CHAP 20: Có Thai? Phá Nó Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Wonwoo rất lâu sau đó mới tỉnh dậy, cả thân thể cậu đều rã rời, tê nhức.

Cậu vẫn nằm trên cái sàn đó, vẫn nằm trên vũng máu của cậu và vũng tinh dịch của bọn chúng. Qua vài ngày, máu của cậu đã khô lại cùng tinh dịch, bết dính lên cơ thể cậu, vô cùng khó chịu. Mùi hương nồng nặc tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, khiến cậu ho khan một tràng dài.

Cậu khẽ ngước đầu lên, thấy Kim Mingyu hắn đang ngồi trên ghế, chân vắt chéo, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cậu.

"Mingyu à, em đau, đỡ em dậy đi!"

Cậu khẽ nở nụ cười khó nhọc, dùng hết sức mình lết về phía hắn. Cơ thể trần truồng ma sát với mặt đất, làm cho những vết thương ngoài da lại rỉ máu.

"Anh đã hết giận chưa Mingyu? Em đã phải trả giá rồi. Anh hết giận em nhé?"

Cậu lết đến dưới chân hắn, mỉm cười ngọt ngào. Hai tay của cậu trầy xước, chạm vào ống quần hắn.

Hắn dùng chân mình đẩy cậu ra xa.

"Dơ bẩn. Cậu biến đi!"

Wonwoo nhìn hắn, rồi thở dài.

"Được rồi, để em tắm đã nhé. Người em bây giờ bẩn thật, toàn máu là máu..."

Cậu loạng choạng định đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng, lại ngã xuống. Chân cậu không còn lực nữa. Ngã xuống, vô cùn đau đớn, đau đến nỗi hai khuôn mày nhăn tít lại.

Hắn nhìn cậu, cười khinh bỉ. Hắn đứng dậy, ném cho cậu bộ quần áo, cùng tiền.

Cậu không phải là trai bao.

"Mặc vào, rồi biến đi. Lấy tiền mà đi xe về nhà."

Hắn nói rồi quay lưng bước đi. Cậu sợ hãi, vội vã bò đến gần hắn, nén đau. Bên dưới, hậu huyệt lại chảy máu, nhỏ từng giọt xuống nền nhà.

"Còn chúng ta? Anh không đưa em về sao? Anh vẫn chưa hết giận sao? Em còn phải làm gì nữa, anh cứ nói ra, em sẽ làm hết..."

Hắn nhìn xuống dưới, nhìn cậu. Hắn ngồi xuống, ngang tầm mắt của cậu.

Hắn khẽ vén lấy mái tóc đang bết trên trán của cậu xuống, vuốt dọc khuôn mặt của cậu, rồi cười nhếch miệng.

"Chúng ta? Chúng ta là cái gì vậy Jeon Wonwoo?"

"Chúng ta....chúng ta...không phải anh từng nói....chúng ta...bên nhau mãi mãi....sao?"

"Cậu tin?"

Cậu khẽ gật đầu.

"Cậu bị lừa rồi. Tôi làm thế để phục vụ việc trả thù của tôi thôi, Byun ạ!"

"Em không tin. Anh yêu em mà, đúng không Mingyu? Anh yêu em mà!"

Hắn nhếch lông mày.

"À há, cứ coi như là tôi từng yêu cậu đi. Nhưng hiện tại, với cái cơ thể này, cậu nghĩ tôi còn có thể chấp nhận cậu không? Với một cái hậu huyệt rỗng toác bị hàng chục tên bắn tinh của bọn chúng vào? Tôi còn cần cậu nữa sao Jeon?"

Wonwoo rơi một giọt nước mắt.

"Cái thân thể dơ bẩn này của cậu, mà còn đòi tôi yêu cậu, mãi mãi yêu cậu. Cậu có phải là có vấn đề ở não rồi không? Hay là sau vụ tập thể hôm nọ, cậu đã bị chấn động rồi? Tỉnh lại đi Jeon!~"

Wonwoo ngồi sõng soài trên mặt đất, bất lực.

"Nhưng là anh....ra lệnh....."

"Vì tôi chán cậu rồi, nên tôi ra lệnh cho họ, cho cậu sướng một lần cuối. Được rồi, tôi đã giải thích căn kẽ rồi. Vậy nhé!"

Hắn nói rồi đứng dậy, bước đi.

"À quên, nhớ mặc quần áo vào. Không ra đường, người ra sẽ cười vào cái bản mặt của cậu đấy!"

Hắn nhìn cậu châm biếm rồi cười vang, bước ra ngoài.

Wonwoo khóc không nên tiếng, đau xót từ tận trong tim. Hóa ra, Minyoon đã từng cảm thấy như thế này à?

Đáng đời.

Gieo nhân nào, gặp quả ấy.

Cậu cười nghẹn ngào, cố gắng đưa cơ thể mình vào bộ quần áo mà hắn đưa. Vải quần áo ma sát vào da thịt đang bị thương tổn của cậu, đau rát.

Wonwoo gạt nước mắt,loạng choạng đứng dậy, rồi lại ngã sấp xuống.

Cậu không còn sức lực để đi nữa. Trong tâm trí cậu bây giờ chỉ có Kim Mingyu, chỉ có hình bóng của hắn thôi...

Mới cách đây vài hôm, vẫn còn nói yêu cậu, bên cậu suốt đời. Haha, dối trá, dối trá cả thôi.

Đến giờ này, cậu còn tưởng nước mắt mình khô cạn rồi, ai dè vẫn có thể chảy ra thành dòng như thế.

Cớ gì mà phải khiên cưỡng bản thân, chịu đựng nhục nhã, chịu đựng hơn chục tên cưỡng hiếp mình? Bản thân lúc đó hoàn toàn có thể vùng chạy, có thể bỏ trốn, có thể chống cự, nhưng cậu không làm.

Tại sao phải tỏ ra ngoan ngoãn như thế? Muốn lấy lòng hắn sao? Bây giờ thì sao?

Dù sao cũng là trả thù. Gây tội thì phải trả tội, không oan ức gì cả.

Kim Mingyu hành xử như vậy là đúng, cậu không có quyền gì trách móc hắn.

Cậu đứng dậy, bước ra ngoài, loạng choạng, đi được vài bước lại ngã.

Quần jeans ma sát vào chân cậu, đũng quần khá cao, cọ vào vùng đó của cậu. Wonwoo nhăn mặt. Cậu cảm tưởng ở hậu huyệt lại có một thứ nước gì chảy ra.

Haha, là máu, hay là tinh dịch của bọn chúng vẫn còn?

Cơ thể này liệu còn dơ bẩn hơn nữa được không?

Bước ra đường quốc lộ, vắng tanh.

Cậu bước được vài bước, rồi lại ngã khuỵu xuống, không đứng dậy được nữa, không còn sức lực nữa rồi.

Đèn ô tô chiếu thẳng người cậu, sáng chói. Ô tô bóp còi điên loạn.

Ừ, cứ như thế đi...

Lao thẳng đến mà đâm chết cậu đi...

Bởi lúc này, vốn dĩ cậu không thiết sống nữa...

Chết để có thể gặp Minyoon, để nói với Minyoon lời xin lỗi.

Để có thể nếu có kiếp sau, thì cậu và Mingyu sẽ không còn hận thù gì nữa, có thể hạnh phúc bên nhau...

Wonwoo mỉm cười, nằm xuống đường...

*

Jihoon vội vàng vào bệnh viện.

Cậu xông vào phòng bệnh của Wonwoo, thấy cậu nhợt nhạt nằm trên giường, mặt có vô số vết thương mà đau lòng.

Mới chỉ có vài ngày, tại sao Wonwoo lại ra nông nỗi như thế này cơ chứ?

"Tôi là giám hộ của bệnh nhân Jeon Wonwoo, xin hãy nói tình trạng bệnh nhân cho tôi biết!"

Nữ y tá nhìn cậu thăm dò, rồi thấy vẻ khẩn trương trên khuôn mặt cậu, nói.

"Bệnh nhân bị phát hiện nằm trên một quốc lộ vắng ở ngoại ô thành phố. Một xe tải đã nhìn thấy cậu ấy, vội đưa cậu ấy vào đây. Trên cơ thể cậu ấy bị thương rất nhiều, có dấu hiệu của việc bị đáng đập, hành hình. Phần lỗ hậu của cậu ấy bị rách, vẫn còn rỉ máu. Phần ngực cũng bị thương. Chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ cưỡng hiếp. Đợi bệnh nhân tỉnh dậy, chúng tôi sẽ báo cáo việc này cho cảnh sát..."

Jihoon nghe y tá nói mà đầu óc lùng bùng. Bị cưỡng hiếp sao?

Mới vài ngày trước, khi cậu còn đang đau khổ, không phải Wonwoo đã gọi điện cho cậu với một tâm trạng vô cùng hạnh phúc, thỏa mãn bên Mingyu sao?

"Còn nữa, bệnh nhân đã có thai được 2 tuần. Bào thai tuy đã bị kích động, nhưng đến hiện tại thì vẫn không sao. Cần phải để ý cẩn trọng và chăm sóc nhiều hơn."

Vừa nói, bác sĩ vừa đưa cho cậu tờ khám thai. Là một hình chiếu một sinh linh nhỏ bé trong bụng Wonwoo

Đến giờ phút này, thì Jihoon thực sự kích động. Cái gì mà "mang thai"?

Wonwoo, quả thực quá dại dột rồi.

Cậu khẽ khàng cất tờ giấy vào trong túi xách của mình.

Jihoon dựa vào tưởng, chấn chỉnh lại tâm lí của mình, mà không biết nãy giờ, Wonwoo đã tỉnh.

*

Nửa đêm, Wonwoo dậy.

Jihoon đang nằm ngủ ở sopha. Do quá mệt, nên cậu không có chút động tĩnh nào cả.

Wonwoo nhẹ nhàng xuống giường, cơn đau bây giờ đã đỡ. Cậu lấy tờ giấy xét nghiệm ra từ túi của Jihoon với một ít tiền rồi ra ngoài.

Cậu thực sự vô cùng vui mừng. Cậu vẫn tin rằng hắn còn yêu cậu. Vẫn nghĩ rằng sau khi đưa tờ giấy này cho hắn, hắn sẽ lại toàn tâm toàn ý quay lại với cậu.

Khấp khởi vui mừng, cậu bắt taxi tới nhà hắn.

Bảo vệ vẫn còn nhớ, nên vội vàng mở cổng cho cậu vào.

Cậu cố gắng đi thật nhanh, hết sức có thể để đến phòng của hắn.

Cậu đẩy cửa vào, thì lại thấy một hình ảnh quen thuộc, hình ảnh mà lần đầu tiên khi cậu gặp hắn: hắn sex với gái, sex nhiệt huyết như khi sex với cậu.

"Mingyu ah~"

"Shit, tôi đã bảo cô cấm được gọi tên tôi!"

Hắn tát cho cô gái kia một cái nảy lửa, đúng như lần đầu cậu và hắn gặp nhau.

Rồi, hắn phát hiện ra cậu đứng ở ngoài cửa, trên người vẫn đi đôi dép và mặc quần áo của bệnh viện.

Hắn xuống giường, vừa mới xuất tinh, cứ thế mà tiến tới gần cậu.

"Sao cậu vào được đây?" Hắn lừ mắt nhìn cậu.

"Bảo vệ vẫn cho em vào!"

"Đi đi, không tôi sẽ gọi bảo vệ."

Hắn nói rồi định quay người vào trong, nhưng cậu nhanh chóng túm lấy tay hắn.

"Mingyu, em mang thai rồi! 2 tuần!"

Hắn sững lại, đứng im. Cậu đưa cho hắn tờ giấy xét nghiệm, hắn cầm lấy, nhìn nó, rồi nhìn cậu.

Sống mũi hắn cay cay.

Bỗng hắn cầm lấy cổ tay cậu, lôi cậu đi.

"Chậm lại, anh đưa em đi đâu?"

Hắn không nói không rằng, đưa cậu vào xe hắn, để cậu ngồi ghế phụ. Hắn cầm lái.

"Đi phá thai!"

END CHAP 18  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro