Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe sang trọng vụt đi trên đường, không gian trên xe trầm tĩnh đến ngột ngạt, không ai nói với ai câu nào chỉ im lặng nhìn quang cảnh lướt qua bên ô cửa sổ, những vệt sáng của mặt trời chiều tạo nên một màu sắc rất đặt biệt tạo thành một cảnh hoàng hôn thật tuyệt mỹ. Trường Giang không muốn nói chuyện, là không muốn chứ không phải không có gì để nói. Thời hạn một tháng kết thúc, đành phải theo Huỳnh Trấn Thành quay về. Trong tâm phản kháng bao nhiêu bên ngoài lại trầm tĩnh bấy nhiêu. Trải qua bao nhiêu chuyện đã làm cho anh không còn muốn cự tuyệt thêm nữa, thuận theo sự sắp xếp vẫn là tốt hơn. Sớm đã bị cái không khí ngột ngạt này làm cho khó chịu, anh vốn định nhắm mắt lại ngủ một giấc thì nghe thấy tiếng Huỳnh Trấn Thành âm trầm bên cạnh.

"Trường Giang chuyện hôn lễ..."

Trường Giang vừa nghe đến hai chữ hôn lễ liền mất tự nhiên, mắt hướng về phía cửa sổ nhỏ giọng ngắt lời hắn. "Có thể về nhà rồi nói không, tôi hơi mệt, muốn ngủ một chút."

Trường Giang không muốn nhắc đến cũng không muốn nghe anh chính là không quan tâm đến cái hôn lễ vô vị kia. Vừa định nhắm mắt lại lần nữa thì Huỳnh Trấn Thành liền nói.

"Tôi hủy rồi."

Trường Giang khó tin mở to mắt quay đầu nhìn Huỳnh Trấn Thành đang lái xe, khuôn mặt điềm tĩnh của hắn tựa như không có chuyện gì xảy ra, trong phút chốc Trường Giang nghĩ là mình nghe lầm rồi.

"Anh không nghe lầm, hôn lễ tôi đã hủy rồi."

"Nhưng... Cậu... Tại sao?"

Trường Giang vốn muốn hỏi vì sao hắn lại đổi ý nhanh như vậy, nhưng lời vừa khỏi miệng lại rạn nứt không thành câu. Anh nhìn chằm chằm lấy Huỳnh Trấn Thành, đợi câu trả lời từ hắn. Huỳnh Trấn Thành quay đầu nhìn anh sau đó cười một cái rồi quay về phía trước chuyên tâm lái xe.

"Bất ngờ đến vậy sao?"

"Thật ra cái ngày anh tự tử, tôi ngồi ở bên ngoài phòng bệnh đã suy nghĩ rất lâu. Tôi khiến anh ở bên tôi không màng đến anh nghĩ gì, anh muốn gì, cứ như vậy ép buộc anh, lấy những người anh yêu thương nhất uy hiếp anh, trói buộc anh lại. Trong lòng anh có bao nhiêu oán hận, anh hận tôi như thế nào, anh muốn rời khỏi tôi, anh muốn cuộc sống tự do tự tại như vậy nhưng luôn bị tôi cản trở, tất cả tôi đều hiểu. Anh luôn cảm thấy giằn vặt khi ở bên tôi, luôn bài xích tôi, luôn né tránh tôi. Anh có phải cảm thấy rất đau khổ? Cảm thấy rất thẹn đúng không? Trường Giang. Thời gian qua là tôi ích kỉ, luôn giữ anh bên mình. Cả đời này có lẽ tôi sẽ không bao giờ được anh tha thứ, không sao cả, tôi đáng bị như vậy. Một tháng nay khi anh ở cùng ba mẹ tôi luôn theo dõi anh, tôi nhìn thấy được nụ cười của anh hạnh phúc ra sao khi ở bên họ, không giống như ba năm tôi giam cầm anh, ngay cả một nụ cười anh dành cho tôi cũng thật xa xỉ. Bao năm qua anh chịu khổ đủ rồi từ nay về sau tôi mong anh sẽ có một cuộc sống mà anh muốn, tôi trả tự do cho anh."

Sau đó hắn quay về phía anh, ánh mắt không thể che đi hết sự bi thống, giây phút này tưởng chừng trôi qua rất lâu. Tựa như không thể áp chế bản thân mình hắn lập tức quay mặt về phía cũ.

"Trường Giang còn lời cuối cùng này tôi muốn nói, cho dù anh có nhận hay không. Trường Giang, tôi xin lỗi."

Từ đầu đến cuối Trường Giang luôn nhìn chăm chăm Huỳnh Trấn Thành không rời mắt. Chỉ với một tháng con người bá đạo, ngang tàn kia đột nhiên lại thay đổi nhanh như vậy làm anh không kịp thích ứng. Ngày trước Huỳnh Trấn Thành trong mắt anh chính là một kẻ tàn độc, điên cuồng, yêu anh một cách biến thái, hắn là một giã thú, hắn từng nói mãi mãi sẽ không buông tha cho anh, nói rằng cho dù anh có trốn ở nơi nào cũng bắt anh về bên cạnh hắn, hắn cũng đã từng dùng xích khóa chân anh lại một chỗ, Huỳnh Trấn Thành vốn không thể nói những lời như lúc nãy được. Anh cứ nghĩ khi một tháng kết thúc anh sẽ theo hắn về, cùng hắn kết hôn sau đó là phải ở bên cạnh hắn cả đời nhưng hiện tại hắn lại nói những lời như vậy làm cho anh không biết nên phản ứng ra sao. Rõ ràng là nên vui mừng nhưng không biết tại sao anh lại rất lo lắng, lo lắng những điều mình vừa nghe chỉ là mơ, khi tỉnh mộng mọi thứ sẽ liền tiêu biến.

Vì sao hôm nay lại quyết định trả tự do cho anh? Hay hắn lại muốn làm điều gì? Là âm mưu mới sao?

Huỳnh Trấn Thành là người không dễ dàng buông tay, Trường Giang biết rõ điều này. Nhưng có lẽ anh vẫn chưa hiểu được hết tất cả con người của hắn. Những lần anh tự tổn thương bản thân mình là những lần hắn cảm thấy chính mình đã sai rồi, những đau đớn anh phải chịu hắn cảm thấy chính mình đau hơn vạn lần. Tựa như nỗi đau đã nhiều quá rồi, khiến cho hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.

Trường Giang, vì tình yêu không được đáp trả mà tôi đã thương tổn anh, ép buộc anh, biến cuộc sống của chúng ta thành ra như vậy đều là tại tôi, tôi hình như đã sai rồi. Anh tốt nhất là đi xa tôi một chút, đừng để tôi gặp lại anh. Nếu không người như tôi sẽ không biết lại làm ra những chuyện gì nữa.

Nếu như không có tình yêu này, có lẽ mỗi người đã có một cuộc sống khác, màu sắc hơn, tươi đẹp hơn chứ không phải như bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro