6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -"Eo ơi đói kinh khủng ý, khóc cũng mất sức thật chứ đùa đâu. Cô ta giỏi thật, muốn khóc là khóc được. Chả biết có dấu lọ thuốc nhỏ mắt ở đâu không ta? Hừ,cuối cùng thì cũng giải quyết xong. Giờ đi đâu ăn đây....! "
      Cậu kêu trời thán đất vì quá đói. Cuối cùng rẽ vào một nhà hàng ngày xưa cậu cũng hay ăn. Chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Cậu ngắm nhìn cảnh vật bên dưới nhà hàng. Cả thành phố rộng lớn lộng lẫy nổi ngay trước mắt.,thành phố này là niềm ao ước của rất nhiều người. Nơi đẹp nhất là đây.. Và đặc biệt là trai đẹp cũng ở đây (không nói thì mọi người cũng biết là ai rồi ha)
    Ngồi suy nghĩ vẩn vơ, cậu có cảm giác có mấy ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Kiểu như thú nhìn thấy con mồi của mình vậy,sao ghê vậy ta. Cậu quay ngoắt lại. Đập vào mắt cậu là cái bàn đối diện có mấy con người cậu vừa mới dằn mặt cho một trận đang ngồi đối diện cậu. Mà không chỉ một mà là cả 10 người. OMG,tên Tất Văn Quân đó về rồi sao. Tuy rằng hồi nhỏ cậu không có gặp mặt anh ta lần nào,nhưng sau khi lên 17 tuổi anh ta về nước. Từ đó thấy Tử Du, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Vì " cô ta ấm áp, trong sáng, thánh thiện như Mặt Trời " làm tan chảy trái tim băng giá của họ. Lúc nghe lí do bọn họ yêu cô ta, cậu thật sự buồn nôn. Tên đó nguy hiểm cực kỳ, đứng đầu hắc đạo, nhưng không lộ diện thôi,người ngoài nhìn vào còn tư tưởng anh ta thân thiện lắm cơ. Đến cả Tử Du mãi  sau này mới biết anh ta gian tà như thế nào cơ mà. Cái máu SM của anh ta cao lắm luôn, cô ta chịu đủ mọi trò của anh ta mới leo lên được vị trí phu nhân Tất gia cơ mà. Nói thẳng ra là lần đầu anh ta chỉ hứng thú với cô ta thôi. Bắt đầu 2 người lên giường cái là cô ta khiến anh ta thỏa mãn,rồi dần dần từ hứng thú lên giường thành yêu đến nỗi không thể thiếu Tử Du. Ngôn lù thế không biết. Uh,cô ta là "thánh"... Giả tạo thì đúng hơn ý chứ méo phải "thánh thiện ",ngầm phỉ nhổ cô ta vài chục lần, cậu bắt đầu quay lại vấn đề chính. CMN, sao họ nhìn cậu ghê vậy. Cậu hắng giọng ho vài lần cho bớt gượng gạo. Nhìn thẳng vào bọn họ cười thật tươi, nhưng nhìn sơ qua cũng biết là đang miễn cưỡng cười rồi. Ôi trời, nãy giờ vào mà quên không chọn món ,cậu trừng mắt nhìn bọn họ rồi cầm menu lên chọn. Gọi vài món cậu thích ăn rồi ngồi đợi. Không để mắt đến bọn họ nữa. Mà cậu không nhìn không có nghĩa là bọn họ không để ý đến cậu nữa.
     Bọn họ hẹn nhau ra đây ăn,tiện thể chào mừng Tất Văn Quân trở về. Vào cái nhà hàng mà ngày xưa bọn họ hay đưa cậu đi ăn. Bây giờ cái gì cũng có thể liên quan đến cậu được. Thật buồn cười. Ai dè vào đây may mắn lại gặp con mèo nhỏ nào đó đang ngồi thẫn thờ không biết đang nghĩ cái gì. Thật thú vị. Sao ngày xưa bọn họ không nhận ra cậu lại có sức hút như vậy ta. Tuy không phải xinh đẹp xuất chúng nhưng lại thanh tú nhẹ nhàng. Đặc biệt là đôi mắt như đại dương sâu  thẳm. Tất Văn Quân vừa về nước, vì nghe nói Du nhi của hắn bị bắt nạt. Về rồi thì lại nghe bọn bạn của hắn lôi đi ăn. Ngồi được một lúc rồi, đủ để họ kể hết chuyện của cô ta ra. Bằng chứng cũng có cả. Ngày xưa còn không thích Minh Hạo vì nghe Tử Du nói cô ta bị cậu bắt nạt. Yêu mù quáng quá cũng khiến hắn ngu đi không ít. Thử hỏi một người có thể để một người nhỏ hơn mình bắt nạt được không. Câu trả lời tất nhiên là không. Vậy mà hắn cũng tin cô ta được. Hồi hắn 17tuổi có gặp Hoàng Minh Hạo mấy lần, lúc đó cậu mới 8 tuổi,đến giờ cậu vẫn giữ được cái nét hồn nhiên của trẻ con như xưa. Lại nghĩ đến cậu chịu khổ 3 năm qua, không nhịn được lại thấy thương cậu. Chợt cậu cười với họ, tuy là miễn cưỡng nhưng không có ác ý ,không cố tình thu hút họ. Đơn thuần biết bao. Mang lại cho hắn cảm giác như người nhà. Cha mẹ hắn cũng kể lại những chuyện xảy ra ở Hoàng gia rồi. Cậu lạnh lùng như thế, tuyệt tình như thế, phải chăng bọn họ ép cậu mà ra. Họ không chịu điều tra kĩ,nông nổi tức giận không nghe cậu giải thích, mặc định tất cả do cậu gây ra. Hắn cũng không tránh khỏi trách nhiệm, dù hắn ở nước ngoài 10năm qua,nhưng lại luôn cho người bảo vệ Tử Du nên cô ta mới qua mặt.
    Nhiều người như vậy mà không bị nghi ngờ. Hắn chính là kẻ gián tiếp hại cậu ra nông nỗi này. Hắn quyết định bù đắp cho cậu,xem cậu là em trai mà bảo vệ,không ai được phép đụng vào một sợi tóc của cậu. Chỉ là em trai thôi sao, định mệnh đã cột chặt 11 người lại với nhau, nào có chuyện Tất Văn Quân chỉ đứng ở ngoài xem kịch?
      Họ thấy cậu ăn khá ít,như vậy làm sao lớn được. Nhìn cậu cùng lắm cao khoảng 1m7. Nhỏ tí hà. Họ một tay cũng có thể nhẹ nhàng vác cậu đi.
    Cậu đang ăn ,đột nhiên thấy một người tự nhiên ngồi xuống đổi diện cậu. Ngẩng mặt lên, đập vào mắt cậu là cái khuôn mặt yêu nghiệt hại nước hại dân của Lâm Ngạn Tuấn. Hắn nở nụ cười với lực sát thương lớn với phái nữ, nhưng tiếc là cậu miễn dịch, hắn nói :
  -" Hạo nhi, em vẫn còn thích ăn ở chỗ này hả. Trùng hợp thật, tụi anh cũng đang ăn ở đây này."
  -"Vâng,tôi chưa mù mà không nhìn thấy mấy vị nam thần các anh ạ. Vậy nên coi như chưa nhìn thấy nhau  đi , tránh cho các anh bẩn mắt ăn không ngon vì cái loại người "lẳng lơ " như tôi."
     Khuôn mặt hắn nhanh chóng đông cứng lại. Anh đã từng mắng cậu là đồ lẳng lơ vì Tử Du. Giờ cậu dùng nó để xâm xỉa lại anh.
     Bọn họ ngồi bên kia cũng nghe thấy. Bọn họ đều là người luyện võ, trải qua biết bao huấn luyện chết đi sống lại ,mấy cái này đã là cái gì đâu. Nghe cậu nói vậy họ thấy cực kì đau lòng. Đứa em trai họ đã từng rất yêu thương, bị chính tay các anh hủy hoại, không đau sao được? Nhưng đó chỉ là đau lòng vì em trai thôi sao? Hay còn có một tình cảm khác họ dành cho cậu mà đến chính họ cũng không nhận ra ,hoặc là họ cố tình không nhận ra?
    Lâm Ngạn Tuấn cố nén chua xót trong lòng nở nụ cười tươi nói tiếp :
  -" Hạo nhi à,em sang kia ngồi với tụi anh đi,ăn xong tụi anh đưa em về được không?  Lâu lắm chúng ta không ăn cơm chung mà, không phải em đã từng rất thích cùng đi chơi, ăn cơm cùng tụi anh sao? "
  -" Anh cũng biết nói là Đã Từng mà" . Cậu cố tình nhấn mạnh nhưng cậu nghĩ ra một vấn đề quan trọng đó là :
  -" Vậy các anh sẽ trả tiền ăn phải không? " phải cậu chính là muốn ăn chùa a. Đang có quyền lợi được phục vụ, tội gì không sử dụng chứ. Để lâu quá nhỡ họ thay đổi ý định không chuộc lỗi nữa thì sao. Đối với họ phải biết vừa cương vừa nhu , vừa kéo vừa đẩy mới khiến họ chán mà luôn nghĩ về mình.  Không mất đi sự hứng thú, sẽ không làm mất đi kiên nhẫn của họ. Nhiều khi làm cao quá họ sẽ nghĩ mình đang muốn thu hút họ,vậy thì những gì đang làm sẽ thành công cốc rồi. Quan trọng là tốn mấy lít nước mắt mà không được đền bù thỏa đáng thì tiếc lắm đó nha.
       Lâm Ngạn Tuấn nghe vậy, biết ngay là cậu muốn ăn mà không muốn trả tiền đây mà.. Mèo nhỏ thật xảo trá nha. Anh vội vàng đáp ứng. Tất nhiên những người còn lại cũng nghe thấy rồi. Không ngờ cậu lại có mặt đáng yêu này nữa.
  -" Tất nhiên là tụi anh trả rồi, đi sang bàn tụi anh thôi."
       Anh nắm tay cậu tự nhiên, dắt về phía cái bàn bọn họ đang ngồi. Phòng này chỉ dành riêng cho bọn họ thôi ,không ai được phép bước vào trừ khi có sự đồng ý của bọn họ. Ngoài 10 người bọn anh ra , chỉ có Hoàng Minh Hạo được ra vào thoải mái. Nên trong đây chỉ có 11người thôi. Di chuyển lại bàn của bọn họ, cậu gọi thêm khá nhiều món đắt tiền cỡ chừng chục món à. Đừng hiểu nhầm, sức ăn của cậu rất ít cỡ chừng bằng sức trâu à,lấy thêm nhiều cũng đâu có chết ai , cùng lắm là tốn chút tiền của họ. Vậy thôi còn chưa đủ với những gì mà họ gây ra cho cậu đâu.
    Họ thắc mắc lúc nãy cậu gọi rất ít đồ ,mà vừa ngồi xuống bàn họ thì gọi cả một núi đồ. Ha ,hiểu rồi, là mèo nhỏ sợ tốn tiền. Chu Chính Đình chọc cậu:
  -" Minh Hạo, sao lúc nãy ngồi kia gọi ít vậy,ngồi đây lại ăn lắm thế. "
  -" Hừ,ăn nhiều mới lớn được chứ. Nãy là tôi tiết kiệm không thể tiêu xài thoải mái được như "tiểu thư Du nhi Hoàng gia " của bọn anh đâu. Giờ được các anh mời, chẳng lẽ tôi tội gì không ăn."
    Ý trong lời nói của cậu xâm xỉa cả Hoàng gia và bọn anh. Tiện thể gợi ý cho họ biết khi cậu đi khỏi Hoàng gia họ đối xử với con trai họ như thế nào.
-" vậy Hoàng gia không chu cấp tiền cho em sao?"
        Thẩm  Bốc Phàm buột miệng hỏi. Hắn vốn cũng chẳng quan tâm đến bất kì ai. Nhưng là hắn có lời với cậu, muốn bù đắp . Giờ đâm ra hơi lo nên mới hỏi. Hắn hỏi làm cậu cũng hơi bất ngờ nha. Nhìn cái vẻ mặt lương y từ mẫu của hắn ai cũng sẽ có thiện cảm, yêu thích không thôi. Nhưng mà chế đây sống hết cả một kiếp rồi còn gì không biết về tính họ nữa đâu chứ. Bề ngoài thì ấm áp tươi như gió xuân,còn bên trong thì tàn nhẫn khủng khiếp. Kiếp trước cậu cũng nếm đủ rồi. Cậu bị Tử Du gài bẫy. Nói cậu thuê người cưỡng bức cô ta. Hắn điên cuồng,hạ thuốc cậu,thời gian đó đúng là sống không bằng chết quách cho xong. Giờ nghĩ lại cậu vẫn còn hơi hãi. Thẩm gia truyền thống làm thuốc chữa bệnh,bác sĩ và anh ta cũng không ngoại lệ. Hắn quản cả một chuỗi bệnh viện có tiếng trên thế giới của Thẩm gia. Đương nhiên qua những gì cậu phải trải qua ,,hẳn ai cũng hiểu là hắn có thể cứu người cũng có thể giết người. Mà cái chết của hắn ban cho người ta thật sự cả đời khi nhớ lại vẫn không nhịn được mà hoảng loạn. Thế mới biết rằng hắn tàn độc cỡ nào. Nhưng với Tử Du thì hắn luôn ôn nhu mà đối xử. Tên khốn phân biệt đối xử. Ta hờn. Tên Chu Chính Đình kia cũng vậy,hắn không tham gia hắc đạo như những người còn lại, chút kế nghiệp Chu gia thôi. Hắn theo chủ nghĩa không rước rắc rối vào người mình nhưng lại vì cô ta vướng bao nhiêu tai họa. Tình cảm dành cho cô ta thật quá mãnh liệt. Bọn họ ai cũng vậy đều xuất chúng như nhau. Nhưng lại nguyện vì cô ta mà trầm luân trong dục vọng chiếm hữu cô ta,hiến luôn cả trái tim cũng được nữa. Chỉ mong cô ta nhận lấy tấm chân tình của họ. Yêu đến chết đi sống lại cơ mà. Haizzz,đôi lúc cậu cũng phải phục cô ta. Tất cả đàn ông xuất sắc nhất trên thế giới này đều yêu Tử Du ,họ đều có tự tôn, tôn nghiêm, kiêu ngạo rất cao.
Nhưng lại vì cậu mà chia sẻ chỉ vì biết cậu không thuộc về một mình họ. Ngôn lù vl. Cậu giật mình thoát khỏi suy nghĩ :
  -" Chu cấp tiền?Hừ,   Lúc đó các người căm ghét tôi,muốn tôi biến cho khuất mắt còn không được. Lúc nào cũng chỉ để tâm đến Du nhi của mấy người, cả Hoàng gia cũng vậy, các đại gia tộc cũng thế. Thử nói xem, còn thời gian nào để tâm đến kẻ thừa thãi như tôi không? Buồn cười, đến cả liếc mắt nhìn tôi xong không buồn liếc lấy một cái chứ đừng nói đến việc chu với cấp. Giờ hỏi tôi câu này có thấy mình ngu không hả. Nếu lúc đó thật sự lo cho tôi thì sao không an ủi tôi lấy một lời. Coi tôi như rác mà đối xử. Một câu Du nhi, hai câu cũng Du nhi. Các người nghĩ tôi là thần thánh hay sao mà cho đi các người có làm gì tôi cũng sẽ nhẫn nhịn?  Xin lỗi tôi không phải "thánh mẫu " như Hoàng gia đại tiểu thư Tử Du. Giờ lấy tư cách gì hỏi tôi câu này, là người của Hoàng gia càng không có tư cách. "
    Cậu nói từng lời từng chữ đều đâm đầu vào sâu nhất trong lòng họ. Cậu để ý 2 tên lạnh như băng ngàn năm ôn nhu với Tử Du là Đinh Trạch Nhân và Châu Ngạn Thần ngồi trầm ngâm từ nãy giờ. Bày đặt. Lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt ngàn năm không đổi, lạnh như cái mặt tiền cho ai xem chứ. Nói xin lỗi đẹp thì có đẹp thật nhưng cậu nhìn 2 kiếp thấy chán cmn từ lâu rồi. 2 người này nguy hiểm nhất. Chán ghét phụ nữ nhưng lại rung động bởi cô ta.
      Họ đều là những người đàn ông ưu tú nhất nên không dễ trao lòng hay tin tưởng bất kỳ ai. Họ chấp nhận rằng mình đã yêu Tử Du, thậm chí còn đồng ý chia sẻ cho nhau. Nhưng giờ cậu vạch ra sự thật này cho dù họ có hận cô ta bao nhiêu nhưng cũng không thay đổi được rằng họ vẫn còn yêu cô ta, vương vấn nhớ thương luyến tiếc Tử Du kia. Và ý định của cậu là phải khiến họ hoàn toàn hận đến chán ghét cô ta hơn những gì mà ngày xưa cậu phải chịu đựng gấp trăm ngàn lần. Chặt đứt ý niệm còn xót lại trong trái tim họ. Cậu cố nặn ra vài giọt nước mắt nhìn vào sẽ khiến người ta thương xót không thôi. Để xem các người làm sao đối lại tôi đây? Chợt một bàn tay rõ lớn nắm lấy tay cậu hơi run run :
  -" Hạo nhi, em về nhà đi. Anh thật sự rất xin lỗi. Là anh hai ngu xuẩn có lỗi với em. Là anh hai không tốt,không tin tưởng em,ngu ngốc. Về đi, gia đình rất lo cho em,mẹ khóc nhiều quá đến ngất luôn rồi. Xin em hãy trở về nhà."
    Cuối cùng vẫn không đả động đến Tử Du. Vẫn còn ý niệm bảo vệ cô ta. Vậy được để cậu giúp họ kích thêm thước để tình cảm của bọn họ ngày càng "mặn nồng " hơn. Anh trai Hoàng Tân Thuần của em ơi. Đuổi cậu ra khỏi nhà. Lúc đó có nghĩ tới tình thân không?  Hừ, giờ lôi cái lí này mà nói với cậu không cảm thấy quá ngu sao. Bây giờ cậu lại phải diễn tiếp rồi,may mà lúc  có ăn được một ít. Vào vai tiểu bạch thỏ yếu đuối bị bắt nạt thôi. Cậu cấu mạnh vào tay, đau đến nước mắt chảy đầm đìa, nghẹn ngào nói :
  -"Hức...,nhà là gì? Gia đình là gì? Tôi không biết. Đã từ rất lâu rồi tôi đã mất đi khái niệm về gia đình . gia đình là nơi để mắng mỏ sao. Gia đình là nơi để hắt hủi sao? Gia đình là nơi để các người cô lập tôi sao? Đây chính là cái GIA ĐÌNH mà anh nói đó hả. Tôi tự hỏi tôi làm gì sai cơ chứ. Tôi như thế nào cũng là em trai các người mà,là người thân,là bạn của các người mà. Tại sao lúc đó không tin tôi ? Hu... Hu,giờ xin lỗi thì có ích gì chứ? Gần 3 năm qua tôi biết dựa dẫm vào ai đâu,cái gì cũng một mình thui thủi mà làm! Vì cái gì mà Hoàng Minh Hạo tôi phải chịu đựng đau khổ như vậy chứ?"

______________________________

mk lấy họ của Bốc Phàm là họ Thẩm nha vì không biết ảnhhọ  gì 😅😅


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro