Hồi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong truyện có kha khá cảnh H cho nên bạn nào không muốn đọc có thể click back.

******

Chương 1: Hôn

Đêm tối!

Trời mưa, hẻm nhỏ ẩm ướt!

Mười mấy người đàn ông mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, cầm súng lục, chạy thùm thụp đuổi theo một bóng dáng to lớn cao ngạo phía trước!

Thân thể anh mặc âu phục màu trắng, nơi nào đó trên người đã trúng đạn, ngón tay nhỏ máu, cầm một hộp gỗ, ở trong ngỏ hẻm ẩm ướt nhanh nhẹn chạy trốn, hai mắt giống như chim ưng, lóe lên dữ dội!

"Anh ta chạy về phía bên kia rồi, đuổi theo cho tôi!" Tiếng nói của mấy người đàn ông áo đen từ đầu kia ngỏ hẻm truyền đến.

Anh tỉnh táo nghe tiếng nói này, lại nắm chặt cái hộp màu đỏ trong tay, tiếp tục chạy về phía trước, máu tươi từ tay anh rơi xuống nhưng anh tuyệt không chú ý, vẫn tiếp tục chạy về phía trước, hai mắt tìm kiếm xung quanh.

Lúc này, trước mặt là cửa sau của một quán bar, phịch một tiếng mở ra, một cô gái nhỏ đi ra, người mặt áo sơ mi trắng, áo ghi lê màu đỏ, mặc đồng phục nhân viên tạp vụ, một đôi mắt hạnh trong sáng, trong miệng lẩm bẩm ghi nhớ tên nhiều loại rượu đỏ: Xích Hà Châu, Xà Long Châu, Phẩm Lệ Châu, . . . .

Hai mắt anh ở trong bóng tối sáng lên, lập tức nhanh chóng tiến lên, trong lúc cô gái còn chưa kịp phản ứng, giống như cơn gió, lưu loát nắm chặt cánh tay của cô gái nhỏ, kéo cả người cô vào sau nhà bếp của quán bar!

Cửa phịch một tiếng đóng lại chặt kín!

Tay của anh cứng rắn như sắt thép, kiềm chế chắc cánh tay của cô, đem cô cả người nện bên vách tường, lập tức che miệng của cô, để cho cô không thể động đậy!

"Ưmh . . . . ." Tô Song Ngư bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, con ngươi trừng lớn, thông qua ngọn đèn nhỏ phòng bếp u ám, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trước mặt, hai mắt lóe lên như chim ưng, trong lòng của cô chợt run lên, một loại cảm giác chết chóc đáng sợ đột nhiên tới gần mình, cô bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, mềm nhũn ở trên tường, không dám nhúc nhích.

Anh vừa kiềm chặt Song Ngư, vừa ngừng thở, nghiêng đầu lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, hai mắt anh rối loạn quét về phía cô gái trước mặt, mặc dù nhìn không rõ mặt mũi, nhưng cảm thấy đôi mắt to trong vắt động lòng người của cô đang lóe ra ánh sáng sợ hãi!

Anh cố chịu đựng ba chỗ trúng đạn trên người, khổ sở nặng nề thở gấp, cúi đầu về phía cô nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng! Tôi sẽ không làm thương tổn cô! Mới vừa rồi tôi nghe cô đọc tên rượu đỏ, tôi biết cô là người thích rượu! Thời gian đã không kịp rồi, tôi rất có thể sẽ gặp bất trắc! Trên người tôi có một vật phẩm rất quý giá, làm phiền cô mang nó đến trong tay Tưởng lão tổng giám đốc Khách sạn Á Châu, nhớ kỹ! Không nên qua tay người khác! Người thân cũng không cho phép! Ông ấy nhất định sẽ đền đáp cho cô! Tôi thề! Đây là tiền đánh cược cuối cùng trong cuộc đời tôi! Nhờ cô! Tín vật này quan hệ đến số mạng hai gia tộc! Vô cùng quan trọng! Làm ơn!"

Cặp mắt Song Ngư chợt lóe, chăm chú nhìn người đàn ông trong bóng tối.

Anh nói hết lời, nhanh chóng đưa cái hộp gỗ trong tay nhét vào trong ngực Song Ngư, ở trong bóng tối nhìn cô gái này thật sâu, anh hai mắt lóe lên ánh sáng rét lạnh và do dự, lại đột nhiên cúi xuống, ở trên môi cô gái căn mạnh!

"Ưmh! !" Song Ngư hoảng sợ đến gan mật đều vỡ, bị anh đột nhiên cắn, càng thêm đau đến thấu tim phổi.

Anh nâng chặt mặt của cô, nhấp nhẹ máu trong môi cô, giọng khàn khàn, gấp rút nói: "Tôi đã nếm máu của cô, mạng của tôi sẽ là mạng của cô, nếu Nhà họ Tưởng phản bội, tôi làm Quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

Ngoài cửa tiếng bước chân càng lúc càng gần . . . .  .

"Bây giờ tôi đi ra ngoài dẫn dụ bọn họ! Mặc kệ ở bên ngoài nghe được âm thanh gì, ngàn vạn đừng lao ra, cũng đừng báo cảnh sát!"
Anh nói hết lời, bưng chặt vết thương bên bụng trái, nhịn đau mở cửa đi ra ngoài!

"Này . . . . . " Song Ngư còn chưa kịp phản ứng, chỉ ôm cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ, núp ở sau khe cửa, nhìn bóng lưng cửa anh, căng thẳng lo sợ run rẩy vội hỏi: "Tôi không biết anh, tại sao tôi phải giúp anh?? Tôi không biết những người anh nói a! ! Tôi nên làm thế nào?"

Trong ngỏ hẻm tối tăm truyền đến một trận tiếng kêu rên kinh khủng!

Cả người Song Ngư run lên dữ dội, con ngươi trừng lớn, không thể tin được khi thấy người đàn ông kia đã trúng đạn, ngã vào trong vũng máu, bị mấy người đàn ông bao vây quanh, thậm chí bọn họ quay nhìn về phía cửa sau quán rượu nói: "Tôi thấy anh ta mới vừa rồi đi vào cửa sau! Có thể anh ta đem đồ chuyển cho người liên hệ rồi!"

Tô Song Ngư hoảng sợ che miệng, bậm gan đem cánh cửa nặng nề khóa lại, lao thật nhanh ra khỏi phòng bếp, đi qua thật là nhiều người đang sôi nổi cười nói ở quầy bar, vừa muốn trốn ra bên ngoài thì bước chân dừng lại, hai mắt trừng lớn, nhìn thấy ngoài cửa quán rượu vọt vào mấy người đàn ông mặc áo đen, bọ họ đang đứng ở trong dàn nhảy, mặt lạnh đáng sợ tìm tòi xung quanh . . . . .

Trong lòng của Song Ngư run lên, ôm chặt hộp gỗ này, lập tức nhạy bén xoay người, vọt vào phòng thay quần áo nhân viên tạp vụ!

Mấy người đàn ông thấy bóng lưng Tô Song Ngư hốt hoảng căng thẳng, hơn nữa trong ngực ôm hộp gỗ khả nghi, lập tức muốn đuổi theo hướng của cô nhưng vừa bước tới vài bước, cũng đã nghe có người nói: " Ân Tiên Sinh đang ở chỗ này! Không nên xằng bậy! Nhìn sắc mặt của anh ấy dường như không tốt!"

Người đàn ông cầm đầu vừa nghe, vẻ mặt thay đổi . . . . .

Chương 2: Cửa bị mở ra

Ánh đèn màu đỏ thẫm trong quán bar cao cấp, êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loài kích dục.

Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu đỏ thẫm, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong kêu gợi nhất.

Trong phòng VIP đỏ thẫm, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly trượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khẽ chớp, nhắc đồng hồ đeo tay nhìn thời gian, hoàn toàn lộ ra sắc mặt không vui.

Mấy tên vệ sĩ giống như thần chết, bảo vệ chặt xung quanh chỗ ngồi VIP của anh, chỉ cần có khách đi qua, liền mặt lạnh dùng tay ngăn cản, ngay lập tức khách quay lại đi ra ngòai, một số cô gái thuộc giới chính trị và kinh doanh mang vẻ mặt ngưỡng mộ và mê luyến nhìn về phía anh, cũng không một ai dám đến gần anh.

Cuối cùng, anh hơi không kiên nhẫn đổi tư thế ngồi, đường nét trên gương mặt càng lúc càng cứng rắn, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo giống như trong một chớp mắt tiếp theo anh sẽ phải làm cho thế giới này nổi gió phun mây.

Ba người thư ký đi theo bên cạnh, cẩn thận nhìn anh một cái, biết đây là ranh giới nhẫn nại cuối cùng của anh nên không dám lên tiếng, chỉ lo lắng đứng ở sau người.

Mấy tên đàn ông áo đen nhìn sắc mặt của anh, không dám hành động bừa bãi, nhưng xoay người, nhỏ giọng nói: "Tạm ngừng hành động, chúng ta ở chỗ này chờ đợi! Chú ý cô gái vừa rồi mới vội vàng chạy vào!  Tôi thấy trong tay cô ta ôm cái hộp! Tối nay nhất định phải bắt được cô ta!"

"Dạ." Mấy người đàn ông vừa nghe xong liền im lặng ngồi xuống.

Ân Thiên Yết mặt lạnh ngồi tại chỗ, uống một hơi cạn sạch ly Whisky thứ 12, cuối cùng mặt lộ không vui đứng lên, hướng về phía phòng VIP cao cấp trên lầu hai của quán bar đi tới, thư ký vừa muốn dẫn vệ sĩ theo sau nhưng anh lại giơ tay lên, một mình đi lên lầu.

***

Cửa phịch một tiếng đóng lại! !

Song Ngư thở hổn hển núp ở trong phòng thay quần áo, bị sợ đến cả người run run ôm cái hộp gỗ, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nghiêng đầu nghe ngóng ngoài cửa có tiếng động lạ hay không, lo lắng, sợ hãi gào khóc: "Mẹ ơi! Tại sao chuyện tốt như thế lại cho tôi gặp phải? Nên làm cái gì đây? Rốt cuộc đây là thứ gì? Làm cho người ta mất mạng bảo vệ nó?"

Cô nói xong, liền tò mò giơ lên cái hộp gỗ cũ kỹ, mắt to nhìn chằm chằm, nhìn phía trên có mấy con số mơ hồ không rõ, giống như đã có thời gian lịch sử nhất định, thần thần bí bí, không nhìn ra đến tột cùng là thứ gì!

Cô nhướng mày, do dự một lát, rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống ở cạnh cửa, quyết định vương tay, há miệng run rẩy dùng hết sức, nghiến răng, mồ hôi đầm đìa vặn bung cái nắp đó ra! !

Một chai rượu đỏ cũ kỹ xuất hiện trước mắt Song Ngư.

"A! Rượu đỏ? Rượu đỏ này có bí mật động trời gì làm cho người ta vì nó đi tìm chết?" Con ngươi Song Ngư cũng muốn rớt ra, thật sự giật mình, từ trong hộp rút ra chai rượu đỏ, nhìn xung quanh, nhìn từ trên xuống, xoay tròn nhìn, trợn to hai mắt nhìn, nheo mắt nhìn, cũng không thấy nó có gì đặc biệt, cũng chỉ là năm hơi dài một chút!

Cô mơ hồ nhưng chưa từ bỏ ý định, đứng lên, giơ chai rượi đỏ về hướng ánh đèn phòng thay quần áo, chiếu rọi chất lỏng bên trong chai xem rốt cuộc là thứ gì, nhưng vì chai rượu này đã bị phai mờ theo năm tháng, chỉ thấy dịch rượu đang đong đưa, côi căn môi cầm chai rượu đỏ, đưa lên tai lắc lắc mạnh, vừa lắc vừa nói: "Tôi muốn xem thử, bên trong còn có thứ gì? Làm cho người chết ngựa đổ, làm cho tôi bây giờ giống như con chuột qua phố!"

Nhưng cô cố gắng lắc cũng chỉ nghe được âm thanh chất lỏng đong đưa, không có tiếng động của vật cứng gì khác a!

Lúc này, Song Ngư cầm chai rượu đỏ ngẫm nghĩ chuyện linh tinh, nào là Bản Đồ kho báu, nào là viên kim cương to lớn, thứ gì cũng nghĩ đến, ánh mắt cô đột nhiên nóng lên, hạ quyết định nói:
"Mình mở bó ra xem một chút! ! Nếu thực sự không có việc gì thì uống nó luôn, vậy mình đã kafm xong hết mọi chuyện!"

Nói xong lời này, Song Ngư lập tức quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ suy nghĩ: "Cho dù mình uống nó đi, mấy người đàn ông áo đen cũng sẽ không bỏ qua cho mình!" Cô lại nghĩ đến người đưa chai rượu đỏ cho mình có thể đã chết, đây chính là đồ của người khác dùng tánh mạng nhờ vả mình a, tại sao có thể tùy tiện xử lý nó? Như vậy không phụ lòng người khác sao?

Cô nặng nề thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ cầm chai rượu đỏ nhìn xung quanh, đang lúc do dự, sau lưng phịch một tiếng, cửa bị mở ra! ! !

Chương 3: Trốn vào phòng

"A . . . . . " Song Ngư giật mình thét lên một tiếng, mất hồn, ôm chai rượu đỏ ngã lăn ra đất, đưa lưng về phía cửa phòng, hoảng sợ nhắm mắt lại, suy sụp kêu to: "Đừng có giết tôi! Tôi khong biết gì cả . . . . . ."

Đồng nghiệp Cẩm Tú mặc đồng phục tổ trưởng, đứng ở bên cửa nhìn Tô Song Ngư giống như con chó, há miệng run rẩy nằm trên mặt đất, có chút không hiểu, ngay lập tức đưa chân ra, đạp một cái trên mông đít cô, rồi nói: "Cô lại bị phát điên à?"

Song Ngư mở mắt lườm một cái, lập tức quay đầu thấy Cẩm Tú, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bị sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hoảng hồn nhìn cô trách móc: "Cô đi vào cũng không chịu gõ cửa hả? Làm tôi sợ muốn chết! !"

Cẩm Tú a một tiếng, để cái khay xuống, cầm ly nước của mình vừa uống vừa nói: "Codn có chuyện có thể dọa được cô à? Tôi cho rằng cô là kim cương vô địch! Không phải gây ra họa gì chứ? Ví dụ như bị khách hàng sờ mông, sau đó tát anh ta một bạt tai, vặn ngón tay người ta rồi báo cảnh sát bị kẻ gian hút hàng trắng vô lễ với mình . . .!"

Song Ngư hung hăng nhìn đồng nghiệp, nói: "Không thể nào! Hôm nay mọi thứ đều gió êm sóng lặng!"

Cẩm Tú lập tức xoay người nhìn Song Ngư nói giỡn:
"Cho nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ, nếu không phải vì lỗ mũi của cô có chút nhạy bén, biết một chút rượu đỏ, làm sao quản lý có thể chịu đựng để cô xúc phạm với khách hàng ngày à? Còn một giờ nữa tan tầm rồi, tôi xin cô kiềm chế cảm xúc cho tốt, đừng gây chuyện a . . . ! Đừng để tôi bị mắng nữa!"

"Làm như tôi là ngôi sao gây họa hàng ngày!" Song Ngư mở trừng hai mắt, nhìn Cẩm atus bất mãn nói!

"Cô vốn là ngôi sao gây họa! Có một khách phòng số ba lầu hai đã đi! Tôi đi thu dọn một chút!"
Cẩm Tú lười nói với côliền cầm khay lên muốn đi ra ngoài

Song Ngư vừa nghe, đột nhiên đầu óc khẽ động, lập tức đoạt lấy cái khay trong tay Cẩm Tú, nịnh nọt cười nói: "Tôi giúp cô đưa lên!"

Cẩm Tú mỉm cười nhìn Song Ngư, vô cùng ngạc nhiên nói:
"Ơ? Hôm nay chịu khó như vậy? Cô có lén uống rượu hay không? Không có say chứ? Đầu óc còn tỉnh táo chứ?"

"Không có, không có! ! Ngày nào cũng lén uống rượu, không phải quản lý giết tôi à?" Song Ngư nói xong, ngay lập tức cầm lên chai rượu đỏ có bí mật động trời, đặt ở trong khay, làm thành rượu đỏ bình thường trong quán rượu, vững vàng nâng lên muốn đi ra . . . . .

"Cô . . . . chai rượu đỏ này . . . " Cẩm Tú có chút kỳ quái cầm chai rượu đỏ trên khay, có chút mơ hồ nhớ rượu đỏ năm . . . . "17 . . . ."

"Ở hầm rượu trong lấy ra! Năm 1997!" Song Ngư chớp đôi mắt to, nhanh chóng nói xong, vẻ mặt có chút hốt hoảng cầm khay rượu đỏ bước nhanh đi ra quầy bar, muốn nhân cơ hội chạy ra ngoài nhưng nhìn thấy mấy người đàn ông áo đen đang ngồi ở trên quầy bar uống Whisky, lâu lâu ngẩng đầu lên, âm trầm nhùn xung quanh, lòng của cô chợt lạnh, hoảng sợ đến sắc lặt tái nhợt nahnh tay cầm chai rượu đỏ bỏ vào trong ngực xoay người đi lên cầu thang,  đi về phía phòng lầu hai.

Người đàn ông cầm đầu nhìn thấy Song Ngư, lập tức giơ tay lên, dẫn thủ hạ đuổi theo Song Ngư lên lầu hai.

Song Ngư thở hổn hển, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa hơi nghiêng mặt, nhìn thấy người đàn ông ở phía sau giống như quỷ mị đã sắp đuổi tới gần mình, vẻ mặt cô nhăn nhó, trong lòng niệm a di đà Phật vạn lần, bởi vì tình huống khẩn cấp, sợ hãi đưa tay tùy ý đẩy ra một cửa phòng VIP, không nói hai lời, lách người đi vào bên trong gian phòng tối đen!

Chương 4: Mạnh mẽ

"Người nào?" Một giọng nói vang lên trong bóng tối.

"À! !" Song Ngư quên mở đèn, chỉ ngây ngốc khẽ đáp.

"Cự Giải!" Một bóng đen mang theo khí thế mạnh mẽ nhào tới Song Ngư, không nói tiếng nào hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của cô!

"Ưmh . . . . " Hai tay của Song Ngư lập tức đóng chặt tay áo của anh, muốn quay mặt, lên tiếng phản kháng.

Ân Thiên Yết nhanh chóng đè cô lên bàn trà, mạnh mẽ hôn lên môi mềm của cô, cùng mười ngón tay cô đan nhau ma sát mặt bàn trà trong suốt, xung quanh truyền đến tiếng ly rượu rầm rầm rầm lăn xuống trên đất! !

"Ưmh . . . . " Song Ngư bị nụ hôn kia đè làm cho mình không thở nổi, bị hoảng sợ đến gan mật đều vỡ, chai rượu đỏ trong ngực bị anh xoay tới lui, trượt xuống ở trên mặt thảm đỏ thẫm, lăn đến bên ghế sa lon, cô trừng mắt, mười ngón tay thon ở trong lòng bàn tay anh điên cuồng giãy giụa,  tức giận muốn đưa chân lên, muốn đá văng thân thể anh, bất đắc dĩ hai chân thon dài của anh ép tới thân thể của cô thật chặt, hai tay của anh kiềm chế chặt bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô không thể động đậy, dường như muốn hòa tan cô vào trong ngực của mình.

"Ưmh . . . ." Song Ngư còn muốn kêu cứu, âm thanh phát ra trong cổ họng bị nuốt đầu lưỡi cuồng nhiệt của anh dây dưa làm cho mình mê loạn, khóe miệng bị cắn rách rướm máu tươi!

Thiên Yết đã bị thấm men say, hơi thở sôi trào mút môi mềm của cô, thậm chí nếm mùi máu tươi nơi khóe miệng cô cũng không chú ý, mang theo khoái cảm trả thù nào đó, "Soẹt" một tiếng, anh xé áo sơm mi trên vai cô ra, năm ngón tay lập tức nắm chặt bả vai thơm mát trơn nhẵn, thậm chí bóp chặt bộ ngực đầy đặn của cô, dò vào áo lót nắm điểm nhỏ màu hồng phấn của cô.

Cả người Song Ngư bị tê dại mãnh liệt, muốn giãy giụa khỏi nụ hôn nóng bỏng và sự kiềm chế của anh. Bất đắc dĩ nụ hôn của người đàn ông này mang theo một loại ma lực cuồng nhiệt làm cho cả người cô sôi trào, thậm chí có thể cảm giác được sống mũi cao thẳng của anh phát ra hơi thở kích thích mình thật sâu, cô bị sợ đến mất hồn mất vía, đôi tau nắm chặt một góc tây trang của anh, run rẩy muốn tránh khỏi nụ hôn kia, mở miệng kêu cứu!

Thiên Yết hôn chặt môi của cô, không để cho cô có chút không gian thở dốc, thậm chí ở trong bóng tối vương tay chuẩn xác siết chặt cái mông tròn lẳn của cô, càng không ngừng xoa nắn.

"Ưmh . . . . " Song Ngư gấp đến độ nước mắt lăn xuống, lúc muốn lên tiếng cầu xin tha thứ, người đàn ông này đã kéo váy ngắn của cô xuống, lộ ra quần lót nhỏ màu trắng hấp dẫn, tay của anh đã thăm dò vào giữa hai chân của cô, hưởng thụ xoa nắn, cô hoảng sợ liều mạng giãy giụa, vừa tức giận muốn kêu la nhưng anh đột nhiên kết thúc nụ hôn kia, cúi đầu cách áo sơ mi khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng phấn trên ngực cô, cô thừa dịp có không gian, dùng sức tát người đàn ông này một bạt tai!

Chát! Một âm thanh vang lên!

Mặt của Thiên Yết ngẩng lên, trong bóng tối ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, siết chặt cằm của cô nói: "Cô là ai?"

Song Ngư tức giận đẩy anh ra, thét chói tai: "Tôi hỏi anh là ai? Tại sao muốn vô lễ với tôi?"

Trong bóng tối, hai mắt của Thiên Yết lóe lên như dã thú, anh soạt một phát đứng dậy, bật đèn trong phòng sáng lên!

Hai người cùng khiếp sợ nhìn đối phương! !

Chương 5: Không thể đi

"Cô là ai? Đi vào trong phòng của tôi làm gì?" Sắc mặt của Thiên Yết lạnh lẽo, nhìn cô gái mặc đồ nhân viên tạp vụ trên bàn trà, hỏi!

Vẻ mặt Song Ngư cũng đầy khiếp sợ, tức giận nắm chai Whisky, nhắm ngay Ân Thiên Yết, vừa hốt hoảng kéo áo của mình lên, vừa phát điên kêu to: "Tôi hỏi anh là ai? Tại sao muốn vô lễ với tôi?"

"Vô lễ với cô?" Tròng mắt của Thiên Yết hơi híp, nhìn Song Ngư, cô nén tức giận nói: "Đây là phòng riêng của tôi, không có lệnh của tôi bất cứ ai cũng không cho phép đi vào, huống chi, bên ngoài đèn đỏ miễn quấy rầy đang sáng, cô không nhìn thấy?"

"Tôi . . . ." Song Ngư cầm chai rượu sững sờ nhìn căn phòng xa hoa này mới phát hiện mình thật đi nhầm phòng, cô vẫn rất sợ hãi nhìn vẻ mặt của Thiên Yết như satan, tức giận kêu to: "Dù là phòng riêng của anh, anh cũng không thể làm loạn như vậy chứ? Mới vừa rồi anh còn cưỡng hôn tôi, xé quần áo của tôi! ! Anh có thể ở nơi công cộng làm lợi chuyện này?"

Thiên Yết nghe xong, hai mắt phát ra ánh sánh lạnh lẽo, cả người đột nhiên chậm rãi phát ra hơi thở đàn ông mạnh mẽ và thú tính đáng sợ, đi từng bước một đi về phía Song Ngư.

"Anh làm gì đấy?" Song Ngư lập tức đứng lên, cầm chai rượu, nhắm ngay Thiên Yết, hù dọa gọi: "Anh đừng tới đây! ! Đừng ép tôi ra tay! !"

Khuôn mặt Thiên Yết lạnh lùng, đột nhiên kéo ra vẻ giễu cợt, con mắt tà mị chợt lóe, hừ nhẹ một tiếng, tay nhanh như chớp đi về phía dây kéo váy giữa hai chân của cô, roẹt một tiếng, kéo lên xong mới nói: "Lần sau muốn tìm đàn ông có tiền, tốt nhất thông minh một chút! Không nên thấy phòng của tôi liền xong vào trong!"

Song Ngư hít vào một ngụm khí lạnh, cúi đầu, liếc mắt nhìn khóa kéo giữa hai chân mình, mặt cô đỏ lên, ô một tiếng, hét ầm lên, đập chai rượu kêu to: "Cái tên cầm thú này! Lời này của anh là có ý gì?!"

"Không có cầm thú nào kéo khóa váy của cô!" Sắc mặt của Thiên Yết cứng rắn, nói với cô: "Cút ra ngoài!"

Song Ngư nhìn lại Thiên Yết tức giận la hét: "Anh vô lễ với tôi, liền muốn xong chuyện?"

Thiên Yết nhìn cô, tức giận nói: "Cô đi vào nhầm phòng của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô!"

Anh nói xong, không còn tâm tình nữa liền nhắc âu phục của mình, xoay người muốn đi ra khỏi phòng.

"Này! ! !" Song Ngư đứng ở bên bàn trà, nhìn về phía bóng lưng của anh, tức giận quát to một tiếng, lập tức nhảy xuống bàn trà, vọt tới trước cửa phòng, tay nhấn khóa tâm nột cái, nhìn Thiên Yết tức giận nói: "Anh không thể đi ra ngoài! Đừng nghĩ chiếm tiện nghi rồi muốn lập tức chuồn mất! ! Chị đây không để cho anh ra khỏi cánh cửa này! ! Nếu anh dám đi ra ngoài, đừng trách tôi không khách khí! !"

Thiên Yết cúi đầu, khuôn mặt lộ ra lạnh lẽo đáng sợ, nhìn Song Ngư ngăn ở cánh cửa, hai mắt lóe lên cứng rắn, cười lạnh nói: "Có bản lãnh thì cô báo cảnh sát bắt tôi, để cho cảnh sát tới bảo vệ lẽ phải cho cô!"

Anh nói xong, rồi đột nhiên đẩy Song Ngư, mở cửa đi ra ngoài.

"Ôi chao! !" Song Ngư bị Thiên Yết dùng sức đẩy, cả người đập trên tường, cô tức giận muốn chỉ vào bóng lưng Thiên Yết, vừa định cao giọng kêu to, lại thấy mấy người đàn ông áo đen ở cạnh cửa, vẻ mặt lạnh lẽo tàn nhẫn đang nhìn mình, giống như chờ Thiên Yết xuống lầu, bọn họ sẽ xông tới, lòng của cô chợt lạnh, đang lúc sợ hãi nhưng nghe được máy điện thoại chuyên dụng báo cảnh sát phía sau quầy bar truyền đến giọng nói rất nghiêm túc của cô cảnh sát: "Xin chào, đây là trung tâm báo động!"

Vừa rồi cô không cẩn thận đầu đụng phải chuông báo cảnh sát khẩn cấp của quán bar.

Con ngươi Song Ngư sáng lên, đột nhiên xé một mảng lớn áo sơ mi trên bả vai, hô to: "Này! ! Tôi muốn báo cảnh sát! ! Mới vừa rồi có người vô lễ với tôi . . . ."

Bước chân của Thiên Yết đi tới bên thang lầu trong nháy mắt dừng lại, đột nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn thấy Song Ngư tay cầm điện thoại, hướng về phía trung tâm báo động khàn giọng cố sức gào to: "Tôi còn nhìn thấy anh ta lấy ra ma túy, hút hàng trắng! !"

****

Sr m.n vì hôm qua mình không ra chap mới cho truyện Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Giám Đốc vì mình bận viết cho truyện mới. M.n thông cảm nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro