Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm này Trường Giang nghĩ chỉ còn duy nhất một cách này. Giữa anh và Huỳnh Trấn Thành trong hai người nhất định phải có một người biến mất, chỉ có như vậy mới dừng lại được mọi việc, mới có thể một lần giải thoát cho nhau và cả những người xung quanh.

Một trong hai nhất định phải có một người biến mất.

Trường Giang đứng dậy đi về phía khay cơm được đặt trên cái bàn nhỏ, ăn hết thức ăn trong khay, ăn xong anh đặt khay cơm vào chỗ cũ còn bản thân thì bước đến phòng tắm bởi vì động vết thương nên có một chút khó khăn. Tắm rửa sạch sẽ anh không quay lại giường mà đi xuống lầu, hướng về nhà bếp mà đi. Trường Giang chậm rãi ngồi xuống bàn ăn, không lên tiếng chỉ ngồi yên lặng nhìn dì Mai đang rửa bát, anh không muốn làm phiền người khác, nghĩ cũng thật may đi, hắn không làm gì đến người phụ nữ hiền lành này, còn để bà ấy tiếp tục làm việc ở trong nhà,Huỳnh Trấn Thành quả thật khó đoán mà.

Trên bàn ăn có một đĩa táo duy nhất chỉ có ba quả, ba quả táo đỏ tươi căn mọng thu hút, màu đỏ như máu, một màu đỏ đến nao lòng, trên đĩa còn có một con dao gọt trái cây. Trường Giang đưa tay cầm lấy quả táo và con dao, gọt vỏ táo. Động tác vô cùng điềm tỉnh.

"Cậu muốn ăn táo sao? Cậu để đó tôi gọt cho." Vừa đúng lúc dì Mai rửa bát xong, xoay lại thì thấy anh.

Anh có điểm dừng lại, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Con có thể tự làm mà, dì cứ làm việc của dì đi."

"Được rồi, cũng đến giờ tôi phải đi chợ."

"Ân, dì đi đi."

Lúc dì Mai đóng cửa lại, anh vẫn cứ ung dung gọt vỏ quả táo trên tay mình.

Trong nhà không còn những tên bảo vệ nữa, hiện tại chỉ có anh và dì Mai. Nhưng cửa nhà đã được đổi rồi, Huỳnh Trấn Thành đã cho người làm cửa sử dụng mật khẩu, anh không biết mật khẩu muốn ra ngoài cũng vô dụng. Còn cổng chính ngoài kia, có đến ba người đàn ông canh giữ, cho dù anh biết mật khẩu ra được khỏi nhà cũng không đấu lại ba người bọn hắn.

Anh gọt cả ba quả táo để vào đĩa, sau đó chính mình cũng ăn vài miếng, hương vị ngọt của táo khiến anh hài lòng, mùi vị ngọt ngào khiến người khác muốn ăn mãi. Nhưng còn có một điều, từ đầu đến cuối anh không có đặt con dao xuống. Trường Giang chung thủy nhìn con dao thật lâu, thật lâu, nghĩ ngợi điều gì đó rồi đem giấu con dao vào túi mình, sau đó ăn thêm một miếng táo nữa rồi lẳng lặng về phòng. Thao tác điềm nhiên như không chưa có chuyện gì xảy ra.

Mọi động tác đều rất ung dung và nhẹ nhàng, tựa như không cần vội vàng cứ từ từ mà thực hiện kế hoạch anh sắp làm.

Nếu như anh không làm như vậy e là cả đời này chỉ có thể sống ở bên cạnh Huỳnh Trấn Thành.

Buổi tối, Huỳnh Trấn Thành về nhà. Hắn nhanh chóng lên phòng, hắn chỉ muốn nhìn thấy anh mà không khỏi nóng lòng. Hắn chỉ muốn, chỉ cần mở cửa phòng ra liền thấy hình bóng của người mình yêu, bao nhiêu mệt mỏi sẽ liền tiêu biến, hắn nghĩ sau khi kết hôn rồi, hắn và anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau. Sẽ không còn bấy cứ thứ gì có thể chia cắt hắn và Trường Giang nữa. Và hắn cũng tin rằng rồi anh sẽ yêu hắn thôi, chỉ cần thời gian lâu rồi anh sẽ nguyện ý bên cạnh hắn, vui vẻ như ngày trước, chỉ cần thời gian thôi huống hồ hắn và anh chẳng phải còn một đời sao? Không cần vội.

Huỳnh Trấn Thành bị tình yêu che mờ lí trí mất rồi.

Hắn tắm xong, liền nằm xuống giường ôm lấy anh, giống như ôm cả thế giới của hắn vào lòng. TrấnThành yêu thương hôn lên mái tóc mềm của Trường Giang, lưu luyến không muốn rời. Hắn nhắm mắt lại muốn cùng anh cùng nhau ngủ như vậy.

"Huỳnh Trấn Thành..." Giọng Trường Giang nhè nhẹ giữa căn phòng tĩnh mịch.

"Cậu ngủ chưa?"

Vẫn tông giọng dịu nhẹ như vậy, nhưng lại khiến cho Huỳnh Trấn Thành có chút bất ngờ, hắn nhanh chóng mở mắt. Có lẽ từ ba năm trước, Trường Giang chưa một lần nào chủ động nói chuyện với hắn. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia vui mừng. Trường Giang đã chấp nhận hắn rồi sao?

"Chưa..." Ôn nhu đáp lại, hắn ôm anh chặt hơn một chút.

"Tôi muốn ngắm biển. Ngày mai chúng ta đi biển nhé..." dừng lại một chút anh nói tiếp "Chỉ tôi và cậu."

Trường Giang đưa hắn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Khóe miệng TrấnThành bất giác kéo lên, không thể giấu nổi vui sướng trong nụ cười của hắn.

"Được, ngày mai chúng ta cùng đi ngắm biển."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro