Cậu ngốc lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có đôi khi, trên đường đời, ta cứ ngỡ ai đó đã ngã rẽ, nhưng thực sự người đó vẫn theo bước chân ta âm thầm. Bạn có tin không? Thật khó! Nhưng...chắc rằng, người đó sẽ là người yêu thương bạn đến hết cuộc đời, dù chia xa, dù thời gian, dù giông tố cuộc đời... 

                                                                           ***  

Tiếng chuông hết giờ vang lên vừa hay đúng lúc HoSeok kết thúc bài làm của mình. Nộp bài cho giám thị xong, nó vác cái cặp bước những bước chân nhẹ nhõm không thể nào hơn được, vội ra ngoài cửa. Thế là xong. Môn thi cuối cùng của kỳ thi Trung học phổ thông cuối cùng cũng đã xong.

 "Oa...khỏe quá đi !". 

Nếu trước mặt bây giờ là một bãi biển, bằng mọi giá HoSeok sẽ gào lên như thế.

Cuộc đời học sinh dằng dặc mười hai năm coi như kết thúc. Dù muốn, dù không, HoSeok cũng đã gắng hết sức mình bằng những đêm thức trắng, học như chưa từng được học. HoSeok tin, rồi mình sẽ làm được.

Quanh cậu là bao nhiêu cô cậu học trò, ríu rít kéo nhau dò đáp án, hỏi kết quả. Không khí vẫn không thể nào thôi nhộn nhịp dù mọi thứ với Hạ Anh đã xong xuôi. Đứng nép vào cánh cửa tránh dòng người áo trắng tấp nập, vội vã, cậu nôn nao tìm bóng cậu bạn thân.

"HoSeok!"

Giữa đám đông, cuối hành lang, NamJoon vẫy tay, vừa chen chúc vừa gọi tên cậu . Cậu cười tươi vẫy vẫy, đợi anh đến gần, hai người bước sánh vai nhau.

"Làm bài được hông?"- Anh cười hỏi.

"Đương nhiên là được rồi. Cũng hên năm nay, đề dễ hơn năm ngoái. Công nhận thi xong khỏe ghê hén?"

"Ừ, nhưng tớ thấy khó lắm mà.... quên, môn tủ cậu mà...Chỉ tội tớ thôi này, hẩm hiu quá trời...hic hic".

 Nói xong anh thút thít, mặt mếu máu, làm cậu phải phì cười. Giờ này còn giỡn được sao trời?

"Xạo" - Cậu đánh bốp anh một cái, cậu nhăn mặt le lưỡi. 

"Cậu mà không đứng đầu bảng môn này là tớ mừng rồi, thấy ghét!...Cái này là tính chọc cái đứa dốt nát như tớ phải không?...Đứng lại coi!"

Một đứa le lưỡi chạy trước, một đứa vác guốc chạy sau. Hai đứa đuổi nhau khắp sân trường, mặc cho những sĩ tử bốn mắt xung quanh vẫn còn úp mặt vào mớ đề thi vừa mới làm xong. Rượt nhau chán, cậu và anh kéo lại ghế đá thở hổn hển vì mệt. Mười tám tuổi cơ đấy, vậy mà cũng có lúc hai người cứ như hai đứa trẻ con. Có lẽ bạn thân luôn là vậy đó. Phải chăng, lúc nào những người bạn thân với nhau cũng là những đứa trẻ?

Chiều, những tia nắng nhạt phủ trên những cánh hoa phượng đỏ nơi góc sân trường. Mắt Hạ Anh, lung linh một sắc đỏ chiều muộn. Trút bỏ hết tất cả, trong lòng cậu chợt trống vắng và...nỗi nhớ lại ùa về...

"NamJoon này...Cậu hôm nay, về trước nhé!"  - Cậu bất giác nói.

"Sao vậy, bộ giận tớ thật sao, cái thằng  này."

Lúc nào cũng vậy, đã gần ba năm nay, cậu và anh lúc nào cũng cùng nhau đến trường rồi dắt díu nhau về nhưng hôm nay...Anh nhìn cậu có vẻ  vẻ săm soi.

"Không phải đâu... Tớ có chút chuyện, ở lại xíu... Cậu về trước nhá !" Quay sang nhìn cái mặt tò mò của YoonGi , cậu  cười.

"Hừm... Được rồi. Trốn đi chơi một mình là chết với tớ đấy nhé!"

"Hứ! Lần nào tớ đi, mà chẳng rủ theo cục nợ là cậu chứ?"

"Rồi, rồi. Tớ về nhé. Nhớ... qua đường cẩn thận đó nghen."  Anh cười ma ranh.

"Bộ tớ con nít hả????" Cậu thét lên đầy hăm dọa trong khi anh đã nhanh chân chạy tuốt đằng kia. Tưởng cậu ta chạy về luôn rồi. Lại còn quay mặt lại, nói vọng:

"Này, ngày mốt lớp mình liên hoa đó nghe!"

"Tớ biết rồi, về đi ông già!" Cậu cố tươi cười vẫy tay.

Nhìn bóng anh khuất xa, cậu bỗng thấy mình lại cô đơn đến lạ. Sân trường mới hồi nãy  còn đầy ắp tiếng nói cười giờ đã vắng lặng, có lẽ chỉ còn mỗi cậu .

Bước đến bên gốc cây phượng đầy cánh hoa đã tàn, cậu nhặt một cánh phượng đỏ trên sân, chợt bao nhiêu kí ức kia lại từ đâu tìm về. Thế là đã ba năm rồi, nhanh thật! Ba năm với nhiều đổi thay, bao niềm vui, nỗi buồn cứ trôi qua từng ngày, nhưng bóng hình ai đó trong trái tim cậu vẫn chưa gì có thể làm nhạt phai...

" ....Hôm nay, thế là xong cả rồi, tớ đã chọn con đường ngày xưa chúng mình cùng mơ ước, cậu có nhớ không? Hôm nay, cậu làm bài tốt không...? Tớ...nhớ cậu lắm! YoonGi à "

Lời HoSeok ngẹn ngào nhưng thì thầm, nhẹ nhàng như một lời tâm sự gửi cơn gió đang vuốt nhẹ mái tóc nó đến một người đã xa từ lâu lắm rồi. Dưới những tia nắng nhạt, trên cánh hoa đã tàn, một thứ gì đó lấp lánh rơi xuống lấp lánh. Trước mắt cậu , thế giới một lần nữa nhạt nhòa.

Nắng chiều, sân trường giờ đã vắng lặng. Đôi vai nhỏ bé khẽ rung lên thổn thức. Cậu nào có biết, ở đằng xa, một chiếc bóng âm thầm đổ nghiêng dưới nắng chiều, đang nhìn nó đầy xót xa. NamJoon thấy khóe mắt mình cay cay. HoSeok không mạnh mẽ như cậu nghĩ, đã ba năm rồi, từ khi biết nhau, cậu chưa từng thấy HoSeok khóc bao giờ. "HoSeok, cậu ngốc lắm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro