Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm cửa sổ màu trắng, chiếu lên hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ trên giường.

Huỳnh Trấn Thành lờ mờ tỉnh dậy, cảm giác được mình đang ôm cái gì đó, nửa tỉnh nửa mê nhìn xuống lồng ngực liền thấy một nhỏm tóc màu đen, nhận thức được hắn đang ôm một người hắn liền choàng tỉnh đẩy người mình đang ôm ra.

"Mới sáng sớm cậu nháo cái gì vậy chứ." Người kia bị đẩy nên cũng giật mình tỉnh giấc, vừa dụi mắt vừa trách móc hắn.

Huỳnh Trấn Thành trợn to mắt nhìn người trước mắt mình.

Gương mặt này.

Giọng nói này.

Đây không phải là Trường Giang sao?!

Huỳnh Trấn Thành dụi dụi mắt mình, nhưng có dụi bao nhiêu hắn vẫn thấy rõ ràng người kia chính là Trường Giang. Hắn quả thực không nhìn lầm, chính là Trường Giang.

Trong lòng đột nhiên như có ngọn lửa bùng cháy, Huỳnh Trấn Thành vui mừng đến mức không nói thành lời, cũng không biết nên làm thế nào. Hắn cái gì cũng chưa kịp nghĩ đã nhào đến ôm chằm lấy Trường Giang đang chuẩn bị ngủ tiếp.

Lần nữa bị lay tỉnh vì ngộp thở nguyên do là bị tên to tướng kia ôm quá chặt. Anh bực mình đánh loạn xạ vào lưng hắn.

"Nè bị điên hả? Sáng sớm lên cơn à. Nè buông tôi ra, cậu muốn tôi ngộp thở chết hả cái tên điên này."

Nghe thấy vậy hắn liền buông anh ra, cả hai đều ngồi dậy, tay của hắn vẫn nắm lấy vai anh. Mắt hắt một giây một khắc cũng không rời khỏi anh.

"Là anh đúng không?" Hắn kích động hỏi, giọng nói trầm thấp đặc trưng có một chút run rẩy.

"Không phải tôi chẳng lẽ ma." Vẫn là giọng điệu oán hận vì bị cướp mất giấc ngủ đó.

"Là anh đúng không, Giang Giang, có đúng là anh chứ?" Hắn hỏi liên hồi, chỉ là hắn muốn một lần nữa xác định chắc chắn người trước mặt hắn chính là Trường Giang.

"Là tôi đây, đồ thần kinh nhà cậu."

Nghe được câu trả lời, Huỳnh Trấn Thành lại một lần nữa ôm chầm lấy anh, nhưng lần này lại dịu dàng hơn rất nhiều, đem tất cả ôn nhu vào cái ôm này. Thời khắc này hắn thật sự rất muốn thời gian có thể trôi thật chậm, để cho cái ôm của hắn có thể lâu hơn, hay tốt hơn hết là dừng thời gian lại cũng được.

Trường Giang chẳng những tha thứ cho hắn mà còn nguyện ý quay về bên cạnh hắn.

Hắn thật sự không nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, thật sự giống như một giấc mộng đẹp khiến hắn không muốn tỉnh giấc.

Vì hôm nay là ngày nghỉ nên hắn không đi làm, hắn cùng Trường Giang nấu đồ ăn sáng, sau khi ăn xong thì cùng anh rửa chén. Huỳnh Trấn Thành hắn không thể ngờ đến cũng có một ngày như thế này, cùng người hắn yêu trải qua những việc làm sinh hoạt bình thường một cách hạnh phúc như vậy.

Rửa bát xong, tiếp đến là cùng Trường Giang đi tưới hoa. Màu sắc của những cây hoa tử dương tạo nên một phong cảnh thật tuyệt mỹ, phía trên là hai người đang cùng nhau tưới hoa. Tưới còn chưa xong đã bắt đầu đùa giỡn, người này tát nước vào người kia, những giọt nước văng tung tóe khắp nơi. Tát qua tát lại đến ướt sũng hết cả người, cơ thể cũng bắt đầu mệt mỏi, Huỳnh Trấn Thành ngồi xuống thảm cỏ, trên môi hắn vẫn là nụ cười hạnh phúc và đầy yêu thương đó, Trường Giang thì vẫn đứng, hai người đang đối diện nhau.

Ánh nắng đã gắt hơn ban nãy, Trường Giang phía trên che nắng cho hắn, Trường Giang cũng cười nhìn hắn, có lẽ đã lâu rồi hắn chưa nhìn thấy anh cười với hắn như vậy, suốt thời gian qua dường như hắn không hề thấy anh cười, ngọn lửa trong lòng lại một lần nữa bùng cháy, thời điểm hắn vương tay ra muốn ôm lấy anh thì đột nhiên Trường Giang ở trước mắt hắn một lúc càng nhòe đi, hắn không cách nào nhìn rõ được anh nữa. Sau đó đột nhiên cảnh tượng trước mắt lại biến thành một mảng đen, hắn hoang mang mở mắt lần nữa.

Hắn giật mình tỉnh giấc, vẫn là ánh nắng nhè nhẹ của buổi sáng, vẫn là khung cảnh này, vẫn là hắn đang nằm trên giường lờ mờ tỉnh dậy, nhưng duy nhất Trường Giang là biến mất.

Hắn nhìn xung quanh tìm kiếm, trong lòng vẫn len lỏi một tia hy vọng nhỏ bé, nhưng nhìn qua nhìn lại vẫn không có một chút dấu vết nào của Trường Giang cả, hắn đưa tay vay trán, thì ra chỉ là mộng.

Thì ra cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của Huỳnh Trấn Thành hắn và Trường Giang, hay Trường Giang cười với hắn còn nguyện ý ở cùng hắn một chỗ chỉ có thể là một viễn cảnh trong mộng mà thôi.

Có những chuyện trong mộng vốn không thể hóa thành thật.

Sự thật vốn là đau lòng như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro