Chap 4 b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Xin chào tôi là Phàm Cố"

Cậu chính là miễn cưỡng ngước mắt mờ mịt nhìn người đối diện. Hạ thân vừa bị Doãn Khởi hành hạ còn đọng lại ái dịch, thứ ấy dính vào giữa hai chân cậu nhơ nhớp. 

Chí Mẫn thấy bản thân thật bẩn.

"Tôi biết... hai kẻ kia sai anh tới chữa bệnh cho tôi, nhưng tôi.. không có bệnh, tôi không bị... điên"

Trước mặt người lạ Chí Mẫn lại có một cảm giác dịu dàng thoải mái không hề có phòng bị, cậu còn nói rất nhiều.

"Tất nhiên cậu không có bệnh, tôi chỉ đến cùng cậu nói chuyện vui vẻ thôi" Phàm Cố cũng đã gặp không ít bệnh nhân có tư tưởng cực đoan trốn tránh hiện thực.

Chí Mẫn cúi thấp đầu, tay thêm ôm chặt búp bê vải, ừm, búp bê vải tốt nhất chưa từng làm cậu chút nào bị đau đớn.

Phàm Cố chỉ đơn giản liếc mắt cũng biết được độ sủng nịnh, yêu chiều của hai anh em họ Trương với cậu.

Bất quá chính là tại sao cậu lại mang vẻ biểu cảm thống khổ như vậy? 

Phàm Cố bản thân rất am hiểu về tâm lý của những người như Chí Mẫn, không mất nhiều công sức đã có thể cùng cậu nói cười vui vẻ.

Nhưng hai anh em họ Trương nói cô là em trai họ. 

Quả thực kỳ quái, cậu không có nét gì giống hai anh em, hơn nữa mỗi khi anh có ý nhắc tới họ, Bạch Mị luôn thoáng qua trong mắt sự hốt hoàng chán ghét, tay nhỏ cũng vô thức ôm chặt lấy búp bê vải.

Hình như tất cả cũng không phải đơn giản như những gì anh biết.  

.....

"Cậu ấy thế nào" giọng Doãn Khởi nâng cao cũng có chút bất mãn. 

Vì cái gì tên tiểu tử thối này nhanh như vậy khiến cậu vui vẻ, ở bên anh thì luôn trưng ra biểu tình hoảng hốt, đờ đẫn?

"Tiểu Mẫn, cũng không phải là bệnh nặng, cậu ấy hình như đã lâu không được ra ngoài trời, ít được tiếp xúc gây ra tâm lý quá ư sợ hãi. Còn nữa tôi cũng không biết cậu ấy đã trải qua những việc gì khiến tự bản thân phong tỏa chính mình lại"

"Vậy như thế nào mới tốt" Chung Quốc sốt ruột chen vào. Tên này đã dùng loại tên gọi thân mật như vậy để gọi bảo bối của hắn ư? Tiểu Mẫn? 

Đừng hòng đặt chủ ý dù là một chút lên bảo bối nhà hắn.

"Cậu ấy thiếu được ra ngoài trời thì nên đưa cậu ấy ra ngoài, tiếp xúc mới mọi người, cũng không phải bệnh quá nặng nhưng để lâu không tốt, Tiểu Mẫn có xu hướng tự hại bản thân, thường rất hay tự cắn lấy chính tay mình, ngày mai tôi sẽ soạn một bệnh án cho Tiểu Mẫn chỉ cần làm theo thì cũng không có gì đáng ngại"

"Được, Quốc tiễn khách"

Chú ý đuổi người rất rõ ràng.

"Bác sĩ Phàm, rất cảm ơn" Chung Quốc nhướng mi, tuy là cảm ơn nhưng lại hàm chưa cao ngạo.

"Không có gì, tạm biệt" cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với những kẻ bí ẩn như hai anh em họ Trương, anh muốn rời đi.

"Còn nữa, Phàm tiên sinh, đối với em trai của chúng tôi thỉnh có cách gọi đúng mực" hắn nói xong ngạo nghễ đóng cảnh cửa sầm thật lớn.

Phàm Cố cũng chỉ căn bản khó hiểu, mạnh mẽ chủ quyền như vậy, thực sự là anh em đi?
.....  

  Trên chiếc ghế bành rộng lớn trong phòng khách, Chí Mẫn ngồi trên đùi Doãn Khởi. Cậu lại khôi phục ánh mắt nhu nhược sợ hãi đối với hai kẻ giống nhau như đúc.

Một bên, Chung Quốcdịu dàng xúc cho cậu từng thìa cháo.

Doãn Khởi cúi đầu xuống ngậm lấy vành tai trắng non nớt.

"Ngày mai đưa em đi công viên chơi, chịu không?"

Ánh mắt trì độn của Chí Mẫn khẽ giao động. 

"Thực... thực sao?"

"Tôi không nói dối em"

"...Muốn" thanh âm trẻ thơ mang theo khát khao tắc nghẹn trong cổ.

"Lại đây thơm tôi một cái liền đáp ứng em"

Tay Chí Mẫn vẫn còn ôm búp bê vải khó nhọc túm lấy cổ áo người đàn ông.

Doãn Khởi xấu xa ngẩng cao đầu. Bắt buộc Chí Mẫn phải quỳ giữa hai chân người đàn ông, cậu chỉ là thơm nhẹ vào má anh, nhưng cũng đủ để Doãn Khởi thỏa mãn. Đây là lần đầu cậu chủ động đi.

Hưởng thụ cảm xúc non bền từ hai cánh môi hồng đào, anh vui vẻ nở nụ cười hiếm hoi.

"Mai đáp ứng em"

Chí Mẫn mắt nổi lên niềm vui ngây ngô. Cậu đang mơ sao? Ngày mai thực sự có thể đi chơi? Còn được ra ngoài?

"Anh nữa" giọng nói đầy ý tứ làm nũng cùng ghen tỵ của Chung Quốc, tại sao không hôn hắn.

"Không cần để ý tới Quốc, hôn anh được rồi"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro