Xót xa bảo bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..

....

......Sau khi Junghwan nói xong, Eunsim không phản ứng gì.

Cô chỉ lặng lẽ cúi đầu, lặng lẽ nhìn xuống con đường dưới chân mình. Con phố chính này là đường nhựa, vỉa hè hai bên được lát cỏ, trồng một số loại cây nhỏ, cây cỏ hoa lá xanh mướt bắt mắt, truyền sức sống.

Eunsim nhìn những bông hoa nhỏ không tên bên đường, cảm thấy chúng thật lộng lẫy và tràn đầy sức sống, màu sắc, như có cánh bay vào trái tim cô.

Ngay cả nhịp tim của cô cũng mất đi tần số bình thường.

Eunsim nghĩ có lẽ cô nên tại sao anh lại giải thích mối quan hệ của anh với Tiêu Kỳ, tại sao anh lại bảo cô "đừng nghĩ nhiều".

Nhưng bên đường, những bông hoa nhỏ nở rất đẹp khiến cô không nỡ làm phiền chúng.

Cuối cùng, không hỏi gì cả.

Hai người đi cùng nhau một lúc, vẫn duy trì tư thế thân mật, phía trước xuất hiện một ngã ba đường. Junghwan rẽ sang một góc với cô trong vòng tay anh, trong nháy mắt, cánh tay của anh đã rời khỏi cơ thể cô.

Nhiệt độ của lòng bàn tay anh mơ hồ lưu lại trên bả vai, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hơi mím môi, có chút mềm nhũn, trên lông mày treo lên một tia lo lắng.

Do dự một lúc, cô quay đầu nhìn anh nói: "Anh có biết người tên ' Jang dì đó không?"

Junghwan suy nghĩ, nói: "Có chút ấn tượng mơ hồ."

Sau đó anh nghiêng đầu nhìn cô: "Làm sao em biết người này?"

"Mẹ em hợp tác với công ty của họ."

Junghwan gật đầu và không nói nhiều. Khi tiếp xúc với mọi người, cảm giác đúng mực đặc biệt quan trọng, cô không chủ động nói, anh sẽ không hỏi.

Cô tiếp tục nói:
"Tối hôm qua, sau khi mẹ em về nhà, bà ấy nói với em ông chủ đó đã hỏi bà ấy về anh."

"Hỏi tôi cái gì?"

Vô thức gõ nhịp ngón trỏ hai tay, rõ ràng là lo lắng:
"Cũng không có gì. Chỉ là lấy ảnh của anh hỏi mẹ em có nhận ra anh không. Mẹ em không biết anh ta muốn làm gì, nên trả lời không biết."

Anh chú ý đến động tác của cô, hơi ngước mắt lên, chuyển ánh mắt từ đôi tay của cô sang khuôn mặt trắng trẻo và sạch sẽ của cô.
"Biết rồi."
Anh lại lên tiếng, vẻ mặt bất giác dịu đi, nói: "Em không cần lo lắng, khi trở về tôi sẽ phái người đi kiểm tra, sẽ không gây phiền phức cho em và mẹ em."

Eunsim giật mình khi nghe thấy những lời đó, bước chân dừng lại.

Cô ý thức được anh dường như đã hiểu lầm cái gì, khẽ cau mày, nói:
"Em nói cho anh chuyện này, không phải sợ anh gây phiền phức cho nhà em."

Junghwan nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô gái: "Vậy vì cái gì?"

Cô hít một hơi thật sâu: "Em muốn nhắc nhở anh có thể có người gây bất lợi cho anh. Em hy vọng anh sẽ cẩn thận trong mọi việc."

Đột nhiên, một chiếc xe giao thức ăn mang đi với tốc độ cao chạy qua, bánh xe cán qua một vũng nước nhỏ, vài giọt nước bẩn bắn lên.

Eunsim không kịp né tránh, hai giọt nước đen bắn vào chân cô.

Tháng trước tại chợ tuyên bố sẽ chuyển toàn bộ về phía đông thành phố, rất nhiều cửa hàng không thể chuyển đi nên chỉ hợp sức tổ chức một đợt giảm giá lớn. Đôi giày này được mẹ mua cho ở chợ giảm giá.

Nghe nói nó ở trong một trung tâm mua sắm lớn, vì nguồn gốc của thương hiệu không nổi tiếng, nên tràn vào các quầy hàng ở chợ và được bán với giá thấp.

Giày thể thao lưới màu trăng non, thoáng khí và mát mẻ, dễ phối với quần áo, cô rất thích.

Nhìn thấy đôi giày trắng bẩn thỉu của mình, cô cảm thấy đau lòng và chán nản, phồng má, lấy khăn giấy từ bên hông cặp sách ra, ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay cẩn thận lau.

Lúc này, một bóng đen vụt qua đầu cô.

Eunsim sững người một lúc, kinh ngạc ngước mắt lên thì thấy Junghwan đang ngồi xổm xuống với cô.

Anh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt dán vào mặt giày, giọng điệu vẫn như thường:
"Nước bẩn ngấm vào giày rồi, em lau như vậy không sạch đâu, chỉ càng ngày càng bẩn."

Nghe thấy âm thanh, lại cúi đầu xuống và cẩn thận nhìn chằm chằm vào phần bẩn trên mũi giày. Quả nhiên, hai điểm nhỏ diện tích không có thu nhỏ lại, ngược lại có chút hướng ra phía ngoài mở rộng ra.

Cô đột nhiên trở nên lo lắng:
"Vậy phải làm sao đây?"

Anh liếc nhìn cô một cái: "Đôi giày này em rất thích sao?"

Không giấu diếm, gật đầu với anh thật mạnh
"Đúng vậy. Đây là giày mới, tháng trước mẹ mới mua cho em."

Junghwan trầm mặc một hồi, nói: "Trở về cởi giày ra, tôi ở cửa chờ em."

còn chưa kịp phản ứng, cô bối rối chớp chớp đôi mắt to, hỏi: "Cởi ra... đem đi đâu?"

"Đương nhiên là ở trước cửa nhà tôi."

Anh nhíu mày, bất đắc dĩ nâng mi nhìn cô, "Tôi giặt cho em, giặt xong sẽ trả lại cho em."

Khi về nhà, mẹ cô vẫn đang bận rộn trong bếp, không biết đang làm gì.

Cô cởi đôi giày lưới màu trắng bị hất nước bẩn ra, hai chân trông giống như chạch chui vào đôi dép hoạt hình. Sau đó, lại khom người cẩn thận mở tủ giày, từ bên trong tìm ra một cái túi vải, mở ra, nhét đôi giày màu trắng vào trong.

Vừa mới nhét xong, trong phòng bếp, mẹ đột nhiên lên tiếng. Bà cao giọng gọi:
"Về rồi mau đi rửa tay ăn cơm, còn mò mẫm ở cửa làm gì đó?"

"Vâng, con đến ngay."

Trả lời xong, cô thò đầu ra nhìn vào bếp, thấy mẹ còn đang bận nấu đồ ăn, không có thời gian nói chuyện với mình, cô ôm chiếc túi vào lòng, nhón mũi chân, rón ra rón rén bước ra ngoài.

Cố nén tiếng bước chân suốt quãng đường, cô lao thẳng xuống tầng ba mà không hề kinh động đến đèn cảm ứng

Ngước mắt lên, trong tầm mắt của cô, toàn bộ hành lang tầng ba đều lờ mờ sáng, chỉ có tầng bốn là che khuất một nửa, một tia sáng lọt qua khe cửa, mơ hồ chiếu xuống, cho cô miễn cưỡng nhìn thấy quang cảnh xung quanh một cách rõ ràng.

Người đàn ông So Junghwan đang ở trước cửa phòng 3206, dựa lưng vào tường, một tay uể oải nghịch bật lửa. Ánh mắt nhìn không rõ.

Cô đưa túi giày cho anh, giọng nói đè thấp xuống, giống như kẻ trộm: "Phiền anh rồi."

Junghwan nhận lấy chiếc túi, đang định trả lời cô, khi anh vừa mở miệng, môi đột nhiên bị thứ gì đó bịt kín.

Ánh mắt anh có chút tối sầm lại, ánh mắt không tự chủ được dời xuống.

Trong bóng tối, một đoạn tuyết trắng mảnh khảnh, sờ vào trơn nhẵn, mềm mại như không xương, nhẹ nhàng áp vào đôi môi của anh.

...

Là ngón trỏ tay phải trắng như tuyết của cô gái.

"Thực xin lỗi. Em sợ anh nói quá lớn, bị mẹ em nghe được." Đầu ngón tay ấn, môi vừa lạnh vừa mềm, mặt đỏ bừng, "Anh có thể nhỏ tiếng thôi được không?"

Anh nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen và sáng, tỏa sáng như một dải ngân hà trong vũ trụ.

Anh chậm rãi gật đầu.

Cô lúc này mới thu tay về, rất thấp giọng hỏi:
"Vậy khi nào em có thể lấy lại giày?"

Anh cũng bắt chước cô, nhỏ giọng đáp: "Mười giờ rưỡi tôi sẽ giặt giày để trước cửa nhà em, em thấy thế nào?"

"Vâng vâng, được."

Trong khi đang nói chuyện, cô phải thỉnh thoảng nhìn lên lầu, vì sợ mẹ sẽ phát hiện ra cô đang lẻn xuống lầu. Nghĩ tới cái gì, cô vội vàng nói tiếp

"Đúng rồi, vừa rồi anh muốn nói gì?"

Anh nhìn chằm chằm vài giây, sau đó đưa tay ra móc về phía cô. Ra hiệu cho cô lại gần nói chuyện.

Eunsim quay đầu, tò mò di chuyển đôi tai của mình.

Junghwan mím môi mỏng lại gần cô, dùng âm lượng chỉ mình cô có thể nghe được, trầm giọng nói:
"Thật ra hôm nay lúc trở về, tôi biết em muốn nhắc nhở tôi phải cẩn thận."

Eunsim nghi hoặc quay lại, bắt gặp ánh mắt của anh. Nhìn thấy bên trong ẩn chứ bóng tối và cô đơn vô tận, sâu thẳm và nguy hiểm.

Lòng vô cớ xiết chặt: "Vậy anh nói sợ em gặp phiền phức?"

"Tôi cố ý đó."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi đột nhiên rất muốn...." "

Một tia hắc ám rơi xuống giữa hai lông mày, anh nhẹ giọng nói:
"Nghe chính miệng em nói với tôi, em quan tâm tôi."

"..."

Cô sửng sốt, trên mặt có hai rặng mây đỏ thanh tú bồng bềnh lướt qua, cô không biết nên nói gì, đành phải quay mặt đi.

Junghwan nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó cong khóe miệng nói: "Trở về đi."

"Ừm, xin lỗi đã làm phiền anh." Cô nhẹ giọng đáp. Cuối cùng, cô vẫn không có dũng khí nhìn anh lần nữa, đành xoay người chạy lon ton lên lầu.

*

Cùm cụp.

Cô lên tầng bốn và trở về nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mẹ cô từ trong phòng bếp đi ra, hai tay ướt sũng nước, tùy tiện lau hai lần tay trên tạp dề, lông mày hơi cau lại, khó hiểu hỏi: "Simsim, vừa rồi con lại ra ngoài à?"

"Đâu có đâu. Vừa rồi trong nhà tín hiệu không tốt, cho nên con ra ngoài gọi điện thoại với Dalia."

Bà có chút nghi ngờ:
"Muộn như vậy, gọi điện thoại nói chuyện gì nữa?"

"Chỉ là... thảo luận bài tập thôi ạ, còn có thể nói gì chứ."

Trời sinh da mặt mỏng, cô không biết nói dối, nếu bị tra khảo nữa, nói câu nào là cô có thể sẽ tiết lộ. Hai má cô nóng bừng, vội quay đi như muốn che đậy điều gì đó, tránh ánh mắt dò xét của mẹ.

Vặn vòi nước, roẹt roẹt, nước chảy xuống.

Cô xoa hai tay bằng xà phòng, chà xát vào nhau và thò tay xuống vòi nước để rửa sạch.

Mẹ đứng ở cửa và nhìn con gái rửa tay, giữa lông mày thắt nút một lúc lâu mà không mở ra. Đột nhiên, bà thăm dò nói:
"Simsim, có phải con lại đi tìm anh hàng xóm đúng không?"

Tim đột nhiên muốn ngừng đập.

May mắn thay, sự hoảng loạn chỉ là một cái búng tay. Ngay sau đó cô lắc đầu, trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể: "Không có."

Bà thở dài, sắc mặt bình tĩnh, "Không có thì được."

Cô lấy khăn lau nước trên tay, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không kìm được mà nói oan uổng:
"Mẹ, anh hàng xóm 3206 rất tốt, mẹ đừng nghĩ đến ông chủ Jang mà có ý kiến với anh ấy. Người ta đã giúp chúng ta nhiều lần như vậy, mẹ và bố đã dạy con, phải báo đáp lòng tốt."

Cô bé từ nhỏ đã dịu dàng ôn nhu như suối cạn dưới trăng, trong trí nhớ của bà, cô rất ít khi nghi ngờ chất vấn người lớn như vậy. hơi ngạc nhiên, sau đó bà đầy mặt không thể giải thích được, hỏi cô: "Mẹ làm sao?"

Cô nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình không được tốt, trong lòng có chút áy náy với mẹ, hạ giọng lẩm bẩm:

"Vốn dĩ gửi sườn và bánh bao hấp, đột nhiên mẹ lại nói sẽ không có bất kỳ liên hệ nào. Người ta rất thông minh, có thể không nhìn ra mẹ có ý kiến với anh ấy sao?"

"Này, để mẹ nói rõ trước đã, mẹ không có ý kiến gì với người thanh niên đó."

Khi nói chuyện, cởi tạp dề và treo nó lên tường,
"Mẹ không cho phép con kết giao với cậu ấy hoàn toàn là vì sự an toàn của con."

"Có thật không mẹ?"

"Mẹ lừa con làm gì?" bà đem thức ăn trong nồi đặt lên bàn, dọn xong một cái bát một đôi đũa, không nói nên lời muốn trợn tròn mắt

"Mẹ con sống hơn bốn mươi năm rồi, điểm nhìn người vẫn phải có bản lĩnh, người thanh niên kia ngoài lạnh trong nóng, không phải là một người xấu."

Sau khi nghe những lời của mẹ, chán nản, tâm trạng của cô chuyển từ u ám sang vui vẻ ngay lập tức. Cô ngồi xuống bàn ăn, cong khóe môi,
"Con biết rồi mẹ, mẹ là người hiểu chuyện nhất."

"Chê trước khen sau, nha đầu tinh ranh." giả vờ tức giận, dùng ngón tay gõ vào đầu con gái: "Mau ăn đi, ăn xong còn đi làm bài tập."

"Vâng."

Vừa lúc đó, một cuộc điện thoại đến.

Eunsim chỉ nhét một miếng rau xanh vào miệng, đang nhai với đôi má sưng húp. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô lấy điện thoại ra xem ID người gọi thì thấy là Dalia

"Alo?"

"Hôm nay cậu làm bài tập hóa xong chưa?" Dalia vào thẳng vấn đề, rất thẳng thắn.

"Ừm, đã xong ở trường rồi. Sao vậy?"

"Mau mau mau, gửi cho mình đáp án câu hỏi trắc nghiệm và câu hỏi điền vào chỗ trống với."
Dalia ngáp một cái, "Mình chép cho xong."

Cô nghe thấy lời này hơi nhíu mày, ngập ngừng nói:
"Sắp thi đại học rồi, cậu tự làm đi, làm xong có chỗ nào không hiểu, mình lại nói cho cậu biết được không?"

"Mình không muốn." Dalia làm nũng uy hiếp, "Mau gửi cho mình đi, cậu có còn là bạn tốt không?"

Dalia lớn lên trong một gia đình bề thế và được cha mẹ cưng chiều, không bao giờ coi trọng việc học của mình.

Cô biết bạn mình sẽ không nghe lời thuyết phục nên không còn cách nào đành thở dài đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, nghi ngờ nhìn cô: "Vừa rồi không phải con gọi cho Dalia rồi sao, sao con bé lại gọi cho con nữa?"

Cô xấu hổ, họ khan hai tiếng, cúi đầu chột dạ, mơ hồ trả lời: "Không biết nữa ạ."

*

Mười giờ rưỡi tối hôm đó, cả mẹ và ông ngoại đều đã đi ngủ. Cô lặng lẽ mở cửa, cúi đầu xuống, một đôi giày lưới nhỏ màu trắng xuất hiện trước cửa như đã hứa.

Sạch sẽ như mới.

Junghwan đã giặt nó, đôi giày được gửi lại cho cô.

Lúc này, không biết vì sao lại nghĩ đến cỗ xe bí ngô lúc nửa đêm trong truyện cổ tích. Cô cảm thấy mình như cô bé lọ lem đã được tặng một món quà, nội tâm vui mừng thầm kín.

Một tâm trạng tốt như vậy, cảm thấy vui vẻ cả ngày vào ngày hôm sau.

........

Sau giờ học.

Eunsim thu dọn sách giáo khoa và tài liệu, xách cặp rời khỏi lớp học. Đi được hai bước, cô bị một giọng nói chặn lại.

Dễ chịu và rõ ràng, giọng nói trẻ trung, không xa lạ. Đó là Jaehyuk.

"Có chuyện gì sao?"

Thiếu nữ trong sáng và xinh đẹp, nụ cười của cô quyến rũ lạ thường, Jaehyuk nhìn cô, chỉ cảm thấy như tắm trong gió xuân. Cậu ta khẽ lăn cổ họng, cũng cười nói:
"Không có gì, không có gì, mình chỉ là muốn hỏi cậu có muốn..."

Eunsim bất đắc dĩ cười cười, "Cậu lại muốn đưa mình về sao?"

Suy nghĩ của Jaehyuk bị nhìn thấu, xấu hổ gãi đầu, cười vài tiếng, hai gò má ửng hồng,
"Cậu không muốn ngồi xe ba mình cũng không sao, chúng ta cùng đi bộ đến cổng trường được không?"

Cô không từ chối đề nghị này.

Hai người song song đi về phía trước.

Đôi mắt của Jaehyuk dán chặt vào cô, khó có thể rời mắt đi. Sau khi đi xuống hai tầng cầu thang, cậu ta rốt cuộc không kìm được lòng hiếu kỳ, hỏi cô:
"Kang Eunsim, hôm nay cậu vẫn luôn cười, hình như rất vui."

"Có sao?" cô giơ tay xoa xoa mặt, "Mình cũng không phát hiện."

Jaehyuk khen ngợi từ tận đáy lòng: "Khi cậu cười lên trông rất xinh đẹp."

Có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn."

"Đúng rồi." do dự một lúc, nói, "Người hàng xóm lúc trước sống ở tầng dưới nhà cậu, cậu và anh ta... rất thân thiết à?"

"Ừm, quan hệ của tụi mình rất tốt."

"Vậy cậu có biết anh ta làm nghề gì không? Hay anh ta chỉ là một kẻ thất nghiệp lang thang."

Trên mặt Jaehyuk hiện lên một tia lo lắng, dừng một chút, lại hỏi:

"Mình nói chuyện tương đối thẳng, có thể cậu không thích nghe... Nhưng mình vẫn muốn nhắc nhở cậu hãy quan tâm hơn đến người và vật.
Bây giờ kẻ xấu đã học cách trở nên thông minh, bề ngoài thì đối xử tốt với cậu, nhưng sau lưng không biết trông như thế nào."

"Mình biết rồi, cảm ơn cậu nhắc nhở"

Hai người thảo luận một hồi bài tập vật lý trong lớp buổi chiều. Đi đến cổng trường, cô tạm biệt Jaehyuk, sau đó quay người rời đi không quay đầu lại.

Cậu ta nhìn bóng dáng cô, mấp máy môi muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Eunsim bỏ lại phía sau những suy nghĩ trẻ con.

Cô nhẹ nhàng bước đi dưới ánh đèn đường, gió thổi nhè nhẹ, lá cây khẽ đung đưa. Cô cảm thấy mình như một con chim hạnh phúc, được bao bọc trong đêm, đơn độc và dịu dàng.

Ngay sau đó, một chiếc xe minibus vòng qua góc phố và dừng lại bên đường.

Cô nhận ra điều gì đó, vẻ mặt cứng đờ, dậm chân, tốc độ định tăng tốc, nhưng đã quá muộn.

Hai cái đầu hói, người đàn ông mặc đồ đen đã ra khỏi xe và đang sải bước về phía cô.

"Cứu...ưm...ứmmmm!"

Một mảnh vải được trộn với thuốc, chiếc khăn trùm kín miệng và mũi của cô. Đôi mắt cô mở to kinh hoàng, chỉ trong vài giây, tầm nhìn của cô tối sầm lại, bất tỉnh.

*

......

Cô đã có một giấc mơ rất chân thực.

Trong giấc mơ, cô dường như đã đến địa ngục, được hộ tống bởi đầu trâu mặt ngựa đi đến đài hành hình. Bên dưới là một cái chảo đang cháy, vô số những con quỷ nhỏ đang đập thình thịch và rên rỉ trong đó.

Eunsim sợ tới mức hai chân nhũn ra, muốn hét lên nhưng không thể phát ra tiếng, có người từ phía sau đẩy cô ra sau, cô rơi xuống vực sâu...

.....

"Sao nó còn chưa tỉnh?"

"Không biết."

"Không phải mày cho nhiều thuốc, muốn giết nó chứ?!"

"Không thể nào, mua thuốc này của lão Kim , là hàng mới, giá cao như vậy, lão đó dám lừa lão đại của chúng ta?"

"..."

"Này! Con ranh này tỉnh rồi!"

Đầu đau như muốn nứt ra, từ từ mở mắt ra.

Tầm nhìn tối đen như mực, đuôi lông mi phảng phất đụng phải một loại vật cản nào đó, một chút ánh sáng cũng không thể xuyên qua.

Cô phản ứng lại. Ai đó bịt mắt cô.

Nỗi sợ hãi giống như một mạng nhện, dày đặc những sợi chỉ, bò khắp tứ chi và ăn sâu vào các dây thần kinh. Eunsim run rẩy không thể kiểm soát, cố gắng tháo khăn bịt mắt ra.

Môi cô run run, định nói gì đó nhưng bên tai cô lại vang lên một âm thanh.

Khóa cửa đã được vặn.

Ai đó đã mở căn phòng này.

"Thế nào rồi?" Người hỏi là một trong hai người đàn ông nói chuyện trước đó.

Tên trả lời thanh âm rất xa lạ, thô bạo mà kiêu ngạo nói: "Còn đang nói chuyện. Mẹ kiếp, Tam gia rất tức giận, bảo chúng ta dẫn người ra ngoài trước cho xem mặt."

"Hiểu rồi." Người đàn ông đầu hói gật đầu, vươn tay nắm cổ áo đồng phục học sinh của cô, xách cô lên, kéo cô đi thẳng ra cửa.

"Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?" Eunsim giãy giụa, lớn tiếng hỏi.

"Câm miệng." Người đàn ông lùn tịt quát, "Không muốn ăn đau khổ thì thành thật chút."

*

Trong một câu lạc bộ giải trí, sàn nhảy đầy những người đang bay nhảy tìm kiếm niềm vui, nam nữ, DJ đang chơi đĩa và dẫn dắt điệu nhảy, âm nhạc đinh tai nhức óc.

Bên trong một phòng riêng có cái tên trang nhã là "Lan Cung", hoàn toàn tách biệt.

Khác hoàn toàn với sự suy đồi bên ngoài, tông màu hoàn toàn khác, gian phòng trang nhã này quả thực rất "sang chảnh", diện tích rộng rãi, không gian thoáng đãng, trước bức bình phong ở cửa ngang treo những bức tranh thủy mặc mai, lan, trúc, cúc, bếp tại thú, gỗ đàn hương, tràn đầy sự quyến rũ cổ xua.

Hai bên sô pha bằng gỗ đỏ có bốn bóng người vạm vỡ, những người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, tất cả đều mặc vest, đi giày da, vẻ mặt trang nghiêm và cung kính.

....

So Junghwan đang hút một điếu thuốc và ngồi ở đầu ghế sô pha, sau làn khói, khuôn mặt anh mờ mịt, không thể nhìn rõ bất kỳ cảm xúc nào.

Bên cạnh bình phong, ngồi trên ghế đại sư, Tam một ngụm uống cạn cốc, vang lên một tiếng, cốc vừa đặt xuống, liền từ trong ngực lấy ra một chuỗi hạt Phật bằng gỗ tử đàn, bóp trong tay và đếm.

Trong phòng riêng không ai lên tiếng, yên lặng như tro tàn.

Khi hạt Phật của Tam đếm đến thứ mười tám, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch mép cười với Junghwan, nói:
"Anh Junghwan, nếu anh không muốn nói về chuyện kinh doanh, thì để sang một bên, chúng ta nói chuyện khác vậy."

"Mấy ngày trước, đàn em của tôi có nhìn thấy một con mèo con, nó rất hung dữ. Khi móng vuốt của nó hạ xuống, mắt trái suýt bị làm cho mù. Tôi nghe nói con mèo này có quan hệ với anh, cho nên tối nay có mời nó đến, anh cố mà nhìn thử, xem có quen hay không."

Junghwan vô cảm rũ mi mắt xuống, không nói gì.

Tam giơ tay và vỗ vào lòng bàn tay hai lần. Không lâu sau, cửa phòng riêng mở ra.

Một cô gái bị hai người đàn ông lực lưỡng lôi vào. Cô nhỏ nhắn và mảnh khảnh, vẫn mặc đồng phục học sinh của trường trung học, đôi mắt của cô bị che bởi một miếng vải đen, có một vết bầm tím mờ nhạt ở khóe miệng.

Giống như một đóa hoa trắng thuần khiết không tì vết, nhuốm máu và bùn đất, lạc lõng giữa đầm lầy bẩn thỉu.

Junghwan vẫn không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, rũ mắt gạt điếu thuốc.

Tam nhìn vẻ mặt của Junghwan, cố gắng bắt lấy một số manh mối từ khuôn mặt anh, giả vờ ngạc nhiên và mỉm cười:
"Sao thế, anh Junghwan? Không quen à?"

Lời vừa dứt, trong phòng riêng vang lên một tiếng "kít", chân ghế kéo lê vết trên mặt đất, thanh âm định tai nhức ÓC.

Junghwan nhích người, từ từ đứng dậy.

Trong phòng riêng, tất cả mọi người đều có chút mê mang, không biết là có ý gì, vị gia này đột nhiên cầm trên tay gạt tàn thuốc đứng lên.

Ngay khi mọi người đang bối rối, Junghwan bước đến gần cô gái mặc đồng phục học sinh với đôi chân dài.

Cô gái mặc đồng phục học sinh đang đứng phía sau, người đàn ông mạnh mẽ nhìn thấy So Junghwan, bị khí thế của đối phương lấn át, không dám nói lời nào, đành phải tức giận tránh sang một bên.

Cô bị bịt mắt, thế giới chìm trong bóng tối.

Nhưng cô ngửi thấy mùi gì đó quen thuộc trong không khí, mát lạnh và lạnh lùng. Cô phân biệt ra, đây là mùi hương chỉ thuộc về Junghwan.

Trái tim treo lơ lửng trên không trung, hơi chùng xuống, cô thả lỏng một chút, nhẹ nhàng thở ra.

Đối diện.

Đầu tiên, Junghwan cởi sợi dây trói tay Eunsim, sau đó cởi tấm vải đen bịt mắt cô ra.

Đột nhiên bị ánh sáng kích thích, vô thức giơ tay lên che ánh sáng , nheo mắt lại. Sau khi tầm nhìn của cô quen dần với ánh sáng, cuối cùng cô cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.

Junghwan nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen không đáy, tĩnh lặng như hai giếng cổ.

Bốn mắt chạm nhau trong giây lát.

Anh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay cái vuốt ve nhẹ khóe miệng cô gái, có một mảnh nhỏ máu màu tím đen.

Đầu ngón tay thô ráp anh nâng niu nhẹ nhàng, có chút chua sót.
Dù lực cực kỳ nhẹ nhàng, khi chạm vào cô vẫn cảm thấy hơi đau. Cô vô thức ngả người ra sau, hít một hơi nhỏ co người tránh.

Đầu ngón tay của Junghwan cứng đờ, anh bình tĩnh rút tay về. Hai tay co thành nắm đấm.
Nhàn nhạt hỏi: "Ai làm?"

Thần sắc anh nhạt nhòa, không có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào. Nhưng vừa nghe hai chữ này, liền cảm thấy một loại lạnh lẽo xuyên thấu. Sống lưng ớn lạnh, cô vô thức lắc đầu, nhỏ giọng đáp:
"Bọn họ đánh thuốc mê em, em mê man bất tỉnh. Không biết."

Junghwan: "Không phải hỏi em."

Cô giật mình.

Trong giây tiếp theo, Junghwan nghịch chiếc gạt tàn bằng sứ ngọc trắng bằng tay trái, quay lại ngước mắt lên nhìn quanh phòng, ánh mắt lạnh lùng và sát khí, đôi môi mỏng phun ra một hàng sương ngưng

...

"Vết thương ở khóe miệng cô ấy, mẹ nó là ai làm!"

...

________
(Tên nào dám đụng đến bảo bối của anh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro