Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau nửa đêm, Vương Nguyên bắt đầu phát sốt. Dựa theo phân phó của thái y, Thiên Thỉ cẩn thận lau khô mồ hôi xong, xốc chăn lên đổi dược.

Miệng vết thương ở hậu huyệt đã đóng vảy kết, dũng đạo cũng trở nên đặc biệt khô ráo, Thiên Tỉ thử đưa ngón tay để lên, cúc huyệt lập tức chống cự bắt đầu co rút.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi cút! Trẫm, trẫm tự mình sẽ…” Vương Nguyên vừa tỉnh liền nhìn thấy mình đang dạng hai chân về phía Thiên Tỉ, xấu hổ và giận dữ nảy ra, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại quăng ngã về giường.

“Hoàng Thượng!” Vội vàng nâng Vương Nguyên lên để cho y thoải mái mà tựa vào người mình, Thiên Tỉ nhất thời không nói gì. Giờ phút này môi Vương Nguyên hé mở, liên tục thở gấp, giống như một đứa trẻ mới sinh cần bảo hộ. Cánh tay tinh tráng của Thiên Tỉ di chuyển dọc theo vòng eo không hề có sẹo, cảm thụ nó hô hấp phập phồng, nhưng lại an tâm không hiểu.

Nhưng Vương Nguyên không áp chế được chấn động, không khỏi khí cực.

“Ngươi đi! Cút! Trẫm, trẫm không muốn thấy ngươi!”

Cho dù hết thảy là trẫm gieo gió gặp bão, ngươi cũng không thể thương tổn trẫm như thế! Ngươi coi trẫm là thế thân, là đồ chơi có thể tùy ý phát tiết dục vọng sao? Trẫm, trẫm muốn lăng trì ngươi!

“Người tới a!”

Nghe thấy tiếng gọi, Lương công công đang gác đêm vội vàng chạy vào, không dám có gì chậm trễ.

“Hoàng Thượng, nô tài ở.”

“Đi… Đi trói Dịch tướng quân lại cho trẫm! Quất năm mươi roi!” Tránh khỏi ôm ấp của Thiên Tỉ, Vương Nguyên dùng hai tay chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ, để một đầu tóc đen chảy xuôi xuống, bay tới bay đi. Hung tợn trừng mắt Thiên Tỉ, Vương Nguyên nhanh chóng tưởng tượng Thiên Tỉ sẽ kêu thảm thiết như thế nào, hay là khi hắn bị tra tấn nhịn không được mở miệng.

“Ngươi… Ngươi không có gì nói với trẫm sao?”

“Thần tội đáng chết vạn lần, không lời nào để nói.”

“Được, tốt lắm! Trẫm so với ngươi còn đau gấp trăm lần ngàn lần, trẫm muốn ngươi cũng phải nếm thử tư vị này! Ngươi tới! Gia hình!”

Bốp ––– bốp ––– bốp –––

Mỗi một roi đều giống như quất trên người mình, Vương Nguyên nắm chặt sàng đan, thống khổ. Trong không khí nổi lên mùi máu, làm cho y không hít thở được há mồm thở dốc, mồ hôi lạnh đầm đìa. Y không dám nhìn tới mặt Thiên Tỉ, nó nhất định bị đau đớn cùng oán hận làm vặn vẹo, y không thừa nhận được. Vì sao cố gắng của trẫm ngươi luôn không để ý? Đây có tính là báo ứng khi trẫm cắt đứt tơ hồng của ngươi cùng Lưu Chí Hoành không?


“Hoàng Thượng, hành hình xong.”

Hả!? Xong rồi!? Nhìn Thiên Tỉ huyết nhục mơ hồ ngồi ngịch trên giá hình, Vương Nguyên rất tuyệt vọng: vì sao không cầu tha chứ… Vì cái gì, không để cho trẫm một cơ hội đặc xá ngươi? Ngươi như vậy là muốn chặt đứt quan hệ với trẫm sao? Trẫm cùng ngươi chung quy cũng chỉ là một quân một thần? Trẫm không cần, không cần!

“Cút!” Giơ tay gạt hết đống dược trước giường, Vương Nguyên rít gào “Trừ bỏ hắn, đều cút cho trẫm! Nếu ai tiến vào, giết!” Phát tiết xong một tia khí lực cuối cùng, Vương Nguyên chui cả người vào chăn. Y cái gì cũng không muốn nhìn, cái gì cũng không muốn nghe.

Trong thời gian chốc lát, tẩm cung to như vậy lại chỉ còn Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên, giống như trong một cái vòng lớn, hết thảy lại về tới nguyên điểm. Dùng tay gỡ bỏ dây thừng, Thiên Tỉ kéo lê thân thể đầy vết thương đến, liền ôm lấy cả chăn lẫn người Vương Nguyên vào lòng.

“Ngươi làm gì vậy.” Chăn kêu rên.

“Hết giận rồi, tiếp theo bôi thuốc.”

“…” Quấn chặt chăn, Vương Nguyên co thành một đống, cương quyết không chịu nhúc nhích.

Vèo ––– Thiên Tỉ bật cười: sao trừ bỏ trong triều đình, mỗi khi Vương Nguyên ở cùng mình đều giống một đứa trẻ bướng bỉnh tùy hứng, quả thực không nói lý. Kinh nghiệm sa trường bản thân còn trường hợp nào chưa thấy qua, lúc trước sao liền dễ dàng khuất phục dưới ánh mắt của y?

“Ngươi không trách trẫm?” Chăn tiếp tục kêu rên, đã có dấu hiệu buông lỏng. Thiên Tỉ không ngừng cố gắng.

“Thần trừng phạt đúng tội, chẳng qua chỉ là năm mươi roi…” Nói xong, hai tay cũng không nhàn rỗi, lặng lẽ tiến vào trong chăn, tìm được động khẩu có chút co rút.

“Ưm…” Thoải mái mà thả lỏng thân thể, Vương Nguyên cảm giác hạ thân vừa tê vừa đau, lại dưới trấn an của Thiên Tỉ mà dần dần hưng phấn. Có chút không nhịn được mặt mũi, bắt đầu giãy dụa rất nhỏ.

“Đừng nhúc nhích! Hoàng Thượng… Nguyên,Nguyên Nguyên, nhẫn nại chút.” Vét một khối thuốc mỡ, Thiên Tỉ hít một hơi liền tiến vào dũng đạo hẹp hòi.

“Oa a, ô… Đau quá…” Nghe Thiên Tỉ cuối cùng cũng mở miệng gọi tên của mình, đang cảm thấy vui mừng, không ngờ giây tiếp theo bị đau nhức đánh úp lại, nhất thời không nhịn được rên rỉ. Hừ, nguyên lai là lừa gạt trẫm. Buồn bực hất chăn ra đang muốn phát tác, đột nhiên bặt tiếng.

Đau lòng xoa lên lồng ngực đầy vết thương, Vương Nguyên nhẹ nhàng tựa đầu lên, lại nghe thấy trái tim phía dưới đập vô cùng kịch liệt. Mỉm cười tràn ra, trẫm có thể cho rằng, hiện tại ngươi đang động tâm với trẫm không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro