Chương 1: Bị bán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, ai cũng chuẩn bị tấp nập cả. Tại Hưởng và Chung Quốc cũng không ngoại lệ. Nhưng chỉ có điều hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau. Người thì chán nản khi buộc phải đi học, người thì rất háo hứng vì lại được đến trường gặp bạn gặp bè a.
Tại nhà của Tại Hưởng .
- Cậu chủ à! Mời cậu chủ dậy để chuẩn bị đi học ạ! - Người hầu nói từ dưới nhà vọng lên.
Ở tầng trên có một người con trai vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc tuy xuề xòa nhưng không làm cho vẻ đẹp trai của mình bị giảm đi. Người con trai đó đáp lại bằng một giọng hết sức cộc cằng khiến người ta khó chịu. Nếu như anh không đẹp trai hay là con nhà giàu thì không biết người ghét anh ngoài kia xếp hàng dài bao nhiêu nữa. Anh tên là Kim Tại Hưởng, con trai duy nhất của tập đoàn A khá nổi tiếng trong nước.
- Biết rồi!
Anh tiến về tủ áo tùy tiện lấy một bộ đồ đồng phục của mình ra và thay đồ. Anh đem theo cái cặp có chứa vài quyển tập tượng trưng và bước xuống nhà. Khí phách của anh không thể xem thường được nha. Vóc dáng săn chắc cân đối cộng thêm chiếc áo sơ mi trắng đang khoác trên người càng làm tăng thêm sức quyến rũ của mình. Thế này thì hỏi làm sao người ta có thể ghét anh cho được đây?
- Mời cậu ăn...
- Không cần. - Chưa để người hầu nói hết câu, anh đã cáu gắt cắt ngang.
- Nhưng...
- Tốt nhất đừng nói nhiều. Nếu không... - Anh để tay ngay cổ để minh họa cho người hầu là nếu nói nhiều nữa sẽ chết ngay lập tức khiến người hầu không dám nói gì thêm. Hôm nay tâm trạng anh không được vui cho lắm, tốt nhất đừng nên động vào anh, nếu không thì hậu quả khó có thể nói trước được.
Tại nhà cậu thì là một không khí hoàn toàn khác. Trong khi ở nhà anh không khí ngột ngạt bao nhiêu thì nhà cậu lại thoải mái bấy nhiêu. Cậu tên là Tuấn Chung Quốc, là một con người hết sức thân thiện và hòa đồng được nhiều người yêu mến. Chỉ có điều cậu hơi nhát gan và hay lo chuyện bao đồng. Nhưng bù lại, bản tính đáng yêu ngây thơ thuần khiết của cậu lại khiến người ta không nỡ xuống tay.
- Cậu chủ à! Dậy mau đi! Hôm nay là ngày đầu đi học của cậu đấy ạ!
- Con biết rồi! Con dậy ngay đây ạ! - Cậu ngáp ngắn ngáp dài đáp lại.
Cậu vào phòng vệ sinh cá nhân, chải chuốt tóc tai cho chỉnh tề để chuẩn bị cho ngày đầu tiên trở về trước. Soi gương một lát, cậu thay bộ đồng phục và bước xuống nhà. Thử hỏi xem con người cao 1m65 đó mà khoác lên trên người một bộ đồng phục màu trắng, cộng với làn da trắng nõn và đôi má phúng phính thì có khác gì một cái bánh bao di động chứ? Trông đáng yêu chết đi được!
- Mời cậu chủ ăn sáng.
- Chắc là con ăn không kịp đâu! Để con vào trường ăn được rồi! - Cậu mỉm cười nói.
- Nhưng mà như vậy không tốt đâu ạ!
- Không sao đâu! Con đủ lớn để có thể chăm sóc bản thân mình mà! Cô yên tâm đi. Hôm nay là ngày cuối cùng của cô ở đây, con nghĩ cô cũng cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.
- Cảm ơn cậu chủ. - Miệng thì nở nụ cười như đôi mắt thì không. Đứa trẻ này lúc nào cũng lạc quan yêu đời, luôn nở nụ cười trên môi nhưng không biết sau hôm nay cậu còn có thể nở nụ cười này không nữa...
Cậu bước lên chiếc xe hơi có tài xế riêng của gia đình và đi học. Hôm nay người tài xế cũng không được vui vẻ như trước nữa. Chẳng lẽ nhà cậu sắp có biến sao? Ôi thôi, nghĩ nhiều làm gì.
Cậu thật may mắn khi đến trường đúng giờ và chạy thẳng vào lớp 11 nâng cao của mình. Lần này có một sự thay đổi khá lớn trong lớp học của cậu. Vì đây là lớp chọn năm đầu tiên của trường nên mỗi lớp chỉ có vài ba người học chung với nhau. Về lớp của cậu thì chỉ có mình cậu được chọn vì lớp cậu học chả giỏi mấy. Thế nên cậu cảm thấy cô đơn lắm. Cậu phải làm mọi thứ lại từ đầu.
Do đến trễ nên chỉ còn duy nhất một chỗ trống ở bàn đầu tiên. Cậu cảm thấy rất lạ à nha. Tại sao bàn nhất mà không ai ngồi nhỉ? Nơi đây là chỗ dễ tiếp thu bài nhất mà.
Cậu mặc kệ bọn họ. Học hành mà chẳng biết suy nghĩ chu toàn, thật không có tương lai. Cậu đặt cặp xuống bàn và ngồi chễm chệ bên cạnh người nào đó. Thế nhưng cậu chưa kịp ngồi xuống thì người bên cạnh đã lạnh lùng quát:
- Cút!
- Trong lớp chỉ còn một chỗ này trống thôi, tôi không ngồi chỗ này thì ngồi ở đâu? - Cậu dù cảm thấy hơi sợ nhưng vẫn cố nở một nụ cười hết sức thân thiện ra đáp trả người này. Anh làm cậu quéo hết cả tay chân rồi a.
- Cậu đang cãi lý với tôi? - Anh nhíu mày nhìn cậu. Cái con người này ăn gan hùm hay sao mà dám cãi lại anh chứ?
Cả lớp đều e ngại nhìn cậu. Bộ cậu không biết anh là sao mà dám đụng tới cơ chứ? Dù công ty nhà anh không phải dạng lớn gì nhưng anh thì rất đáng sợ a. Anh rất ít khi hành động nhưng mỗi khi hành động thì người kia không có đường sống đâu.
- Đâu có đâu. Nhưng sao cậu vô lý thế? Ngồi bên cạnh cậu thì đã sao chứ? - Cậu vẫn ngây ngô tưởng rằng anh vốn là người bình thường nên tiếp tục cãi lại. Thì đó, cậu chưa bao giờ cãi nhau thua ai a.
- Muốn chết à? - Lần này anh đứng phắc dậy, trừng mắt nhìn cậu. Cả đời cậu cũng không quên cái ánh mắt đáng sợ này đâu. Anh như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy a.
Anh vừa định giơ tay lên đánh cậu thì thầy giáo bước vào khiến anh theo phản xạ mà rút tay lại. Thầy bước vào lớp dẫn theo hai bạn học sinh nữ, cả lớp đứng lên chào thầy. Vài giây sau thầy cho cả lớp ngồi xuống và bắt đầu giới thiệu.
- Hôm nay trường ta có hai em học sinh nữ vừa chuyển tới, hai em tự giới thiệu đi.
Một bạn nữ trong đó tên là Yoo Ri. Cô bắt đầu giới thiệu với giọng đớt đác đáng yêu:
- Xin chào tất cả mọi người. Mình là Park Yoo Ri đến từ Hàn Quốc. Mình không biết nhiều tiếng Trung Quốc lắm nên mong các bạn thông cảm cho! - Cô thân thiện giới thiệu bản thân mình khiến nam sinh trong lớp chết ngất. Cô gái này có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu được rất nhiều nam sinh yêu thích ở Hàn, cộng thêm giọng nói đáng yêu, tính tình thân thiện, còn gì tốt hơn nữa chứ?
- Kim Ji Yeon, Hàn Quốc. - Người còn lại tên Kim Ji Yeon. Cô nói bằng giọng chuẩn Trung Quốc nhưng khá lạnh lùng khiến mọi người có hơi sợ hãi một tí về cô. Cô có khuôn mặt hình trái xoan cộng với đôi môi đỏ hồng tự nhiên, rất đẹp. Tuy vậy, vẻ lạnh lùng đến mức toát ra hàn khí của cô khiến nhiều nam sinh từ bỏ ý định tiếp cận.
- Để xem nào. Lớp không còn chỗ nào trống hả? - Thầy nhìn xung quanh một hồi rồi hỏi.
- Bàn này. - Ji Yeon chỉ ngay bàn anh bằng ánh mắt vô hồn. Cô đã nghiên cứu một hồi rồi mới đưa ra quyết định. Với bàn tay này, vóc dáng này, anh chắc chắn không phải là người bình thường.
- Nếu cô thích. - Anh đáp trả. Nhìn cô anh cũng biết cô không bình thường. Anh biết cô không phải tự nhiên mà chọn anh. Anh muốn xem xem cô muốn giở trò gì.
Thầy nghe cô nói vậy thì mừng lắm vì cô cũng là một chỗ dựa vững chắc. Dù sao thì anh cũng là một mafia đáng gờm, nếu có cô bên cạnh thì ít gì thầy cũng an tâm hơn vì cô có thể kiềm chế Tại Hưởng lại, phòng khi anh nổi thú tính của mình
- Vậy em ngồi kế Chung Quốc đi! - Thầy nói.
- Em muốn ngồi kế cậu ta! - Cô chỉ thẳng vào Tại Hưởng , ánh mắt cũng nhìn thẳng vào anh, nở một nụ cười có như không.
- Xin mời.
Cậu giờ đang rất ấm ức nha. Đối với con gái thì dịu dàng như vậy, cậu lúc nãy vừa mới ngồi xuống thì anh đã muốn đánh cậu rồi. Đúng là cái đồ mê gái. Cái đồ háo sắc. Cái đồ không có tiền đồ. Cậu khinh a.
- Vậy Yoo Ri, em xuống ngồi phía sau Ji Yeon đi!
- Vâng ạ.
- Bây giờ tạm ổn rồi, thầy sẽ sinh hoạt với tụi em về lớp chúng ta trước. Bây giờ chúng ta sẽ bầu lớp trưởng, để xem nào. - Thầy dò bảng điểm học kỳ rồi của lớp và dừng lại ở một cái tên có điểm cao nhất.
- Chung Quốc, em làm lớp trưởng nhé.
- Em... em hả thầy? - Cậu bất ngờ tự chỉ vào mình. Cậu làm lớp trưởng thật á? Còn anh thì quay sang nhìn cậu nhếch mép một cái. Lớp trưởng cơ á? Xem ra bản lĩnh cũng không đến nỗi tệ.
- Ừm. Quyết định vậy nhé! Còn lớp phó học tập... Tại Hưởng, em làm nhé?
- Không. - Câu nói của anh làm thầy trở nên cứng ngắc. Anh không để tâm mà chỉ sang con người ngồi phía dưới. - Cậu ta.
Cậu nhếch môi khinh bỉ một cái, tất nhiên là không để người bên cạnh nhìn thấy rồi. Thử hỏi nếu anh nhìn thấy thì cậu sẽ ra sao đây? Chắc chắn không còn mạng trở về với cha mẹ đâu a. Tên kia không xem thầy giáo ra gì, chắc chắn chuyện gì anh cũng dám làm. Thử hỏi tại sao loại người như anh tại sao vẫn còn được học ở đây. Nếu như ở trường cấp hai của cậu thì đã bị tống cổ từ lâu rồi a. Có quan hệ gì với trường không nhỉ? Dù sao đây cũng là trường tư mà.

- Ơ... vậy Trung Kiên làm nhé? - Thầy giáo dù có hơi giận dữ nhưng vẫn chiều theo ý anh. Mới đầu năm học thôi mà, thầy sẽ cố gắng nhịn.
- Vâng ạ! - Người đó đồng ý ngay. Không phải vì muốn đâu mà vì đó là mệnh lệnh của Tại Hưởng a.
- Còn lớp phó kỷ luật... Yoo Ri, em làm được không?
- Không được đâu ạ! Em mới về Trung Quốc, vẫn chưa rành tiếng Trung đâu! - Cô một mực từ chối.
- Vậy thì Ji Yeon nhé? Em có vẻ nói tiếng Trung tốt hơn bạn ấy!
- Tùy. - Lại thêm một người có thái độ nữa rồi. Cậu có nên chuyển lớp không đây? Cậu đang ngồi kế hai người đáng sợ nhất hành tinh a.
- Quyết định vậy đi! - Thầy cười gượng. Cái lớp gì thế này? Có còn coi giáo viên ra gì không? Tương lai của ông sẽ ra sao đây?
- Bây giờ cũng chẳng còn việc nữa rồi. Các em về trước đi! Ngày mai lại đến trường!
Ji Yeon đang lấy sách vở bỏ vào cặp thì Tại Hưởng lên tiếng hỏi:
- Bang phái nào?
- Gì thế? - Dù nghe rất rõ, cô vẫn vờ hỏi lại. - Nghe không hiểu.
- Hiểu hay không trong thâm tâm cô rõ nhất. - Anh nở nụ cười khinh bỉ. - Sự thật sớm muộn gì cũng bị phơi bày thôi. Đừng tỏ vẻ mình ngây thơ nữa. Tôi nhất định sẽ vạch trần cô.
Ji Yeon vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra dù bị anh đe dọa. Cô sách cặp bỏ ra ngoài. Nếu như là cậu thì cậu không bình tĩnh thế này đâu. Cô gái này quả không bình thường mà. Hai người không bình thường ở chung với nhau, người bình thường sẽ sống ra sao đây?
Tại Hưởng trước khi đi còn lườm cậu một cái cảnh cáo nữa. Anh còn bảo:
- Ngày mai xuống dưới ngồi.
Anh nói xong liền bỏ về khiến cậu không nói thêm được câu nào. Để cậu ngồi với cô ấy a? Biết ngay anh là cái đồ háo sắc mà. Cậu mà thèm ngồi kế hai cái con người đáng sợ này sao? Nếu mà không hết chỗ thì có cho tiền cậu cũng không ngồi ở đây đâu. Anh khỏi đuổi cậu cũng tự nhiên đi thôi. Cậu lại khinh a.
Chung Quốc về ngay sau đó, sẵn tiện khóa luôn cả cửa lớp. Với vai trò là một lớp trưởng thì chí ít cũng phải gương mẫu thế này chứ. Cậu cười cười rồi tự tâm đắc với bản thân mình.
Vừa về tới nhà, cha mẹ cậu đã ngồi ở phòng khách chờ sẵn. Cảm thấy có điều gì khác lạ, cậu liền hỏi:
- Chào cha mẹ, sao hôm nay hai người lại ngồi ở đây thế? Còn nữa, sắc mặt của hai người sao lạ quá vậy?
- Con đừng hỏi nhiều nữa. Lên phòng cất cặp rồi xuống đây đi. Cha mẹ có chuyện này cần bàn bạc với con! - Cha cậu nói với giọng ôn nhu. Nó có gì đó không tự nhiên chút nào. Cậu cảm thấy mọi người hôm nay ai cũng lạ hết a. Nhưng cậu không muốn nói ra đâu, sợ không khí sẽ càng căng thẳng hơn.
- Quan trọng lắm sao ạ? - Cậu hỏi.
- Ừm. Rất quan trọng con trai à! Kêu cả anh của con xuống nữa!
- Vâng ạ!
Nói rồi cậu bước lên phòng, cất cặp và đi sang phòng của anh cậu. Anh cậu tên là Chung Vũ a. Anh cậu giống cha cậu, còn cậu thì giống mẹ nên hai người chẳng có điểm gì giống nhau hết. Chỉ có điều Chung Vũ thì lại không tài giỏi bằng cậu trong việc học tập nên cậu luôn được cưng chiều nhất nhà, thế mà anh cậu lại không bận tâm, ngược lại còn rất cưng chiều cậu nữa cơ. Điều này làm cậu cảm động lắm a.
Cậu gọi anh của mình xuống phòng khách. Anh cậu không nói gì mà chỉ thở dài. Rõ ràng là anh biết chuyện gì sắp xảy ra rồi. Là chuyện gì mà mọi người kể cả người hầu đều biết mà cậu lại không biết cơ chứ? Thật là kỳ lạ.
- Tụi con tới rồi đây ạ!
- Các con lại đó ngồi đi! Chúng ta bắt đầu nào!
- Vâng ạ!
- Thật ra, hôm qua cha nhận được điện thoại của một người bạn thân tín của cha. Họ báo cho cha một tin chẳng lành... - Ông khựng lại khi nói tới đây.
- Là chuyện gì vậy cha? - Cậu thắc mắc. Đang khúc gây cấn mà ông lại ngừng. Thật là tuột cảm xúc.
- Công ty của chúng ta... đã phá sản rồi!
- Sao cơ? Phá sản rồi? Sao có thể thế được chứ? Ai? Ai có thể làm được chuyện đó cơ chứ? - Cậu cảm thấy rất hoang mang a. Cái gì chứ? Công ty đó là tâm huyết cả cuộc đời của cha cậu đó. Ông đã đi từ con số âm để có được ngày hôm nay. Chẳng lẽ bây giờ sẽ phải trở lại con số không tròn trĩnh sao?
- Cha cũng không biết. Cha đã đổ dồn tiền rất nhiều vào chúng, nhưng kết quả lại thất bại. Cha đã rất chắc chắn rằng nó sẽ thành công, nhưng không ngờ lại như vậy!
- Chắc phải có ai ra tay hảm hại cha chứ? Đúng không?
- Cha cũng không biết. Nhưng nếu như có người hại thì chắc chắn là một tổ chức ngầm nào đó của hắc đạo.
- Hắc đạo sao? - Cậu nổi da gà khi nhắc tới chữ này. À mà đúng rồi, nhắc tới đây cậu mới nhớ, bọn người trong lớp lúc nãy y hệt như mafia vậy. À mà chắc không phải đâu, họ chỉ là học sinh thôi mà. Chắc họ chỉ là bang phái xã hội đen bình thường thôi.
- Con sao thế? - Thấy biểu hiện kỳ lạ của cậu, cha cậu không khỏi thắc mắc.
- À... Có gì đâu! Vậy cha định làm gì?
- Cha mẹ xin lỗi con nhưng cha mẹ không còn cách nào khác, cha mẹ phải bán con thôi... - Ông cúi gầm mặt xuống, nói.
Chung Quốc nghe như sét đánh ngang tai. Cái gì cơ? Từ trước đến nay chẳng phải cha mẹ cậu rất yêu thương cậu hay sao? Thậm chí những việc nhỏ nhất còn không cho cậu làm nữa. Nhưng tại sao bây giờ lại đòi bán cậu đi cơ chứ?
- Cha xin lỗi con mà. Con chịu khó đi. Bây giờ chỉ nói là bán trên lý thuyết như vậy thôi. Thật ra đó là một người bạn thân của cha, bà ấy sẽ giúp cha trả nợ nhưng với điều kiện con phải ở với bà ta. Bà ta sẽ không bạc đãi con đâu! Nếu bọn họ tới đây bắt cha thì con sẽ được an toàn. Hứa với cha mẹ và anh, nếu như có chuyện gì xảy ra thì cũng phải sống cho thật tốt. Phải báo thù cho cha mẹ.
- Không, dù có chết con cũng chết với cha mẹ. Con không đi đâu hết. Cha mẹ không thương con nữa hay sao? Cha mẹ không còn coi con là người của Tuấn gia nữa sao? - Cậu gào thét trong tuyệt vọng. Cậu không muốn phải rời xa cha mẹ đâu. Làm như vậy thì khác gì một kẻ trốn tránh trách nhiệm, một đứa con bất hiếu chứ?
- Chung Quốc, em nghe cha mẹ đi. Nếu em cũng theo cha mẹ thì ai sẽ báo thù hả? - Chung Vũ tìm cách khuyên nhủ cậu.
- Em... em... - Cậu cảm thấy cổ họng nghẹn lại đến nỗi không nói nên lời. Cậu muốn nói nhiều lắm. Nhưng giờ biết làm sao bây giờ? Hôm nay cảm xúc của cậu quá nhiều khiến cậu không kịp tiếp nhận chúng. Từ ngày hôm nay, sẽ không ai nhìn thấy một Chung Quốc tươi cười nhộn nhịp như mọi khi nữa... Cậu sẽ thay đổi, để người khác không thể ức hiếp cậu như ức hiếp cha cậu nữa... Con người buộc phải thay đổi theo hoàn cảnh, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị hoàn cảnh chèn ép cho đến chết...
- Con cảm thấy ổn chứ?
- Con không sao. Con dọn hành lý.
Cậu cười nhạt rồi lẳng lặng lên phòng thu dọn đồ đạc. Cái phòng này đã gắn bó với cậu mười mấy năm trời rồi, vậy mà giờ cậu phải rời xa nó.
Cậu nhìn lại xung quanh căn nhà. Đâu đâu cũng đầy ấp kỷ niệm buồn vui của cậu. Giờ cậu phải xa nó, cảm thấy thật tệ.
Nhìn một hồi lâu, cậu cùng cha mình đến "chủ nhân" mới của cậu. Trên đường đi cậu không thể nở một nụ cười trong khi cậu là một người khá hoạt bát thường ngày khiến ai cũng lo lắng cho cậu. Cậu vốn dĩ là thiếu gia mà, sao có thể làm việc cho người khác được cơ chứ? Nhưng cũng may, đây là người bạn của cha cậu, chắc cũng không thành vấn đề gì nếu là người khác thì có chết cha cậu cũng không bán đi đâu.
Nhưng quan trọng, người đó liệu sẽ giữ lời hứa chăng? Cậu không dám khẳng định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vkook