CHƯƠNG III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Min Yoongi

Chẳng mấy chốc đã đến lược cậu, thu hết dũng khí bước vào, tự nói với bản thân là hãy tự tin lên.

Giang phòng rộng rãi, màu chủ đạo là màu trắng, kết hợp với màu cà phê sữa. Cậu nhìn về phía bàn làm việc duy nhất trong phòng, trên bàn là chồng tài liệu, hồ sơ được sắp xếp ngăn nắp và một cái máy tính xách tay. Người đàn ông vẫn đang trầm mặc xem hồ sơ phía sau cái bàn làm việc đó...

Nhưng bước vào rồi thì cậu bỗng chốc có xúc động muốn tông cửa bỏ chạy. Người bên trong không ai khác chính là chồng kiếp trước của cậu , Jung Hoseok

Cố thu hết can đảm cậu mới kiềm được cái chân muốn bỏ trốn của mình. Ông trời a... sao lại cho cậu gặp lại anh sớm như vậy ? Cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần gặp lại anh mà ?! Anh liệu có nhận ra cậu là chàng trai đêm hôm đó không ? Chắc không đâu ! Cậu đã thay đổi rất nhiều rồi mà không phải sao ? Nghĩ vậy nên cậu lấy hết dũng khí cất tiếng chào hỏi :

-Xin chào, tôi là Min Yoongi đến tham gia dự tuyển.

Người đàn ông vẫn không ngước lên nhìn cậu, anh vẫn đang chăm chú xem hồ sơ của cậu trên bàn. Anh nhàn nhạt buông một câu :

-Tốt nghiệp kinh tế đối ngoại đại học Harvaid ?

-Vâng.

-Chưa có kinh nghiệm làm việc ?

-Tôi từng thực tập ở công ty X ở Mỹ.

-Tôi biết...thành tích rất tốt !

Anh ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng cơ bản thường ngày như đối với mọi người. Anh mặc bộ tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu đen, đeo chiếc đồng hồ giá bạc triệu, tóc cắt tỉa phù hợp với từng đường nét khuôn mặt anh tuấn của anh làm anh toát ra một khí chất lạnh lùng, tôn quý. Nhất là đôi mắt anh, nó vô cùng sắc bén,lạnh lùng, đầy thách thức cứ như chiếu thẳng vào tâm hồn người đối diện. Nó làm cậu không tự chủ mà đổ mồ hôi đầy đầu, cứ như đang trần trụi đứng trước mặt anh vậy.

Thấy nét trào phúng trên môi anh càng ngày càng đậm, cậu vội vàng cúi đầu, thu lại ánh nhìn của mình đối với anh.

-Mời ngồi !

Cậu run rẫy ngồi xuống cái ghế đối diện anh. Tự hỏi vì sao cái ghế này không đặt ở góc tường đằng kia không tốt hơn sao ?

-Cậu sợ tôi sao ?

Bất chợt nghe anh hỏi vậy làm tim cậu càng đập dữ dội hơn. Anh nhận ra cậu sao ? Nhận ra sao ?

-Tôi...tôi chỉ hồi hộp...hồi hộp thôi !

-Vậy à ?

Nhàn nhạt hỏi một câu rồi lại nhìn vào hồ sơ trên bàn :

-Cậu ghi mình có thể nói được tiếng Anh, Nhật, Pháp, Trung ?

-Ngoài ra tôi nói được chút ít tiếng Hàn nữa...

Cậu từ nhỏ không có sở thích gì đặc biệt chỉ là rất thích đi du lịch, vì thế cậu cũng có hứng thú với tiếng nói của nước họ. Cậu cũng học rất nhanh và nhờ vậy cậu mới đạt điểm cao trong ngành mà cậu chọn học ở đại học Harvaid.

Anh liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, lại nhìn vào hồ sơ cười nhạt :

-Xem ra cậu không phải bình hoa* !

*Bình hoa : ý chỉ những cô gái, chàng trai đẹp nhưng lại không có tài chỉ có thể ngắm chứ không biết làm gì cả.

-Anh...

-Cậu được chọn.

-Hả ?!

Đang định phản bác thì anh ta nhanh chóng cho cậu một kết quả khá là bất ngờ. Cậu cứ tưởng mình không được chọn rồi ấy chứ.

Nhìn biểu hiện ngây ngốc của cậu, anh cười trào phúng :

-Xem ra cậu vẫn chưa tiêu hoá được niềm vui này nhỉ ?

-A ?! Không, không, cám ơn tổng giám đốc !

-Cậu có thể về nhà thu xếp, mai bắt đầu đi làm...

-Vâng, tạm biệt !

Bước ra khỏi phòng, cậu vẫn chưa tiêu hoá nổi tin tức mình được chọn vào làm ở công ty JHS. Cô thư ký ngoài cửa sau khi nhận được điện thoại, liền liếc mắt kiêu ngạo nhìn cậu :

-Cậu là trợ lý thư ký mới của tôi ?

-A ? Đúng vậy ! Chào chị !

-Chị?!

Nghĩ sao mà gọi cô bằng chị chứ? Cô chỉ mới 28 tuổi thôi mà. Nhìn cậu trợ lý mới được đích thân tổng giám đốc chọn lựa. Một chàng trai đẹp. Dáng người cân đối, khuôn mặt mang tính trẻ con, đáng yêu. Tóc ngắn màu bạch kim đượt cắt tỉa gọn gàng, mặc bộ vest công sở đơn giản nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp vốn có của cậu. Tuy cập mắt kính xấu xí kia đã che khuất đi vẻ  đẹp, đáng yêu kia nhưng cũng không thể làm xấu đi khuôn mặt kia tý nào. Càng nhìn, càng cảm thấy không thoải mái a...

-Cậu bao nhiêu tuổi?

-Tôi 23 tuổi...

-Trẻ như vậy liệu có thực lực làm việc không đây hay là nhờ khuôn mặt này kiếm bát cơm a...

-Chị...

Đang định phản bác thì cửa phòng bật mở, Jung Hoseok bước ra khỏi phòng, anh nhíu mi nhìn hai người trước cửa phòng. Rồi quay sang nhìn cậu:

-Sao lại chưa về đi?

-A! Xin lỗi! Tôi xin phép!

Cúi chào anh và cô thư kí kiêu ngạo kia xong, cậu liền quay đầu chạy vào thang máy. Trời ạ ! Mỗi lần thấy anh tim cậu sắp nổ tung rồi.

~

Sáng hôm sau, cậu chính thức trở thành một thành viên của công ty JHS. Kiếp trước, cậu không hiểu vì sao anh luôn bận rộn, cho tới khuya mới về nhà. Cậu cứ nghĩ anh là do không muốn gặp mặt cậu nên mới tránh mặt mình luôn tra hỏi, cau có với anh mỗi khi anh về nhà. Làm anh làm việc về mệt mỏi, tới nhà thì càng mệt mỏi hơn nên dần dần số lần anh về nhà trễ cũng tăng lên. Bây giờ, nhìn anh vì công ty mà giải quyết tất cả công việc, sự đòi hỏi trong công việc của anh cũng rất cao, cho nên đòi hỏi của anh với nhân viên cũng cao không kém.

Nhìn những trưởng phòng đi vào, đi ra khỏi phòng anh với khuôn mặt như sắp đi chết đến nơi. Có một lần đem cà phê vào phòng bắt gặp cảnh anh nhìn trưởng phòng tài chính với ánh mắt lạnh như một tia X chíu xuyên qua người ông ta, trong phút chốc cậu có cảm giác thông cảm cho ông trưởng phòng đang run cầm cập kia a...

Cô thư kí của anh tên là Bành Kim Nguyên, chính là cô thư ký khó tính hôm qua cậu đã gặp. Cô ta quả là một người có tài nha. Tất cả những cuộc hẹn của anh được cô ấy sắp xếp một cách hợp lý nhất, đối với những ông chủ khó tính cũng được cô ta thu phục.

Chỉ có điều, cô ta lúc nào cũng ăn mặc những bộ quần áo xinh đẹp,trang điểm tỉ mĩ,tóc vàng uốn xoăn, thường xuyên không có việc gì là lấy gương ra ngắm nghía, sửa lại tóc, tô lại son, có khi còn kéo cổ áo rộng kia xuống thấp, để lộ ra cả nửa bầu ngực sữa làm cho cậu không thích phụ nữ còn đỏ mặt, tía tai.

Rất rõ ràng, chị ta trang điểm không phải cho cậu ngắm mà là cho ai kia trong căn phòng đó ngắm cơ. Nhưng xem ra người chị ta muốn hấp dẫn kia lại chẳng hiểu được tâm ý của chị ta một chút nào. Haizzz...Tình trường gian nan a...

Tuy nhiên, cậu cũng nghe không ít chuyện xấu của cô ta. Không phải cậu nhiều chuyện nhưng là mấy nhân viên ghét cô ta nhiều quá nên kể lại cho cậu nghe mà thôi. Ví như, có lần cô ta không mặc áo ngực mà cúi người xuống trước mặt tổng giám đốc nhưng lại bị tổng giám đốc xem như không khí. Hay có lần, cô ta đi tiếp khách cùng anh rồi giả say ôm lấy anh mà tỏ tình, cuối cùng bị anh tống thẳng lên tacxi tự mình về nhà,...

Những cô gái theo đuổi Hoseok cũng không ít, nhưng anh chưa bao giờ có quan hệ mờ ám với ai cả. Trong ấn tượng kiếp trước của cậu cũng vậy, anh lấy cậu cũng chưa từng ra ngoài ăn vụng bao giờ. Mãi cho đến khi cô gái kia trở về, anh mới bắt đầu thay đổi.

Sau vài tuần làm việc, cảm giác của cậu chính là anh chồng kiếp trước của cậu quả là một người cuồng công việc. Đôi lúc cậu tự hỏi anh có phải là người máy hay không ấy chứ ?

Mỗi ngày, cậu đều thấy anh ngồi trong phòng làm việc từ sáng sớm, cho đến khi cậu tan sở anh vẫn còn làm việc.

Thân là nhân viên, cậu cũng đâu dám lười biếng. Ngoài việc cố gắng hoàn thành công việc được giao, còn phải cố hết sức hiểu được những từ ngữ, ý nghĩ của sếp để làm cho thật tốt. Tuy làm việc bên cạnh anh áp lực rất lớn nhưng nghĩ tới ngày nào cũng gặp được anh làm cô vui vẻ vô cùng. Giúp được anh một phần sức lực là tốt lắm rồi...

Công việc của cậu cũng như một quản gia vậy. Sắp xếp giấy tờ, phân loại tài liệu, pha cà phê, đôi khi kiêm luôn công việc của Bành Kim Nguyên khi cô ta đi vắng. Những lúc không có việc gì thì trộm ngắm anh một chút cũng hay hay...

Tuy nhiên, có một ít rắc rối nhỏ như...

Khi cậu bước ra từ phòng giám đốc vì anh mà pha một tách cà phê...

-Lại pha cà phê nữa sao ? Chăm thế không biết ?!

Bành Kim Nguyên từ khi cậu thay thế cô ấy bưng cà phê vào cho sếp thì cô ta thấy cậu liền chướng mắt a...

-Là sếp nhờ tôi pha...- Cậu vẫn khách khí đáp.

-Phải không ?

-Không tin chị cứ đi hỏi sếp.

-Hứ !

Hoặc là....

-Tôi nhờ cậu chỉnh sửa mấy bản tài liệu này sao giờ vẫn chưa xong ?

Bành Kim Nguyên đi tham dự tiệc cưới của ai đó xin phép về trước nhưng lại nhờ cậu làm giúp cô ta chỉnh sửa tài liệu. Cậu không thể từ chối nên vẫn nhận, nhưng vừa hoàn thành công việc của mình vừa phải giúp cô ta chỉnh sửa tài liệu quả là cậu không làm nổi.

-Xin lỗi...nhưng tôi cũng có công việc của mình...

-Nhưng cậu phải biết chỗ tài liệu đó hôm nay tôi phải nộp hay không ? Cậu muốn hại tôi chứ gì ?

-Chị đừng quá đáng nha...tôi...

Thế là cánh cửa lại bật mở, Hoseok xuất hiện cầm lên chỗ tài liệu chưa chỉnh sửa xong. Anh liếc mắt nhìn cậu nói :

-Tôi nhớ đây không phải công việc của cậu ?!

Bành Kim Nguyên mồ hôi đầy đầu nhìn anh, anh nhàn nhạt liếc nhìn cô ta :

-Xem ra cô không tôn trọng công việc cho lắm nhỉ ?

-Dạ...dạ...thưa tổng giám đốc...

-Từ nay cô và Yoongi cùng là thư ký của tôi, hai người việc ai nấy làm, ok ?

-Dạ ?!

-Dạ ?!

Chưa để bọn cậu hiểu gì thì anh đã bước vào phòng trở lại. Bỏ lại cậu cùng ánh mắt căm tức của ai kia. Nhìn cô ta tức giận cầm tài liệu lên làm nốt phần còn lại mà không quên liếc xéo cậu, làm cậu cũng hết sức bối rối a... Cậu lên chức ? Có nên ăn mừng không nhỉ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro