Chương 15: Hồi ức của Kim Thái Hanh [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có rất nhiều người nói rằng, con người khi còn sống sẽ không bao giờ hoàn thiện, mà đạo lý này hơn phân nửa loài người trước khi chết mới nhận ra, nhưng tôi khác bọn họ, khi tôi bắt đầu có kí ức thì đã hiểu được đạo lý này rồi.

Ðối với tôi mà nói, cuộc sống cả đời tôi sẽ không bao giờ hoàn chỉnh, bởi vì, tôi chưa bao giờ biết mẹ mình là ai.

Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn do một tay vú nuôi chăm sóc, vú nuôi ấy là người nhà của lão quản gia, tôi tự nhiên xem bà trở thành mẹ. Thế nhưng, bà chưa từng xem tôi như con trai mình, đối với bà, tôi chỉ là một thiếu gia, là chủ nhân của mình, cho nên bà không nghiêm phạt khi tôi nói hỗn, không đánh đòn khi tôi phạm lỗi, bởi vì những điều này không thuộc phạm vi công việc của bà.

Cha của tôi, đối với tôi mà nói còn xa lạ hơn cả người hầu trong nhà, ông ít khi về nhà, về nhà cũng không đến thăm tôi.

Ông rất thần bí, không bao giờ nói chuyện với tôi, mỗi ngày đều bận rộn công việc. Khi còn nhỏ, tôi thường yên lặng đứng chờ bên ngoài thư phòng của ông, hy vọng ông có thể nhìn thấy tôi một lần, nói mấy câu hỏi thăm, thế nhưng sau này tôi mới biết ước mơ đó là thứ đồ xa xỉ.

Không ít lần tôi nghi ngờ mình không phải là con trai ruột của ông, hoặc có thể là con của một người nào đó mà ông coi trọng, cho nên mới mang tôi về nhà nuôi.

Suy nghĩ của ông cho tới bây giờ tôi vẫn đoán không ra, cũng không muốn đi hỏi, năm tháng trôi qua tôi dần trưởng thành, đối với sự thần bí của ông thì tôi đã không còn hứng thú nữa, bởi vì tôi phát hiện giữa hai cha con chúng tôi không hề có tình cảm.

Từ nhỏ không nhận được sự quan tâm của người thân, cứ như vậy lớn lên trong cô độc, tính cách biến đổi theo năm tháng, đôi khi nhìn vào trong gương, tôi thậm chí cũng thấy sợ ánh mắt lạnh như băng của mình.

Nãm cuối cấp 3, ông lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc với tôi, đây cũng là lần đầu tiên trong hơn mười mấy năm nuôi tôi mà ông nói nhiều như vậy.

Ông kể cho tôi nghe về thân phận của mình, còn có địa vị của gia tộc chúng tôi.

Ông dạy tôi, đến trường cần nỗ lực học tập, phải đỗ vào đại học kinh tế, chỉ cần như thế sau này mới có thể tiếp quản sản nghiệp của ông. Ðồng thời, ông nói cho tôi biết, nếu như tôi không muốn làm, ông cũng không ngại ngần tìm người thay thế tôi.

Ông còn nói cho tôi biết, từ hôm nay trở đi, mỗi khi tan học sẽ đến công ty học tập cách quản lý nhân sự, cùng các điều khoản cơ bản của một công ty giải trí, đồng thời phải tham dự vào những buổi họp hội đồng.

Thoáng cái tôi bị ông làm cho đầu óc choáng váng, tôi căn bản không biết xảy ra cái gì, từ một học sinh lại đột nhiên bước vào một thế giới cạnh tranh ghê sợ. Nhưng mà thế giới này cũng không phải khó thích nghi như vậy, kỳ thực nó giống như một lò luyện to lớn, người bị nó dung nhập sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi mùi hôi của tiền bạc và danh vọng.

Tôi từ một đứa trẻ ngây thơ biến thành một thiếu niên mặt mày giả tạo, xấu xa, thậm chí ác độc nhẫn tâm.

Nãm ấy tôi 15 tuổi. .

Tôi luôn cho rằng, xã hội này chính là đen tối như vậy, chỉ có quyền lực và tiền tài để giao dịch mới đổi lấy được dục vọng của con người, cho nên tính cách của tôi cũng biến thành âm lãnh, khiến người khác không thể tới gần.

Cho đến một ngày nọ, khi tôi ngồi ở trong phòng họp, nghe cấp trên quyết định nghệ sĩ ra mắt tiếp theo, tôi nghe được tên Phác Chí Mẫn.

Tiện tay lật giở tý liệu, so với tôi thì lớn hơn một tuổi, trên ảnh chụp là một chàng trai trắng noãn đáng yêu, phảng phất chưa nhiễm bụi bẩn, nhưng mà người như vậy tôi đã thấy rất nhiều rồi, mặc kệ bề ngoài đơn thuần ra sao, chỉ cần chạm đến đáo danh vọng, bọn họ có thể tự mình biến chất, làm ra những chuyện trơ trẽn đáng khinh bỉ.

Tôi lạnh lùng hanh nhẹ một tiếng, khép lại tý liệu, cũng không hứng thú nghe thêm. Giữa lúc tôi đứng dậy muốn ra ngoài, cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, tôi quay đầu lại nhìn, chàng trai tên Phác Chí Mẫn ấy đẩy cửa đi vào. Ánh mắt sợ hãi của hắn nhìn tới nhìn lui, không dám nhìn thẳng người nào, cúi người cúc cung đi vào phòng họp.

Thực tập sinh sợ người như vậy lại có thể ra mắt? Ðám người này lại âm mưu gì đây? Trong lòng tôi hiếu kỳ, cho nên không đi nữa, ở lại xem kịch vui.

Quả nhiên, cấp trên lại đưa ra điều kiện để được ra mắt như những nghệ sĩ trước, trước đây đều là do công ty ra tay sắp xếp, lần này hắn phải trực tiếp đi làm mới có thể ra mắt.

Ðám người kia bị bỏ đói thật rồi sao? Ha hả. . Trong lòng tôi cười nhạt, đột nhiên nghe được một tiếng " Không ". Ngẩng đầu, tôi nhìn thấy Phác Chí Mẫn đứng thẳng người, hai tay nắm chặt, nói ra một chữ: " Không ".

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn con người tên Phác Chí Mẫn này, tuy rằng hắn cúi đầu, thế nhưng vẫn không che hết được khuôn mặt trắng nõn của mình, lúc này đây có vẻ càng thêm trong suốt bạch khiết. Tôi dường như bị mê hoặc bởi con người trong trắng như thiên sứ trước mắt.

Ở một nơi bẩn thỉu như thế này, dĩ nhiên còn có người như vậy, đột nhiên tôi cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường. Loại cảm giác này lần đầu tiên tôi cảm nhận được, là con người tên Phác Chí Mẫn này khiến tôi lần đầu tiên biết được cảm giác chưa bao giờ xuất hiện.

Ánh mắt tôi không xa rời hắn, sau đó hắn chạy ra khỏi phòng họp, tôi đi theo phía sau hắn. Tôi thấy hắn trở về phòng tập, sau đó bắt đầu điên cuồng luyện tập, hình như muốn khiến mình mệt mỏi đến chết. Lặng lẽ tiêu sái vào phòng tập, dựa vào góc tường, tôi nhìn hắn luyện tập đến ngã lăn mà cười hài lòng.

Phác Chí Mẫn, anh rốt cục là người như thế nào?

Vì sao thấy nụ cười thuần túy của anh lại làm tôi rung động như vậy?

Vì sao nghe tiếng khóc nức nở của anh lại làm tôi đau lòng như vậy?

Vì sao chỉ cần nhìn anh là tim tôi lại đập nhanh như vậy?

Lẽ nào đây là thứ tình yêu mà tôi chưa bao giờ cảm thụ qua.

Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày tôi đều quan tâm đến hắn, chỉ cần có cơ hội, tôi lại lặng lẽ đi nhìn hắn. Tôi không biết loại cảm giác này rốt cuộc là gì, nhưng mà tôi bắt đầu nghĩ đời mình đã có một mục tiêu, tôi quyết tâm dùng sức của mình để khiến Phác Chí Mẫn đạt được ước mơ của hắn.

Nãm ấy tôi 16 tuổi. . .

Phác Chí Mẫn thuận lợi ra mắt, đồng thời bằng thực lực vốn có hắn nhanh chóng trở thành ngôi sao hàng đầu của Hàn Quốc, hắn có giọng hát rất đặc biết, khiến người nghe cảm thấy rất bồi hồi xao xuyến.

Hắn rất vui cho nên mời tôi và Hạo Thạc cùng đến quán bar chúc mừng. Khi tôi nhận được lời mời của hắn thì tim đập nhanh đến nỗi không thể khống chế được, tôi nghĩ ngay tối nay phải thổ lộ, biểu đạt tâm ý của mình, nói cho hắn biết tôi quan tâm hắn, tôi có thể làm mọi chuyện vì hắn, có thể cho hắn hạnh phúc.

Tôi tràn ngập lòng tin tới quán bar, khi mở cửa đi vào, tôi bất ngờ phát hiện hắn không chỉ mời tôi và Hạo Thạc, bên trong còn có một người nữa là Mân Doãn Kì.

" Thái Hanh, Hạo Thạc, hai người tới đây, hôm nay tôi muốn chính thức giới thiệu bạn trai đã gặp gỡ hõn một năm của tôi, hắn là người mẫu vừa ký hợp đồng với công ty,  Mân Doãn Kì, Thái Hanh cậu hẳn là biết nhỉ. "

Hắn cười rất hài lòng, chỉ một câu nói ngắn ngủi, nhưng đã đem tôi từ thiên đường đánh vào địa ngục. Phác Chí Mẫn, anh có biết, lúc này anh cười xán lạnh như thế là tàn nhẫn lắm không?

Tôi cười nhạt một tiếng, cầm ly rượu uống liên tục.

" Hanh, cậu uống nhiều rồi đấy. "

" Chưa đủ. "

" Tôi đi lấy cho cậu chai nước lọc. "

Hạo Thạc đứng dậy định đi ra ngoài, vừa đẩy cửa ra, chúng tôi chợt nghe thanh âm ly thủy tinh rơi vỡ, là tên phục vụ nào ẩu đả thế? Thực sự là chết tiệt!

"Doãn Kì, anh đi xem có chuyện gì? "

" Hạo Thạc, chuyện gì xảy ra? "

" Mày dám động đến ta? Mày có biết ta là ai không? "

Ðây là giọng nói của Trịnh Hạo Thạc, rốt cuộc là ai có mắt không tròng như thế dám động đến Trịnh Hạo Thạc.

" Thái Hanh, chúng ta cũng đi xem thử. "

Tôi vốn không muốn đứng dậy, nhưng mà Chí Mẫn nhất mực lôi tôi đi ra ngoài.

" Chuyện gì vậy? "

" Ðứng đó! "

Tôi và Mân Doãn Kì ra xem, chỉ thấy một nam phục vụ đang cúi đầu, cằm bị Hạo Thạc bóp chặt trong tay, tôi không thấy được vẻ mặt của cậu ta, chỉ là vừa nhìn đã khiến tôi nhớ kỹ, có thể là bởi vì lúc đó cậu ta cúi đầu, cũng có thể là khuôn mặt trắng nõn. . Lúc đó tôi nhìn thấy Chí Mẫn cũng như vậy.

Nhưng mà dám đắc tội với Trịnh Hạo Thạc, cậu ta nhất định sẽ rất thảm.Trịnh Hạo Thạc từ nhỏ chỉ biết chém giết, gây thù hằn vô số, thế nhưng vì thế lực của gia tộc vô cùng lớn nên không ai dám kháng cự hắn.

Tôi trở về phòng, quay đầu lạnh lùng nhìn cậu ta, biểu thị đồng cảm, chỉ là cậu ta cũng vừa vặn ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng tôi cùng chạm vào nhau.

Cậu ta có một đôi mắt vừa to vừa trong sáng, chỉ nhìn thoáng qua đã khắc sâu ở trong đầu tôi.

" Hanh, người vừa rồi rất thú vị, cậu không cảm thấy sao? "

Trịnh Hạo Thạc tựa ở bên người tôi vừa uống rượu vừa nói, tôi nhíu mày nhìn hắn.

" Cậu không cảm thấy, vẻ mặt của hắn rất giống Tiểu Mẫn sao? Cảm giác không nói nên lời này khiến tôi muốn ăn hiếp một trận, ha hả. "

" Phải."

" Biết cậu tâm tình không tốt, tối nay cùng nhau chơi đi. "

Có thể chỉ là một câu nói lúc bông đùa của Trịnh Hạo Thạc, nhưng chính nó đã mang đến nghiệt duyên đầy máu và nước mắt của tôi và chàng trai phục vụ mắt to ấy.

Ðêm đó, Trịnh Hạo Thạc trói chàng trai phục vụ ấy đến nhà tôi, dùng bao tải chụp cả người, cho tay chân của mình đánh đập không ngừng.

Tôi lạnh lùng nhìn tất cả, vốn định muốn ngăn cản, nhưng khi tôi nghe được từ trong bao tải truyền đến tiếng khóc nức nở giống của Chí Mẫn, tôi đột nhiên ra lệnh cho đám tay chân dừng lại, tiến lên ôm cổ chàng trai lung lay sắp đổ.

Cơ thể gầy yếu của cậu ta run rẩy trong lòng tôi, tôi lột bỏ hết bao tải, nhìn bộ dáng chật vật của cậu ta, máu vẫn còn dính trên khóe miệng, tôi nói với Trịnh Hạo Thạc rằng, từ hôm nay trở đi, cậu ta là của tôi, không cho phép hắn gặp cậu ta.

" Hanh? "

" Không phải cậu nói hắn giống Tiểu Mẫn sao? Từ hôm nay trở đi, tôi coi hắn là Tiểu Mẫn. "

Trịnh Hạo Thạc nói tôi điên rồi, có thể là tôi điên, nhưng mà không sao, ông trời khiến tôi mất đi một Tiểu Mẫn, vậy thì tôi sẽ tự tay tạo ra một Tiểu Mẫn, một Tiểu Mẫn cho riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro