Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh luôn nói tôi ích kỷ, luôn luôn giữ anh bên cạnh mặc cảm nhận của anh."

"Nhưng anh biết không, anh cũng thật ích kỷ, ngay cả một chút tình cảm anh cũng không bố thí cho tôi, anh có biết tôi... thực sự rất đau lòng."

Lời nói như một cánh hoa anh đào âm thầm nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Hôn nhẹ lên trán của nam nhân nhỏ nhắn vì mệt mỏi cùng đau đớn mà ngất đi, sau đó ôm chặt để anh gọn gàng trong lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

....

Từ hôm đó, phạm vi đi lại của Trường Giang cũng đã rộng hơn, nhưng anh cảm thấy cũng không khác gì bị nhốt trong phòng, vẫn bị giám sát chặt chẽ không có một kẽ hở. Anh được đi vòng quanh biệt thự, nhưng vẫn không được ra ngoài.

Anh và thế giới ngoài kia vẫn bị tách biệt.

Từ đêm điên cuồng đó thì không còn thấy hắn nữa, cũng đã hơn một tuần không thấy hắn trở về. Anh cảm thấy có chút thoải mái và nhẹ nhõm hơn.

"Mẹ vẫn khỏe, con đừng lo... Được rồi được rồi, mẹ còn phải làm việc, cuối tuần này mẹ được nghỉ sẽ mua đồ ăn ngon cho con... Tạm biệt con trai, nhớ ăn uống đầy đủ nhé."

Dì Mai vui vẻ nói chuyện với con của dì đầu dây bên kia, Trường Giang vì khát nước nên vào nhà bếp rót nước, vô tình nghe cuộc gọi thoại của dì Mai.

Điện thoại, đã bao lâu rồi anh chưa chạm vào thứ vật kia. Khi bị bắt về đây điện thoại đã bị hắn tước đi mất rồi, còn nhớ có lần nhân lúc Trấn Thành đi tắm anh lén lút lấy điện thoại của hắn gọi điện thoại báo cảnh sát, muốn báo án hắn bắt cóc người vô căn cứ, nhưng người tính không bằng trời tính, hắn là loại người gì mà ngay cả cảnh sát cũng quen, còn có vẻ rất thân thiết, hai tên cảnh sát đến rồi đi, mang theo hy vọng của Trường Giang đi mất, gọi cho cảnh sát chính là điều ngu ngốc và hối hận nhất của Trường Giang từng làm. Tất nhiên đêm đó bị trừng phạt cũng không nhẹ, hình như có gọi cả bác sĩ đến. Và có lẽ từ ngày đó anh vẫn chưa nhìn thấy vật được gọi là điện thoại di động.

"Cậu cần gì sao?" Giọng gì Mai khẽ gọi làm Trường Giang khôi phục lại tinh thần.

"A... Không có, con có chút khát nước."

Bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ cực kì mạo hiểm.

"Dì... " Anh do dự nửa ngày vẫn không thể nói thành lời.

"Cậu có gì muốn nói với tôi sao?"

Đánh vật với do dự, đã mạo hiểm nhiều lần rồi, chỉ là thêm một lần này nữa cũng không sao, chỉ là có chút sợ... Nhưng nếu lần này thành công thì sao, không thử làm sao biết được, chỉ cần có thể rời khỏi hắn dù chỉ là một phần trăm cơ hội anh cũng nắm bắt. Anh nhìn xung quanh để chắc chắn không có một tên đàn em của Trấn Thành, mới gãi gãi đầu vờ như đang ngại nói nhỏ với dì Mai.

"Điện thoại, dì có thể cho con mượn một chút không..." Vẫn là có chút chần chừ.

"Chỉ là lâu rồi con không được ra ngoài, thế giới ngoài kia đã có chuyện gì xảy ra con đều không biết, con muốn lên mạng một chút... Chỉ mười phút thôi, con liền sẽ mang trả cho dì ngay."

Ban đầu dì Mai cũng đắn đo, hồi lâu dường như suy nghĩ điều gì đó mới gật đầu đồng ý cho anh mượn điện thoại. Anh cảm thấy vô cùng cảm kích, cứ như ánh sáng phía trước anh sắp bắt kịp rồi.

Anh đi vào phòng tắm, khóa trái cửa. Tay có chút run nhưng lí trí cố gắng điềm tỉnh, bấm một dãy số sau đó gửi tin nhắn. Anh đặt hết kì vọng của mình vào tin nhắn này, nếu như lần này thành công, anh sẽ thực hiện ước nguyện của mình với Hàn Khiết, mãi mãi rời xa nơi này, mãi mãi cũng sẽ không trở lại.

Chỉ còn ba phút thôi, làm ơn hãy hồi đáp đi. Làm ơn...

Cậu không ngừng cầu nguyện, chỉ mong có thể nhận được tin nhắn hồi đáp, hiện tại anh chỉ còn ba phút để nhận tin nhắn, nếu như bên kia không trả lời thì anh chỉ còn một đáp án, chính là đã sử dụng hết cơ hội rồi ngoan ngoãn ở lại đây với Trấn Thành đến chết đi.

Hai phút.

Một phút.

Thời gian chỉ còn có thể đếm bằng giây.

Làm ơn...

"Ting!!" - Một tin nhắn mới.

Vội vàng đọc tin nhắn.

Một giọt, rồi hai giọt nước mắt vượt khỏi khóe mắt lăn dài trên má, anh chính là kìm lòng không nổi nữa, tim bỗng chốc cũng đập nhanh hơn.

Hàn Khiết, em sẽ đợi anh. Bao lâu em cũng đợi, chỉ cần có thể trở về bên cạnh anh, chỉ cần có thể cùng anh sống ở một nơi khác chỉ có hai người chúng ta cùng nhau đến hết đời, thì bao lâu em cũng đợi được. Xin anh nhất định phải đến.

Cảm ơn ông trời vẫn là có mắt không đưa con người đến đường cùng, vẫn cho anh một cơ hội.

Nội dung tin nhắn đến:

"Anh sẽ đến đưa em đi nhưng hiện tại vẫn chưa thể. Xin em, nhất định phải đợi anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro