Chap 2 : Lười Đến Suýt Mất Mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường đại học S là một trường lớn. Cho nên ký túc xá ở ngôi trường này không phải tranh giành nhau mới có thể ở.

TaeHuyng ở dãy ký túc xá khu nhà A, của tầng 3. Trong phòng hắn có bốn người.

Young Min và Kwang Min là hai anh em sinh đôi, đến cuối năm nay bọn họ sẽ ra trường. Tuy là anh em sinh đôi, nhưng bọn họ lại hoàn toàn khác nhau.

Young Min đeo kính, nhưng Kwang Min lại không đeo kính. Young Min để tóc ngắn, nhưng Kwang Min tóc rất dài, giống như là nghệ sĩ. Young Min học chuyên ngành đạo diễn, còn Kwang Min học chuyên ngành họa sĩ.

Bọn họ chắc chắn là sinh đôi khác trứng, cho nên mới không có một điểm giống nhau nào. Nhưng dù vậy, tình cảm anh em của bọn họ cũng vẫn rất tốt.

Trong phòng TaeHuyng còn có một nam sinh mới vừa nhập học, học bên chuyên ngành âm nhạc. Cậu ta tên Jimin, Park Jimin.
Một phòng bốn người thì có thể nói Jimin này chính là người khá hợp với TaeHuyng hắn.

Bởi vì Park Jimin này cũng lười giống y hệt TaeHuyng, cậu ta học chuyên ngành âm nhạc, TaeHuyng cũng rất thích nghe hát.

Có một lần trong phòng không có gì ăn. Hai anh em Young Min và Kwang Min đã đi thực tập được hai tuần, hiện tại vẫn chưa trở về. (Joy : Bây giờ mới phát hiện phòng này tới tận 3 người tên Min , chỉ có TaeHuyng lạc loài =)))) )

Ký túc xá không cho nấu thức ăn, cho nên dù có mì tôm thì cũng chỉ có thể ăn sống. Ngày hôm đó trời mưa rất lớn, gói mì tôm cuối cùng cũng đã được ăn hết sáng nay. Gọi đồ ăn bên ngoài, thì không cửa tiệm nào đồng ý giao hàng cho đến khi mưa ngớt.

Căng tin ở ngay bên dưới ký túc xá. TaeHuyng nói Jimin đi xuống mua thức ăn lên ăn, nhưng cậu ta cho dù có chịu đói cũng quyết không chịu dính nước mưa.

Còn TaeHuyng thì khỏi phải nói, hắn là một người không bao giờ chịu thiệt. Nếu Jimin đã không đi, vậy thì hắn hà cớ gì phải đi xuống mua thức ăn cho cậu ta ăn.


Ngày hôm đó, trời mưa đến tận sáng hôm sau. Đồng nghĩa với việc, cả ngày hôm đó, hai người bọn hắn chỉ ăn được đúng nửa gói mì tôm sống.

Nói một cách đúng hơn thì. Park Jimin chỉ ăn được một phần ba gói mỳ kia. Bởi vì một miếng của TaeHuyng đã bằng ba miếng ăn của Park Jimin.

Sáng ngày hôm sau là thứ bảy, toàn trường được nghỉ, không có tiết học. Cho nên TaeHuyng không đặt chuông báo thức, nhưng đồng hồ sinh học của hắn khá là nhạy bén, vì thế đúng sáu giờ đã tỉnh dậy.

TaeHuyng liếc nhìn sang bên cạnh, thấy tiểu tử Park Jimin kia vẫn nằm thẳng cẳng, duy trì trạng thái như ngày hôm qua. Trong lòng TaeHuyng liền khinh thường, thầm nghĩ tiểu tử này ngay cả xoay người cũng lười.

Sau đó TaeHuyng ngủ một mạch đến tận năm giờ chiều thì bị cơn đói đánh thức. Bước ra bên ngoài nhìn sân trường đã khô ráo, mưa đã tạnh từ lâu, hắn liền đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt chuẩn bị ra quán ăn cơm. Cả ngày chịu đói, hiện tại ước chừng có thể ăn được ba con gà béo.

Lúc chuẩn bị xong xuôi đi ra khỏi nhà vệ sinh. TaeHuyng liếc nhìn Park Jimin vẫn nằm thẳng cẳng như trước, trong lòng lại âm thầm khinh thường: Tiểu tử này quả thực còn lười hơn hắn.


"Này, Park Jimin có muốn đi ăn cơm không hả?"

TaeHuyng một bên mặc áo, một bên nói với cậu ta. Mặc áo xong, vẫn không thấy cậu ta có động tĩnh gì.

TaeHuyng lại tiến đến gần đạp vào bên người cậu ta một cước. Một cước này nói nặng thì không phải nặng, nhưng nói là nhẹ thì cũng không phải.

Một cước của TaeHuyng không làm cho toàn thân bầm tím, cùng lắm chỉ là đau khoảng năm mười phút mà thôi.

Đống thịt Park Jimin kia vẫn không có phản ứng gì. TaeHuyng lấy làm lạ, bèn tiến lại gần hơn. Phát hiện ra gương mặt của Jimin trắng bệch, môi không có huyết sắc. (Hình minh họa phía trên kia kìa *chỉ chỉ*)

"Này, Park Jimin"

TaeHuyng có chút hoảng, liền vội vã cõng cậu ta đến phòng y tế. Bởi vì hôm nay là thứ bảy, cho nên phòng y tế không làm việc. TaeHuyng lại phải cực lực cõng cậu ta ra ngoài cổng trường, bắt một chiếc taxi đưa cậu ta đến bệnh viện gần nhất.

Lúc bác sĩ khám cho Jimin xong, liền đi ra nhìn hắn từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét quái dị, sau đó mở miệng nói:

"Cậu ở cùng cậu ta?"

Lúc mẹ của Park Jimin đưa cậu ta lên kí túc xá, có gặp TaeHuyng.

Mẹ của cậu ta liền nắm lấy tay hắn kể nể. Đại loại là muốn hai người chiếu cố chăm sóc lẫn nhau. Mẹ cậu ta còn nói cậu ta từ nhỏ đã mắc bệnh suyễn nhẹ. Mấy năm nay tuy rằng không tái phát, nhưng nếu một khi tái phát không có thuốc kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Vì vậy TaeHuyng rất sợ trường hợp này sẽ xảy ra

"Đúng vậy bác sĩ, cậu ta có chuyện gì không?"

Bác sĩ trung niên cầm hồ sơ bệnh án nhìn TaeHuyng nói

"Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nếu đến chậm một bước e rằng khó cứu..."

Kim TaeHuyng nghe đến đây liền thấy giống sét đánh ngang tai, suýt chút nữa là cậu ta đã đi đời nhà ma vì không có thuốc suyễn. Vì thế hắn rất hào phóng mà quay sang nói với bác sĩ.

"Vậy làm phiền bác sĩ cứ lấy cho cậu ta thuốc trị suyễn loại tốt nhất!"

Vị bác sĩ trung niên mù mờ không hiểu lời TaeHuyng đang nói

"Thuốc trị suyễn? Cậu bị suyễn sao?"

TaeHuyng lại càng không hiểu hơn

"..."

Bác sĩ trung niên tiếp lời.

"Cậu ta bởi vì quá đói, cho nên hạ đường huyết! Tôi nói này, cậu nên khuyên cậu ta, đã gầy như vậy rồi, thì đừng giảm béo làm gì nữa. Chỉ sợ đến lúc đó chỉ còn một bộ xương khô đấy!"

Vị bác sĩ trung niên vừa nói, vừa lắc đầu rời đi. Bộ mặt ngao ngán giống như là đã gặp qua rất nhiều trường hợp như vậy rồi.

Thì ra là quá đói. Chuyện này nếu truyền ra trong trường, chắc chắn mơ ước muốn nổi tiếng của Park Jimin sẽ rất nhanh thực hiện được.

Park Jimin, sinh viên năm nhất khoa âm nhạc, lười đến suýt mất mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro