Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu vệ sinh cá nhân .xong ra tủ lấy một bộ đồ. Nhìn lại, cậu mới thấy trong tủ tuy không phải sexy rách chỗ này chỗ kia nhưng cũng không hợp với độ tuổi của cậu. Hơn một nửa là những bộ quần áo khá trưởng thành, gợi cảm. Chỉ vì Phạm Thừa Thừa mà cậu thay đổi bản thân một cách chóng mặt. Nhưng không phải loại lẳng lơ theo trai. Vậy mà từ lời nói của Tử Du, cậu trở thành một đứa con hư hỏng, bỏ nhà đi bar , bám theo trai.... Nói chung là cái gì xấu nhất cũng thuộc về cậu. Theo cậu nhớ thì thời điểm này kiếp trước, họ gọi cậu về là để gạch tên cậu ra khỏi Hoàng gia. Vì cái danh bất hiếu, ăn chơi trác táng. Và quan trọng hơn hết đây cũng là ngày Hoàng gia nhận Tử Du làm con nuôi. tuy họ không thay đổi. Nhưng cậu biết,tất cả bọn họ đều công nhận cô ta, là một đứa con, là người yêu,là cháu ngoan,là con dâu thảo. Nghe mới mỉa mai làm sao. Tự nhiên một người ngoài lại được hưởng tất cả quyền lợi của gia đình người khác.
Cậu chọn một chiếc áo phông trắng giản dị. Chiếc quần đen dài rách gối . Tóc để dấu phẩy, đi đôi giày thể thao màu trắng kết hợp với chiếc áo khoác bò. Cậu ra gara lấy chiếc xe hơi có hạn trên thế giới màu trắng phóng nhanh tới Hoàng gia.

Bước vào nhà đập vào mắt là cảnh hòa thuận của thập đại gia tộc,Tử Du, các anh. Thật giống một đại gia đình hạnh phúc. Tất nhiên trong đó không có cậu. Tử Du nhìn thấy cậu trước :
- A! Tiểu Hạo em về rồi. Sao đi đâu mấy tháng qua mà không nói cho gia đình và chị biết chứ. Có biết chị lo cho em lắm không? Hức ...hức..
Wow 😨😨,ăn bờ li vơ bồ,nước mắt chảy nhanh kinh. Lấy tay của mình cố gỡ cái tay ghê tởm kia khỏi người mình. Tránh cho việc hất ra,cô ta lại vờ ngã. Mị khôn hơn rồi, méo có nhịn như xưa nữa đâu Ok bạn trẻ. Cậu nói với giọng nhàn nhạt :
- Oh , vậy phiền chị rồi. Tôi đi đâu, cha mẹ tôi còn không quan tâm hỏi han lấy một câu,làm gì đến lượt người ngoài như chị lo lắng cho tôi chứ. Tôi vẫn ổn, sống rất tốt là đằng khác. Sống còn tốt gấp vạn lần ở Hoàng gia Ok.
Biểu hiện của cậu làm mọi người ở đây rất sốc. Ngày xưa cậu không bao giờ ăn nói như vậy với Tử Du. Đặc biệt là rất sắc sảo. Bình thường là khi Tử Du quan tâm cậu thì cậu sẽ vùng lên mà quát cô ta. Chứ không phải là ở đây bình thản mà nói chuyện với cô ta đâu. Nhìn lại cậu thì hôm nay cậu rất đẹp. Tuy không sắc sảo dịu dàng nhưng lạnh lùng pha chút đáng yêu không giống như Tử Du. Nhưng nhìn cậu có gì đó lạ lắm. Trông rất xa cách với mọi người, cậu xinh đẹp ở mức thanh tú, nhẹ nhàng, đôi mắt sâu như đại dương, nhưng nếu nhìn sâu vào đó sẽ mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo ,đáng sợ, dễ bị nhấn chìm vào đó. Tuy cậu cười nhưng có gì đó làm cho người ta sợ hãi.
- Này, Tử Du chỉ lo cho cậu thôi mà,ăn nói kiểu gì vậy, đúng là không có chút phong Phạm gia giáo của thiếu gia Hoàng gia mà.
Người nói là Thái Từ Khôn,con trai Thái thị đứng thứ 3 thế giới. 24 tuổi. Trời sinh soái ca, phó chủ tịch Thái thị,cũng có địa vị lớn trong hắc đạo . Cao trên 1m8 , dáng người chuẩn siêu sao. Mang vẻ ngoài thành thục trưởng thành, lạnh lùng. Nhưng trước mặt Tử Du thì ôn nhu vô hạn. Cậu khinh vào. Cả 9 người đều là những người đàn ông suất sắc trong hắc đạo lẫn bạch đạo. Bảo sao mà con gái cấu xé nhau giành vị trí phu nhân thập đại gia tộc của bọn họ? Kể cả Tử Du.
   - Ê , tôi có mượn cô ta quan tâm à. Còn anh là cái gì mà có quyền nói tôi như vậy ? Nói tôi không có gia giáo, anh nói tôi chi bằng nói người sinh ra tôi,nuôi dạy tôi ấy. Đang ngồi kia kìa. Câu nói này chỉ ảnh hưởng tới bọn họ thôi.còn tôi thì miễn bàn.
  - Mất dạy,cậu có biết là cậu đã làm mất mặt gia tộc lắm rồi hay không. Đứa con bất hiếu như cậu không xứng đáng làm con Hoàng gia. Cậu hại Du nhi còn chưa đủ sao. Ban đầu ta còn không tin,bảo vệ cậu nhưng sau những chuyện cậu làm ta thật sự quá thất vọng. Mẹ cậu ốm cậu cũng  không lo, chỉ có Du nhi luôn bên cạnh chăm sóc. Cậu thấy cậu làm con như vậy có xứng đáng làm người của Hoàng gia không. Hoàng gia không có đứa con như cậu. Du nhi khuyên cậu,bao dung tha thứ cho cậu mà cậu không biết điều hối lỗi. Còn mắng nó. Còn ra cái thể thống gì nữa hả. Ta thật sự thất vọng về cậu. Người thân không lo mà chỉ lo theo trai,đáng lẽ ra ngay từ đầu chúng ta không nên nuông chiều cậu như vậy. Quá mất mặt. Những việc vô liêm sỉ cậu làm hủy hoại thanh danh của chúng ta cậu có biết không!  Hôm nay gọi gọi cậu về để nói cậu biết tên của cậu đã không còn trong Hoàng gia nữa rồi, và quan trọng hơn nữa, từ bây giờ Du nhi sẽ là con nuôi của Hoàng gia, được hưởng tất cả quyền lợi như con ruột, còn cậu đừng mong lấy bất kỳ thứ gì từ Hoàng gia! Hừ !
  Cuối cùng " cha của cậu " cũng lên tiếng rồi. Bảo vệ bảo bối Tử Du của bọn họ đây mà. Từ khi cô ta xuất hiện họ yêu quý hài lòng về cô ta biết nhường nào. Từ sự việc hôm sinh nhật xảy ra họ càng thấy áy náy và tốt với cô ta hơn ,sau đó chuyển thành yêu thương cô ta thật lòng. Những ngày tháng sau này họ luôn đem cậu ra so sánh với cô ta. Cậu hận :
  -" Nhà các người? Các người? " cũng bị hủy hoại bởi nhà các người, còn có chính tôi đây!!! "
  Trong nhà một khoảng tĩnh lặng ,Chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.
  -  Động một chút là mẹ so sánh tôi với Tử Du, các người  chỉ biết so sánh tôi với Tử Du. Mẹ,có biết không tôi bị mọi người khinh bỉ, xa lánh, tôi cần tình yêu, sự an ủi của người nhà mình như thế nào không? Hả! Tại sao không chịu hỏi cho rõ, điều tra cho rõ rồi mà giải quyết. Tôi mới là con của mấy người, là cháu của các người, là em trai của các người. Vậy mà tại sao vì một Tử Du xa lạ mà đành lòng mắng mỏ tôi? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, các người ăn không còn 1 khúc xương, không chỉ như vậy mà còn khiến tôi đau khổ như ở dưới 18 tầng địa ngục không lối thoát. Bị mọi người xa lánh ,tôi không ngừng hi vọng vào người thân ,các anh như thế nào không? Từ sau cái ngày Tử Du ngã cầu thang ở Hoàng gia các người có còn chừa cho tôi một vị trí nào ở Hoàng gia không? Đến cả người hầu còn có thể lên mặt với tôi ,bảo tôi sống như thế nào là tốt. Ngược lại họ còn coi Tử Du như tiểu thư của Hoàng gia mà cung phụng đối xử, thế là thế nào?        Cậu thở dài một hơi rồi tiếp tục, hôm nay không dồn họ vào đường cùng, khiến họ mất mặt cậu thề cậu không phải tên Hoàng Minh Hạo. Đã đụng vào cậu rồi nào có đường lui, kể cả Hoàng gia và cả hắn - Phạm Thừa Thừa. Để cậu xem họ ứng xử như thế nào, cậu sẽ khiến họ hối hận ,thống khổ hơn cậu gấp vạn lần cậu đã  phải trải qua. Còn 9 người kia,Tử Du,nếu cô không giữ cho tốt họ sẽ thuộc về tôi,tất nhiên là tôi sẽ không cưỡng ép họ. Kể cả anh trai nếu anh ta mà thích cậu ,cậu cũng không ngại. Trải qua một kiếp đau khổ, mấy cái luân thường đạo lý đã không còn tác dụng với cậu nữa rồi. Tất nhiên nếu mà họ yêu cậu điên cuồng, tự nguyện dâng hiến mình lên cho cậu, và tất nhiên cậu cũng sẽ  không để mình  đau khổ mù quáng vào tình yêu nữa đâu. Cậu cười lạnh nói tiếp :
   - Ngày tháng sau này, trong nhà này, cái gì tôi cũng không dám làm, cái gì cũng không dám nói. Thế là mẹ bảo tôi quái gở, tôi vô lễ. Nhưng những ngày tháng đó, mẹ có quan tâm đến  tôi không? Có từng hỏi chuyện trước đây của tôi không? Có từng nói chuyện  tâm sự  với tôi một chút nào không, cho dù chỉ một nửa phút thôi cũng được? Tôi nhận ra là tôi đã không còn là đứa con bé bỏng của Hoàng gia yêu thương nữa rồi. Mà người mà các người thật sự yêu thương bây giờ đó là Tử Du !
  Cậu cố nặn ra vài giọt nước mắt, chà chà diễn khóc tốn sức ghê. Về phải tẩm bổ lại mới được. Cậu tự khen mình diễn quá đẹp,lĩnh giải Oscar luôn cũng được rồi. Hehe. Cậu nhận thấy sau khi sống lại trình độ tự luyến càng ngày càng tăng cao rồi. Nghiêm túc lại nào :
   - Tôi biết mẹ thích Tử Du, nhưng tôi là con đẻ của mẹ! Vì sao mẹ không tiếp nhận tôi, mà lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi,nói có chỗ này không được chỗ kia không tốt, còn lúc nào cũng so sánh tôi với Tử Du, mẹ bảo tôi làm sao mà thích được cô ta? Mẹ chỉ biết vừa chỉ chích tôi vừa cô lập tôi,chưa bao giờ mẹ giúp đỡ tôi ,mẹ nói tôi làm sao mà tốt lên được? Tôi tự hỏi làm sao lại ra nông nỗi này! Tại sao cha mẹ, ông bà, các anh của tôi lại không bảo vệ tôi mà còn vì một người ngoài mà đối xử tàn nhẫn như vậy với tôi chứ! Haha
  Côa
Cậu cười mà cứ như khóc, gục xuống run rẩy thực ra là cậu đang cười, nhưng theo hướng bọn họ thì cậu đang đau đớn run rẩy không kìm được khiến người ta đau lòng. Cậu diễn quá sâu. Nào vào kịch tiếp thui:
- Mẹ,trước đây, tôi rất yêu bà. Nhưng mà, mẹ bây giờ một chút cũng không thích tôi,có phải không ? Mẹ ốm tôi cũng ở bên cạnh mẹ đêm muộn. Đừng hỏi vì sao không quang Minh chính đại mà vào chăm sóc mẹ,là vì mỗi lần đứng trước mặt mẹ ,mẹ luôn không có kiên nhẫn với tôi,không buồn nhìn tôi lấy một cái. Thử hỏi xem một đứa con có thể chịu đựng được khi đứng trước ánh mắt như vậy không, không chỉ riêng mẹ mà tất cả mọi người ngồi đây đều như vậy, đều cô lập tôi. Tôi nấu cháo, thay khăn cho mẹ. Ở bên trông  mẹ cả đêm, đến sớm mai lại không thể ở lại để tránh những ánh mắt khinh thường của người trong nhà lẫn người hầu, tôi lặng lẽ về phòng. Vậy mà người mang cái danh vì mẹ chăm sóc mẹ cả đêm, hiếu thuận với người lớn, coi mẹ như mẹ ruột mà đối xử lại là cô ta - Tử Du. Nghe thật mỉa mai làm sao. Bảo tôi giải thích thì ai tin đây? Đến khuôn mặt tôi các người còn không buồn liếc mắt tới, làm gì có thời gian nghe tôi thanh minh đây? Lúc tôi ốm đâu nào có ai biết,ai hay ở bên tôi mà chăm sóc? Những lúc như vậy các người ở đâu? Tổ chức sinh nhật cho Tử Du bảo bối của các người. Không thì lại vui vẻ bên cô ta. Nào có cho tôi chen vào cuộc sống của các người? Tôi tự hỏi tôi đến giờ rốt cuộc là cái gì trong cái nhà này hả. Giờ tôi hoàn toàn chấp nhận một đáp án là tôi giờ chẳng còn là cái quái gì trong nhà này. Mà công chúa bảo bối của Hoàng bây giờ không phải là tôi,là Tử Du. Là chính các người tự nói cho tôi biết. Tôi đã không còn là người của Hoàng gia rồi. Tôi là " người ngoài "!!
    Cậu phẫn nộ quát, nghe thật khiến người ta chua xót biết bao. Một cậu bé 15 tuổi lại phải chịu hoàn cảnh đau đớn như vậy. Lúc nhỏ thì được yêu chiều trong vòng tay mọi người, bây giờ lại chính các người đó hủy hoại cậu.
   Cậu diễn quá đạt mà. Trời, bây giờ cậukhông tin họ không có một chút hối hận nào.
- Thật ra, tôi cũng có cái sai, hẳn tôi nên học Tử Du, nghe lời, dỗ dành cho mọi người hài lòng, để tiếp nhận tôi một lần nữa. Nhưng, Suy cho cùng tôi lại CứNg đầu như thế đấy, đây,chính là cái sai của tôi! A,trên đời, luôn có những cái bất đồng không thể tha thứ được!
  -" Cho nên đừng tha thứ cho tôi làm gì." Hoàng Minh Hạo mặt đầy nước mắt lã chã rơi,nhưng vẫn cười, "Bởi vì, tôi sẽ không tha thứ cho mọi người! "

Hạo Hạo không tha thứ đâu, hứ ..╭(╯ε╰)╮ ╭(╯ε╰)╮ 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro