Chương 99:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Em hiểu . . .

Gió đổi chiều. . .

Và anh cũng thay đổi nhiều. . .

Anh à . . .

Rồi sẽ có 1 ngày. . .kí ức. . .

Bay theo gió. . .trôi vào mây. . .

Hòa vào nắng. . .tan vào mưa. . .

Và. . .

Em sẽ trở lại là Em của ngày xưa. . .

Như cái ngày Anh chưa từng đến. .

Những âm thanh nhẹ nhẹ lọt qua khe hở của ô cửa sổ những tán lá đong đưa trong làn gió buổi trưa nắng. Trong một căn phòng trắng có hai bóng hình đang thì thầm điều gì đó, khiến người đàn ông kia ngay cả gân xanh cũng nở ra, bất giác lùi lại phía sau, như chủ thỏ trắng nhúc nhác lúm sau bụi cây.

-không thể được, tôi không thể làm trái lương tâm của một vị bác sĩ.—Người đàn ông đó lắc đầu liên tục.

Dường như đang nghe được một điều rất buồn cười, âm thanh mang gợn phát ra bao phủ lấy căn phòng, người đàn ông đó sợ đến nỗi nuốt cả nước bọt để kiếm tìm sự sống.

-ông thật có lương tâm vậy ư?

Ngừng một chút Tiễu Mễ nhìn lém lỉnh.

-50 triệu... tôi không cần ông làm việc gì quá đáng chỉ cần một câu nói của ông, ông sẽ có 50 triệu trong tay mà không tốn giọt mồ hôi nào, quá lời rồi còn gì?

Tiền? con người dù có thành thật trong sáng như thế nào thì thứ họ cần và không cưỡng lại được chính là tiền, có tiền việc gì cũng sẽ nhanh gọn.

Người đàn ông đó suy nghĩ một chút lại nhìn ánh mắt khinh tởn của tiễu Mễ lòng ông toát lên chút tham lam xen lẫn sợ hãi.

Và rồi tiền cũng đã lấn chiếm lương tâm cao cả mà ông ta nói, cái gật đầu nhanh chóng được đáp trả.

Khoảng 1 tiếng sau, Jackson nhanh chóng quay lạitrong taycòn xách mấy bọc đồ ăn đẩy cửa bước vào. Đặt thức ăn lên bàn Jacksonnở nụ cười với ông bác sĩ , rồingồi xuống nắm lấy tay Tiễu Mễ ngọt ngào như kẹo đường.

-Em có đau chỗ nào không? Bác sĩ khám cho em chưa?

-Em thấy khỏe rồi.—Tiễu Mễ nở nụ cười yếu ớt với Jackson nhưng ánh mắt hằng hộc liếc nhìn ông bác sĩ đang đứng bất động phía sau anh

-Bác sĩ vết thương của cô ấy vẫn ổn chứ?—Jackson xoay người lại nhìn ông bác sĩ.

Hít thở thật sâu để lấy can đảm cho những chuyện mình sắp nói ra, người đàn ông đó lượng lừ.

-Vết thương của cô ấy không có sao cả sẽ sớm lành lại thôi.. nhưng....

Câu nói dang dở khiến Jackson trao mài, Tiễu Mễ trừng to mắt nhìn ông ta với ý: "sao không nói hết còntrừng trừ gì nữa?"

-Cô ấy đã có thai hai tuần, đáng tiếc cái thai đã không còn giữ được , thành thật chia buồn cùng hai người

Nói rồi ông ta cuối đầu bước nhanh ra khỏi căn phòng, , có vẻ ông ấy đang cắn rứt lương tâm thì phải?

Tiễu Mễ giả vờ đau buồn nhỏ vài giọt nước mắt

-con...con.. là con của chúng ta...

Tiễu Mễ ra vẻ đau đớn không ngui, nước mắt như mưa đầu mùa khiến Jackson càng khó xử, chuyện có con ngay lúc này thật sự là điều quá bất ngờ. Nhưng buồn cười thay là đứa bé lại không còn, tất cả điều là do anh nếu không thì đứa bé sẽ rất khỏe mạnh. Một linh hồn bé nhỏ khao khát chào đời nay đã tan thành mây , đó là con của anh là giọt máu của anh.

-anh xin lỗi, là lỗi của anh.—Jackson ôm lấy Tiễu Mễ an ủi, nỗi đau cùng tội lỗi không ngừng dấy lên trong tim, ngay cả khi nhẫn tâm giết cả nhà bọn khốn kia anh vẫn ung dung nhưng còn bây giờ sao mà điều hiện tại khó thở quá, chính tay anh đã giết hại con ruột của mình, thì ra anh đã hiểu "Gieo Nhân nào gặp quả đó"

Tiễu Mễ cứ thế mà khóc lóc, cô đang đợi một câu nói từ cửa miệng của Jackson, đợi đến bực cả mình.

-Anh đã không bảo vệ được mẹ con em.—Jackson vuốt vuốt lưng cho những tiếng nấc kia dịu xuống.

-Anh đừng tránh mìnhnữa, có lẽ chúng ta không có duyên để nhìn thấy đứa bé ra đời.—Bỏ bờ vai Jackson ra, Tiễu Mễ dùng cặp mắt sưng húp nhìn Jackson.

Vội vàng ôm lấy Tiễu Mễ lần nữa, Jackson nói lí nhí nhưng đủ đểngười khác nghe thấy.

-chúng ta sẽ kết hôn, anh sẽ bù đắp cho em.

-Thật không? Hay là do anh nhất thời muốn vậy? anh đang tội nghiệp em sao?—Dù mọi chuyện đã đạt được nhưng tiễu Mễ muốn giả vờ nai tơ một chút để Jackson phải ngã vào lòng cô không điều kiện, đã diễn thì phải diễn cho giống chứ?

-em đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần biết là anh yêu em và anh sẽ bảo vệ em.


Bao giờ sẽ nín, bao giờ sẽ ngưng? Bao giờ thì sẽ quên, bao giờ thì thôi nhớ? Bao giờ thôi sợ bóng đêm, bao giờ thì hết ám ảnh quẩn quanh về những lối mòn đã cũ? Bao giờ anh ghé lại, chìa tay dẫn em đi hết nổi buồn?

Ngay lúc này Tiễu Mễ chỉ muốn hét thật to cho cả thế giới này biết, hắn sẽ lấy cô, cuộc sống của cô đã có thay đổi lớn, chỉ cần một câu nói, tốn một chút nước mắt thì mọi chuyện đã thành công,không còn trướng ngại vật nào có thể ngăn cản được thứ cô đang nắm chắt trong tay
___________________________________________________________________

Niềm vui xa xỉ của kẻ mập mờ trong căn phòng trắng len lỏi qua lớp cửa sổ dày kín, một chút khe hở mở ra khiến người khác nhìn vào mà chất chứa nỗi niềm, cô như pho tượng đứng ngoài cửa, đưa đôi bàn tay lơ lững vào khoảng không rộng lớn. tại sao cửa lại không khóa? Tại sao lại mở hờ như vậy? phải chăng ông trời bắt nó phải nghe phải nhìn thấy điều này?

Có thật là anh sẽ lấy cô ấy? có thật là tình cảm kia dễ dàng đổi thay như vậy?

Dật Kiệt đứng phía sau cũng hiểu rõ tâm trạng ngay lúc này của cô, hai tay anh đặt lên bờ vai có vẻ đang run lên. Cô lắc đầu kéo vội cạnh cửa đang khép hờ kia, như đang tự mình đóng lấy điều gì đó?

Thờ ơ đúng chất kẻ mất đi lí trí cô không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nhanh chóng lặng lẻ bước từng bước lang thang trên hành lan bệnh viện,đôi tay Dật Kiệt nắm chặt lại rồi quay đi.

Cô chẳng biết mình đi đến đâu, thời tiết oi bức đến ngạt thở khiến ai cũng phải tìm một nơi nào đó có chút dịu dịu của gió tươi, còn cô cứ đi mãi đi giữa một sa mạc cô đơn, đáng sợ.

"Két"

-cô điên sao đi đứng cái kiểu gì vậy?

Dật Kiệt ôm cô tránh khỏi chiếc xe vô tri vô giác kia, trời vừa nắng, cộng thêm cái nhảy tim khi xém tí thì gây án mạng khiến chủ xe đó nổi cáu.

-xin lỗi.—Dật Kiệt cúi đầu, rồi nhanh chóng tìm một chỗ có bóng râm ngồi xuống.

Giữa dòng đời đáng thương , giữa một sa mạc đầy hiu vắng, cô thật sự bế tắc đáng lẽ ra cô không nên yêu người đàn ông đó nhiều như vậy? sẽ hạnh phúc nếu cô biết kìm nén cảm xúc, biết từ bỏ mà không phải nuối tiếc.

-em làm sao vậy hả? em không nghe thấy không nhìn thấy sao? Hắn ta không xứng đáng để em phải như thế này? Em tỉnh lại đi.—Dật Kiệt tức giận lay lay không ngừng bờ vai kia, tại sao mỗi lần thế này anh không kìm nén được mình, anh đang ghen thật sự nỗi ghen trong anh rất lớn. Anh hận rằng đã không quay về bên cô trước khi cô yêu hắn.

Đôi mắt vẫn như vậy? không khóc không ướt lệ nhìn Dật Kiệt, cô như một đứa trẻ hồn nhiên đến nỗi làm đau chính mình, làm đau cả người ngoài cuộc.

Ánh nắng chói nhòa len qua những tán lá chập chừng vươn lên tóc ai đó.

-Hãy để anh chăm sóc em và đứa bé, chúng ta sẽ rời xa nơi này, anh chấp nhận làm kẻ ngốc thay thế hắn, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em cười như lúc trước.—Dật Kiệt giữ chặt bờ vai nó, dùng đôi mắt chân thành để làm dịu lòng.

Dật Kiệt đang nói gì?cô là đang xem phim hay chăng?

Rời xa nơi này chính là thứ nó muốn ngay lúc này,hắn và Tiễu Mễ sẽ làm đám cưới cô còn ở lại đây làm gì? tất cả đã quay về ngay lúc đầu, ngay cái ngày không quen biết nhau, cô sẽ ra đi, đứa bé trong bụng cũng coi như là mối tơ thừa của cuộc tình đau đớn. dù cô không yêu Dật Kiệt dù đứa con không phải của anh nhưng anh vẫn chấp nhận cô vẫn yêu cô, những thứ Dật Kiệt làm sẽ khiến cô càng thêm mặc cảm càng làm cô thấy có lỗi.

Không nói có phải chăng là chấp nhận, hay chỉ là một chút im lặng để không làm người khác tổn thương.
Tình tay ba nào có hạnh phúc như ta tưởng? kẻ thì nhạt nhòa hạnh phúc người thì cay đắng nát lòng.

Chỉ ước cho quá khứ ngủ yên đừng bị ai ồn ào đánh thức.

Em cười

- Bởi trong quá khứ em là người thất bại

- Nhưng trong hiện tại em là kẻ giàu nhất

........... Nỗi buồn em không thiếu

Tan nát em chất đầy

Anh nhìn có thấy không

- Em dư cảm xúc

- Và.....thừa niềm đau


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro