Phiên Ngoại 2: SoonHoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tôi là Jihoon.

Tôi và Soonyoung kết hôn với nhau tới nay đã được 3 tháng. Nhưng thực ra, tôi cảm thấy như mình đang sống trong một cuộc hôn nhân nhạt nhẽo và nhàm chán.

Ngoại trừ tuần trăng mật và tuần sau tuần trăng mật, thì số lần mà hắn chạm vào tôi ngày ít. Thậm chí mấy tuần gần đây, hắn còn không thèm động chạm gì tới tôi.

Gì chứ, Jihoon tôi nhìn lại mình trong gương, cũng đâu đến nỗi nào. Dáng người vẫn đẹp như cũ, mông vẫn căng (-.-), gương mặt vẫn rất xinh đẹp, hút lòng người.

Vậy thì nguyên cớ gì, tại sao? Soonyoung hắn đi làm về, ăn cơm tắm rửa xong là lên giường ngủ một mạch đến sáng. Sáng thì vội vội vàng vàng chạy đến công ti, còn quên cả chào vợ. Ngày nghỉ cho dù có gợi ý, hắn cũng cố gắng chùm chăn, không thèm để ý đến tôi.

Số tôi đến khổ, phải sống trong một cuộc hôn nhân bất hạnh như thế này.

*

Hôm nay tôi về nhà sớm, cũng rảnh rỗi nên dọn nhà đôi chút. Vào phòng, chợt, có một cái túi khá sặc sỡ lôi cuốn ánh nhìn của tôi. Cau mày, tôi tò mò mở cái túi đó ra.

Máu nóng trong người trào lên.

Đù, đây là một bộ đồng phục nữ sinh, đồng phục nữ sinh nhá.

Hai tay tôi run run nắm chặt bộ quần áo.

Tên điên này, chẳng lẽ vì hôn nhân quá bắt hạnh nên hắn muốn đổi gió trong tình dục? Còn lâu nhá, ông đây là con trai, ông đây sẽ không bao giờ chui người vào mặc mấy thứ đồ con gái đó.

Nghĩ rồi tôi vứt lại bộ đồng phục đó vào túi, đi làm việc của mình.

Nhưng... nó có ma lực mãnh liệt lắm.

Tôi ở trong phòng dọn dẹp đôi chút, mà không cưỡng lại được cứ 3s lại nhìn về phía nó một lần. Cảm thấy như một vầng hào quang tỏa sáng từ cái túi đó. Không kìm được mình, bước lại.

Cầm cái bộ quần áo đó lên, rồi lại cắn răng bỏ xuống. Rồi lại cắn răng cầm nó lên.

Nó có thể giúp cuộc hôn nhân bất hạnh của tôi tốt lên.

Hít vào thật sâu rồi thở ra từ từ. Được rồi, hôm nay ông đây loại bỏ sĩ diện để mặc nó vào.

Tôi đứng trước gương, chỉ muốn chửi thề.

Con mẹ nó, VỪA VẶN ĐẾN TỪNG MILIMET.

Đừng nói là, Kwon Soonyoung hắn thực sự mua cái này cho tôi nhé!

Hắn sao càng ngày lại càng biến thái như vậy? Tôi ngắm nghía mình trước gương, mặt đen sì.

Vừa vặn như thể được may dành cho tôi vậy.

Tôi muốn bốc hỏa. Đúng lúc đó, thằng chồng chết dẫm nhà tôi về.

"Jihoon à, em về rồi sao? Anh qua lấy tài liệu!"

Nghe được cái giọng nói đặc trưng của hắn, cả người tôi run rẩy.

Hắn mà biết tôi chui vào cái bộ quần áo như này, hắn sẽ cười tôi cả ngày mất.

Nghĩ rồi, tôi vội vàng chui vào tủ quần áo trốn. Cũng may người tôi khá nhỏ, cho nên dễ dàng vào.

"Jihoon à, em đâu rồi?"

Hắn đi một vòng quanh nhà gọi tên tôi. Đù, lấy tài liệu thì lấy đi, sao phải tìm tôi.

Hắn bước vào phòng ngủ, tôi giật thót mình, cắn môi sợ hãi.

"Jihoon?"

Hắn đi một vòng quanh phòng không thấy tôi. Tôi thất bước chân hắn xa dần thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, tự nhiên, hắn lại đi lại chỗ tôi.

Dọc sống lưng tôi toát mồ hôi. Tôi có thể cảm nhận rằng hắn hiện tại đang đứng trước cửa tủ.

Hắn mở tủ quần áo ra. Tôi, hôm nay là toi rồi.

Hắn có lẽ hơi bất ngờ, nhìn tôi một hồi lâu. Thời gian như ngưng đọng lại. Hắn cứ đứng đó, cúi xuống nhìn tôi, còn tôi ngước lên nhìn hắn.

"HA HA HA HA HA!~"

Như bộc phát, Kwon Soonyoung hắn cười to. Rõ ràng rành mạch từng tiếng cười. Hắn cười đến đỏ cả mặt, chảy cả nước mắt. Tôi cắn môi uất ức, đứng dậy.

"Cười cái con mẹ anh! Tôi đi thay quần áo!"

Nói rồi, tôi bực mình mà bước ra khỏi tủ quần áo. Vừa đi vừa lườm nguýt hắn.

Cười cái gì chứ, rõ ràng là tôi vì hắn nên mới mặc cái bộ quần áo chết tiệt này. Bây giờ nhìn thì hắn lại cười ha hả như được mùa vậy.

Nhưng, hắn ngừng cười rồi.

Bỗng nhiên, một lực ôm mạnh vào phía sau làm tôi dúi lên đằng trước. Hắn ôm chặt lấy tôi.

"Nào, rất đẹp! Đừng cởi ra làm gì!"

Tôi giẫy ra khỏi vòng tay hắn.

"Biến đi, tôi đi thay quần áo!"

"Ngoan đừng giận! Đẹp lắm Jihoon ạ!"

Hắn vừa nói nhè nhẹ, vừa liếm liếm cái lỗ tai. Hắn biết khi liếm nó, tôi sẽ xụi lơ nên đang cố tình trêu chọc. Áo sơ mi tôi không sơ vin. Hắn nhân lúc đó mà mò tay lên sờ soạng người tôi. Tay hắn hơi lạnh, làm tôi rùng mình một trận. Hai đầu vú lâu lắm rồi không được hắn chăm sóc, liền nhanh chóng dựng đứng lên.

Hai chân tôi run run mà khuỵu xuống. Không kiềm chế được bản thân nữa. Cơ thể do lâu ngày không được hắn chăm sóc, liền nhạy cảm một cách đáng sợ.

"Sao hôm nay em hứng lên nhanh thế vậy Hoon?"

Hắn mò tay vào váy, cởi cái quần lót trắng của tôi xuống, rồi bắt đầu sục lấy dương vật của tôi.

"Đừng....Ranran....rất nhanh chóng...sẽ về....đừng...."

"Anh khóa cửa rồi em yêu ạ!"

Hắn nói rồi cởi khóa quần mình, moi cái thứ đáng tự hào trong quần của mình ra. Cái thứ đó đã ngẩng cao đầu một cách dữ dội.

Nhìn thấy "của hắn", chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy kích thích một cách dữ dội.

Hắn dùng một lực đẩy ngập dương vật vào trong lỗ của tôi. Lâu không làm, tuy có hơi chút thốn, nhưng vẫn vô cùng sung sướng, vô cùng hạnh phúc.

Hắn quay tôi lại, để tôi ôm lấy hắn.

Hắn giữ nhịp điệu nhanh và mạnh, y hệt như tính cách của hắn. Tôi lúc này chỉ có thể nằm đó và rên rỉ, mặc cho hắn thao lộng.

"BA ƠI, BỐ ƠI, RANRAN VỀ RỒIIIII !~"

Tôi và hắn cùng giật mình, không kiềm chế được, liền bắn luôn ra. Hắn bắn ngập tràn trong cái lỗ của tôi, còn tôi thì bắn đầy lên bụng hắn.

Cả hai nhìn nhau ngớ người, rồi cười.

Hắn vuốt ve má tôi, rồi hôn tôi nồng nàn. Tôi cũng tự động đáp trả lại hắn.

Bên ngoài, Jiran vẫn gọi hai chúng tôi. Chắc con bé đi từng phòng để tìm chúng tôi mất.

"Anh lấy đâu ra bộ váy này vậy đồ biến thái!"

"Em mới là biến thái ấy. Đây là bộ váy của một người bạn nhờ mua hộ khi anh đi công tác bên Nhật hôm nọ. Đang chờ để gửi thôi!"

Okay tôi ổn mà :3

Thật là ngu ngốc khi nghĩ cuộc hôn nhân này bất hạnh mà. Chẳng qua là do hắn quá bận và mệt mỏi mà thôi.

END PHIÊN NGOẠI 2  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro