Chương 92:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng gõ cửa phòng khiến dòng suy nghĩ mơ hồ tan biến, quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa xanh nó hoài nghi. Ai lại tìm đến cô, nếu là bác sĩ , Dật Kiệt hay anh hai thì nhất định sẽ không gõ cửa mà chui vào ngay ,vậy thì ai đang ở ngoài đó.

Do dự một chút , ánh mắt cô bắt đầu dò xét, nhìn không cảm xúc nơi cánh cửa đang bân khuâng khép nép

-Vào đi...

Ngay câu nói , cánh cửa xanh bật mở, một cô gái tóc xỏa dài , mặc bộ váy hồng phấn , mặt mang một nụ cười xinh xắn bước vào, là Diễm Thu? sao cô ấy lại đến đây tìm cô không phải vì sự hiểu lầm tối hôm đó chứ?

.

Cô nở nụ cười nhìn người con gái trước mắt, chuyện gì đến cũng sẽ đến, nếu ngay lúc này Diễm Thu đánh cô mắng cô , thì cô cũng không trách vì bản thân mình ít kĩ không hiểu rõ chính mình và lỗi cũng do cô mà thôi.

-Chị khỏe chưa?—Diễm Thu ái ngại đi đến cạnh cô, gọi cô là chị cũng phải thôi vì cô hơn cô ấy 2 tuổi cơ mà.

Hơi bất ngờ cô chỉ cười đáp trả, rồi sao đó mới mời Diễm Thu ngồi xuống giường.

-Chị có gì đâu mà không khỏe.. mà sao em lại ở đây.

-Em... xin lỗi.... nếu không phải hôm đó vì em mà Dật Kiệt đuổi theo thì chị đã...-- Diễm Thu hơi cuối mặt, đôi má có chút ửng đỏ cùng với biểu cảm tội lỗi làm cô chạnh lòng.

.

- Đó đâu phải lỗi tại em... -- Cô lắc đầu, nắm lấy tay Diễm Thu chấn an, nếu phải nói thì đáng lẽ ra cô là người xin lỗi với Diễm Thu thì đúng hơn.

-Em đến đây để từ biệt chị.. em phải quay về nước ngoài rồi.---- Đôi mắt xanh lam của Diễm Thu chứa thứ gì đó khó hiểu, một chút không vui thì phải?

-Em phải đi sao?—Cô mở to mắt nhìn Diễm Thu luyến tiếc, không phải là do chuyện tối đó mà cô ấy đòi đi chứ, vậy cô đâu khác gì kẻ phá hoại đâu.

-Ừ.. thôi cũng trễ rồi.. em phải đi để kịp chuyến bay, chị giữ gìn sức khỏe, khi nào rảnh em đến thăm chị..—nở nụ cười tươi, Diễm Thu đứng lên quay bước hướng tới cánh cửa xanh kia, đôi mắt đảo quanh như hy vọng được gặp ai đó.

Như hiểu ra được điều đó, nó nói:

-Em không đợi Kiệt à? Anh ấy sẽ quay về sớm thôi.

-Không... em.....--- Diễm Thu nhìn nó trìu mến, hy vọng trong cô đã tắt từ lâu, không muốn gặp Dật Kiệt thêm một lần nào, cô sợ không kìm được nước mắt, sợ không thể ra đi.

-Kiệt sẽ bận tâm nếu em không từ biệt anh ấy..... chị nhận thấy anh ấy có tình cảm với em.--- cô đi đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Diễm Thu như đang trao cho cô một thứ tình yêu thiêng liêng nào đó,

-Anh ấy ........sẽ không yêu em đâu.. thôi em đi đây.--- Diễm Thu nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài, hình như cô khóc thì phải trong tiếng nói đó nghẹn nghẹn một thứ khó tả, và rồi những tiếng bước chân lẵng lặng theo xa.[ cô ở đây là DT]

Nhìn cánh cửa đóng lại cô thở dài, tình yêu vốn đã như vậy? đến bất chợt nhưng khi đã nhận thấy không còn hy vọng thì sẽ đi, kết thúc càng nhanh thì càng không đau. Bởi vậy tìm được nhau khó cỡ nào? dù có tìm được thì chưa chắc đã níu giữ được.

-------

Như một quy luật nhỏ bé cánh cửa lại một lần được bật mở, người bước vào không ai cả mà là Dật Kiệt trên tay anh còn xách theo một bộc đồ ăn thơm nức mũi.

Cô đẩy đẩy Dật Kiệt tiếng nói trầm trầm, khiến Dật Kiệt như một bánh xe ngựa cứ lăn lăn mặc sức ngoái lại nhìn kẻ phía sau.

- Mau.. mau.. đuổi theo Diễm Thu.. cô ấy định quay về nước ngoài.--- Cô mở cửa nhanh chóng gấp gáp kéo tay Dật Kiệt đi ra ngoài.

Chưa hình dung được điều gì nhưng đôi chân Dật Kiệt nhanh chóng chạy đi vì anh có cảm giác như mình đang lạc mất thứ gì đó vô cùng quan trọng, tiếng bước chân vang lên không ngừng ở dãi hành lang, âm thanh khiến ai cũng phải nhìn theo.

Nhìn từ trên lầu ra ngoài đường, một màu vàng um của ánh nắng oi bức, đôi mắt Dật Kiệt to tròn nhìn bóng dáng Diễm Thu đứng cạnh một chiếc xe hơi, trông cô có vẻ lung túng lưu luyến tìm kiếm gì đó, đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh ngay cả khi vali đã được kém lên xe và tiếng gọi của bác tài xế.

-Diễm Thu.. Diễm Thu....

Dật Kiệt gọi từ trên lầu , đôi chân nhanh chóng chạy dài ngoài hành lang bệnh viện, khi anh xuống đến nơi thì cũng là lúc chiếc xe kia lăn bánh, anh thở mệt mỏi đặt tay lên hai đầu gối, anh lại một lần nữa chậm rồi, có lẽ lần này anh sẽ mãi không còn nhìn thấy bóng dáng đó, không còn nghe thấy tiếng cãi vã nữa, có phải đó là định mệnh.

Đứng nhìn một lúc rồi Dật Kiệt cũng thở dài mà bước đi lưu luyến nhìn về phía chiếc xe đã chạy đi.

Bên trong xe Diễm Thu đã rơi lệ, cô không biết tại sao? Nhưng cô rất bối rối rất buồn, bật điện thoại lên ngắm nhìn tấm ảnh cô chụp lén lúc hôn lên má Dật Kiệt mà không ngừng đau lòng, ước gì cô có thể trở về những ngày đầu quen biết anh,cô sẽ cố giữ hình ảnh anh trong thâm tâm mình, sẽ có ngày cô lại gặp anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro