Chương 1: Thế giới xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tít! Tít! Tít…Tít!''

Này là… là đâu?

“Cảnh báo! Cảnh báo! Bệnh nhân số 1310 phát sinh dị trạng!”

Mệt mỏi quá… mình không phải đã chết rồi sao? Nơi này…. là đâu…

“Cảnh báo! Cảnh báo! ! ! nhịp tim của bệnh nhân số 1310 đã ngừng đập! Nhiệt độ cơ thể đang giảm!”

Tiếng báo động chói tai cùng tiếng bước chân hỗn loạn, Yoon Jihuyn cố hé mắt, mông lung nhìn thấy trần nhà trắng xóa. Một đám người mặc quần áo trắng quay xung quanh, đụng chạm cơ thể cậu, lỗ tai trống rỗng bị đè ép rung động ‘ong ong’ làm cậu không nghe rõ âm thanh xung quanh. Cậu muốn cử động thân mình nhưng lại cảm giác giống như bị rút cạn sức lực, bồng bềnh như không có trọng lượng vô lực phiêu đãng trong vũ trụ.

Mình, làm sao vậy…

“Cậu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không? ?” Một gương mặt phóng đại xuất hiện trước mắt Jihuyn, vẻ mặt vội vàng. Cậu mờ mịt nhìn bóng người mơ hồ không ngừng vặn vẹo trước mắc, cố mấp máy miệng nhưng không có chút âm thanh nào phát ra.

Nơi này… là đâu. Người này… là ai…

“Cảnh báo! Cảnh báo! Nhịp tim của bệnh nhân số 1310 ngừng đập! Nhịp tim của bệnh nhân số 1310 ngừng đập!”

Mệt mỏi quá…

Thực muốn… ngủ…

Đầu óc trống rỗng, bên tai ù ù cùng hình ảnh vặn vẹo chớp nhoáng xung quanh làm cậu có chút mê mang. Hai tròng mắt mờ mịt dần tản ra, bóng người mơ hồ không ngừng rì rầm trước mắt dần dần tan biến.

Cậu, lại mất đi ý thức.

※※※ Ta chính là giải phân cách đáng yêu ※※※

Jihuyn bất lực bồng bềnh trong không gian vắng lặng, xung quanh là một mảnh tối đen, không nghe thấy bất kì âm thanh nào.

Im lặng, loại im lặng làm người ta cảm thấy đáng sợ.

Jihuyn mờ mịt nhìn bóng tối trước mắt, toàn thân tựa hồ bị rút đi toàn bộ sinh lực, nhồi đầy bông vào, chẳng còn sức lực, cũng chẳng còn tri giác. Đầu óc trống rỗng, tùy ý để thân thể mình vô thức trôi đi.

Jihuyn không biết mình đã phiêu đãng bao lâu, bóng tối u ám không có một tia sáng cùng yên tĩnh cùng cực làm cậu không thể tính toán thời gian.

Mãi đến lúc có một tia sáng xuất hiện trước mắt, mờ mịt nhìn nó chậm rãi tới gần, chậm rãi biến lớn, cuối cùng cắn nuốt chính mình…

“Tít! Tít! Tít! … bệnh nhân số 1310 đã thức tỉnh…”

Âm thanh lập trình lạnh như băng vang lên bên tai, Jihuyn  chậm rãi mở mắt. Ánh sáng ấy bất thình lình chiếu rọi làm ánh mắt ngủ say lâu ngày nhất thời không thể tiếp nhận, đau đớn tới bỏng rát.

Đay là đâu.

Cậu vô lực cố nhích đầu, mê mang đánh giá xung quanh. Cả căn phòng to lớn chỉ có một màu trắng bệch, lúc này cậu đang nằm trong một cái lồng kính, trên người cắm đầy ống dẫn cùng kim tiêm. Nối liền với lồng kính là một cái máy kì quái, âm thanh chính là từ nó phát ra.

Này là sao? Cậu không phải đã chết rồi sao?

Cho dù Jihuyn  rất tự tin vào năng lực chiến đấu của mình, nhưng khiêu chiến vượt cấp thì cậu cũng không thể cam đoan mình có thể toàn thân trở về hay không. Hơn nữa cậu nhớ rõ, trận chiến với tang thi vương ngày đó cậu đã rơi vào thế bị động, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc cậu đã tự bạo tinh hạch, cùng nó đồng quy vu tận.

Ngay lúc Jihuyn suy tư, đột nhiên cánh cửa được bật mở, hai người đàn ông mặc áo trắng kì quái đi đến. Ánh mắt cậu nheo lại, theo phản xạ muốn ngưng tụ dị năng, nhưng cảm giác trống rỗng trong cơ thể làm cậu kinh hãi, dị năng của mình đâu?

Hai người nọ đi tới kiểm tra một hồi, thấp giọng nói chuyện với nhau. Jihuyn nằm trên giường trầm tĩnh nhìn hai người, cơ thể trống rỗng cùng không còn chút sức lực làm cậu căn bản không thể phản kháng, bọn họ ‘động tay động chân’với mình, điều này làm Ji đại nhân luôn cao cao tại thượng có chút buồn bực.

“Hiện giờ cậu cảm giác thế nào?” Sau khi kiểm tra tổng quát, một người cúi người tới gần cậu nhẹ giọng hỏi. Jihuyn mắt lạnh nhìn người nọ, trầm mặc không nói, thấy Ám Quang không hé răng, y bác sỹ còn tưởng cậu không thoải mái, không khỏi áp tới gần hơn: “Nếu cảm thấy khó chịu thì cứ nói.”

“Nơi này… là đâu.” Trầm mặc hồi lâu, Jihuyn chậm rãi mở miệng, vì ngủ quá lâu nên giọng nói của cậu có chút khàn.

“Cậu không cần sợ, đây là bệnh viện, cậu đã được an toàn rồi.” Người nọ mỉm cười với Jihuyn

Bệnh viện? Trái tim Jihuyn  trầm xuống. Cậu còn sống? Không! Không có khả năng. Tinh hạch cấp năm mươi của mình cùng tang thi vương cấp năm mươi ba tự bạo, chấn động đó tuyệt đối làm cậu nổ tan xác, ngay cả chút mảnh vụn cũng không còn, hơn nữa… Cậu quét mắt liếc nhìn xung quanh, những thứ này thời mạt thế căn bản không thể xuất hiện.

“Cậu làm sao vậy?” Người nọ thấy sắc mặt cậu không tốt thì không khỏi có chút lo lắng.

“Hiện giờ…” Trong lòng có một tia bất an, cậu mấp máy đôi môi khô nứt, mở miệng: “Hiện giờ là lúc nào?”

“Đã giữa trưa rồi.”

“Không.” Cậu nhắm hai mắt lại: “Tôi muốn hỏi năm.”

Hai bác sĩ liếc nhìn nhau, rồi nhìn cậu, nhìn thấy một tia kinh ngạc trong mắt đối phương: “Tân nguyên 3000 năm ánh sáng.”

‘Ầm!’ Một tiếng sấm sét nổ ra trong đầu, chấn động đến mức khiến cho cậu choáng váng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

“Tít! Tít! Tít! cảm xúc bệnh nhân 1310 không ổn định, hơi thở dồn dập!” Âm thanh lập trình cứng nhắc lại vang lên, hai người nọ cả kinh, nhanh chóng vây tới.

“Tôi không sao.” Jihuyn bình ổn hơi thở, chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt nhìn hai người đang kiểm tra bên cạnh: “Xin hỏi, hai người biết năm 2115 đã xảy ra chuyện gì không?” 2115 chính là năm cậu chết.

“2115? Kia không phải năm bóng tối tận thế chấm dứt sao?” Người nãy giờ vẫn im lặng kinh ngạc nói.

Quả nhiên. Ám Quang có chút cứng nhắc giật giật khóe miệng, trúng số rồi.

Bốn mươi lăm năm trong quá khứ, tính tình lạnh lùng không thích kết giao, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ cũng luôn đơn độc một mình. Thời điểm nắm giữ năng lực cùng quyền lợi, trừ bỏ ra khỏi thành làm nhiệm vụ, cậu thích nhất là một mình ở trong phòng đọc số sách mà mình tìm được trong lúc lục soát thành trấn, tình huống hiện giờ cậu cũng biết một chút.

“Cậu, có khỏe không?” Giống như nhận ra biểu hiện kì quái của Jihuyn , một người cẩn thận hỏi.

“Tôi không sao” Ám Quang dừng một chút, cố gắng lộ ra một nụ cười thân thiện nhưng cũng thực cứng nhắc: “Vấn đề cuối cùng, tôi là ai.”

Hai người ngây ngẩn hồi lâu, rồi tiếp theo đó là một loạt cảm xúc hỗn loạn.

Jihuyn trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn trần trắng bệch, không để ý tới hai người đang lao xao, suy nghĩ không biết đã bay đi đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonmin