Chương 44: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự thật đã chứng minh, đám người Tiết gia không chỉ nói hươu nói vượn, hơn nữa là nói hươu nói vượn một cách vô cùng quá phận.

Cả buổi tối Vương Nhất Bác đều né tránh Tiêu Chiến, vừa có người tiến tới bắt chuyện là thuận thế đẩy Tiêu Chiến ra.

Tiêu Chiến buồn bực muốn hộc máu.

Vương Nhất Bác vừa nhạy cảm vừa đa nghi, thật sự rất giống một chú mèo con, một chút động tĩnh đã có thể dễ dàng dọa nó bỏ chạy.

Loại cảm giác này tựa như đi khai hoang đánh phó bản, gian nan đánh được Boss thứ nhất, muốn đi tới phía trước thì đột nhiên lại bị Boss thứ hai đánh tới, mà cách đánh còn không giống nhau.

Tiết gia đáng chết!

Trước khi tiệc tối chuẩn bị kết thúc, Tiêu Chiến cứ nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, sợ cậu đi trước, không ngờ phiền phức lại tự tìm tới của - một minh tinh muốn đi lối tắt nhìn quanh toàn sảnh, thấy Tiêu Chiến chính là người rất tốt để chọn.

Chỉ là vừa rồi xung quanh hắn có nhiều người quá, không chen vào được, hiện tại rõ ràng vẻ mặt Tiêu Chiến rất khó chịu, lạnh mặt đứng khoanh tay, đứng ở đó dọa mấy tên minh tinh vừa động tâm tư chạy trở về.

Người đang dũng cảm đi tới phía trước là một minh tinh nhỏ, Tiêu Chiến lười biếng nhìn cậu ta một cái, thật sự rất phiền lòng, còn chưa nói xong câu "không hẹn gặp lại", Vương Nhất Bác đã uống xong một ly rượu, không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn qua.

Tiêu Chiến vội vàng lui về phía sau để chứng minh mình trong sạch, minh tinh nhỏ tưởng rằng hắn phải rời đi, cuống quít tiến lên, còn đang ấp úng chưa nói câu gì ra khỏi miệng, đột nhiên lĩnh ngộ chân lý ngã sấp mặt trên đất bằng, lảo đảo vài cái trên phiến đá xanh trơn nhẵn, ngã nhào vào lòng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lưng như bị kim đâm, điện giật mà đẩy cậu ta ra.

Lực của hắn có hơi lớn, minh tinh nhỏ té ngã trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Ánh mắt bốn phía lập tức tập trung sang phía này, tiếng bàn tán khe khẽ vang lên, Tiêu Chiến lập tức đau đầu.

Thoạt nhìn Vương Nhất Bác đã hơi say, hai mắt lẳng lặng nhìn, sau đó quay đầu đi, thần sắc như thường mà xoay người rời đi.

Tiêu Chiến biết đẩy minh tinh nhỏ này như vậy đại khái sẽ trở thành chủ đề để mọi người chê cười đêm nay, vội nhẫn nại nâng người ta lên rồi xin lỗi, thoạt nhìn rất thân sĩ lại có phong độ, hành động lại rất vội vàng, không đợi người ta mở miệng đã xoay người sải bước đuổi theo.

Vương Nhất Bác bị người ta thay phiên chèn ép, cũng không đi nhanh được, Tiêu Chiến rất mau đã đuổi tới được, giải thích nói: "Là do cậu ta đột nhiên chạy tới."

Vương Nhất Bác trầm mặc.

Tiêu Chiến thấy cậu không có biểu tình gì, nửa thật nửa giả mà thở dài: "Em không thể lễ phép một chút mà giả như mình đang tức giận hay mỉm cười như kiểu đang ăn dấm chua sao?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác phức tạp, trong lòng nặng trĩu, sau một lúc lâu mới nói: "Loại hành vi của kẻ có tiền này, thấy nhiều rồi nên không trách."

Tiêu Chiến suýt nữa giơ tay lên thề với trời, nghiêm nghị nói: " Tiêu Chiến, hai mươi tám tuổi, mười hai năm trước trưởng thành lên ở thành phố A, sau đó tới nước Anh du học, năm kia mới về nước. Uống chút rượu, không thích rượu; ngẫu nhiên hút thuốc, lập tức bỏ. Không đi theo trào lưu bao dưỡng tiểu tình nhân, cũng không có ham mê bất lương nào."

Vừa nói, hắn vừa cười rộ lên, "Nếu thích em mà cũng coi như là một loại ham mê, vậy chắc chắn là không phải bất lương."

Vương Nhất Bác ngẩn ngơ nhìn hắn một lát.

Người đàn ông cao lớn trước mặt không nóng không lạnh, không chút để ý tới người ngoài, giờ phút này đáy mắt dường như có những tinh quang (ánh sáng của những vì sao) ôn nhu đang lưu động.

Là dành cho cậu.

Ngón tay Vương Nhất Bác vô thức cuộn tròn, ý thức có chút mông lung, tâm tình xấu giảm đi hơn phân nửa, chăm chú nhìn Tiêu Chiến, trong ánh mắt chớp động cảm xúc mà chính bản thân anh cũng không phát hiện.

Cậu giật giật môi, nương theo cảm giác giống như đang say, gian nan mở miệng: " Tiêu Chiến......"

Anh đừng gạt tôi.

Tiêu Chiến đang vạch ra kế hoạch muốn bắt người về hỏi cho rõ ràng, lên xe lặng lẽ chui vào trên ghế lái, nghe thấy Vương Nhất Bác gọi, hắn nghiêng đầu, ánh mắt bao dung và kiên nhẫn.

Vương Nhất Bác ngồi ở ghế phụ, gương mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt mờ mịt rơi xuống trên người Tiêu Chiến.

Đây là mộng đẹp mà cậu không dám chạm vào nhưng đáy lòng lại vô cùng khát vọng.

Cuối cùng Vương Nhất Bác vẫn không hỏi gì, cau mày nhắm mắt lại, hô hấp dần trở nên nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến duỗi tay dịu dàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa đôi lông mày của cậu, không nhịn được mà đau lòng.

Em suy nghĩ cái gì, muốn hỏi cái gì vậy?

Chờ em tỉnh lại, hỏi gì tôi cũng nói.

Người đã ngủ ở trên xe rồi, sói xám không ngại bé thỏ khi tỉnh dậy sẽ cảnh giác thế nào, mang theo bé thỏ đang ngủ về nhà.

Gọi điện thoại cho Trương Minh bảo cậu ta lái xe của mình mà về, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đã lâu không về trở lại nhà.

Vợ yêu rời nhà được vài ngày, Tiêu Chiến một mình trong căn biệt thự rộng lớn, đã vài đêm trằn trọc không ngủ được, bây giờ cuối cùng cũng đã đưa được người trở lại, một lòng thỏa mãn, cảm giác "ngôi nhà" này cuối cùng cũng đã hoàn chỉnh.

Vương Nhất Bác ngủ không được an ổn, Tiêu Chiến rất cẩn thận bế anh lên giường của mình, lúc muốn rời đi lại bị cậu níu tay lại, thật sự là đi không được, chỉ có thể từ bỏ ý niệm đi gọi điện thoại, một tay cầm điện thoại gửi tin nhắn cho trợ lý.

Mặc kệ là Tiết Cảnh Sơn hay là Tiết Hướng Du, nếu dám hồ ngôn loạn ngữ (nói linh tinh, không có căn cứ để mê hoặc người khác), thì đừng trách hắn ngáng chân tặng cho vài chướng ngại vật.

Nói chuyện với trợ lý một lúc lâu, hắn mới để điện thoại sang một bên, miết nhẹ lên mặt Vương Nhất Bác, lại cúi đầu, hôn lên môi cậu một cái, thở dài: "Lần đầu thấy mèo nhỏ của anh say rồi nằm ngủ một cách yên tĩnh như vậy......"

Sao lại không làm ầm lên một chút để hắn có lý do bao che cho hành vi loạn tính của mình sau say rượu chứ.

Loại ý niệm "Làm loạn sau khi say" này Tiêu Chiến cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, điển hình của loại người có sắc tâm nhưng không có can đảm, lại hôn lên tay của Vương Nhất Bác - đôi tay kia thon dài xinh đẹp, giữa những ngón tay lại có vài vết chai nhỏ.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ được nuông chiều, từ nhỏ cậu đã làm rất nhiều việc, chăm sóc chị và em gái, chờ tới lúc hơi trưởng thành đã bắt đầu chăm sóc cho gia đình mất đi người cha làm trụ cột kia của mình.

Đại khái là bởi vì trong nhà chỉ có cậu là con trai, vì vậy cậu có thói quen ôm hết tất cả mọi việc vào mình.

Tiêu Chiến rút tay của mình ra, tư thái thành kính hôn trên tay của cậu, tự nhủ trong lòng: Bảo bối, sau này hãy để tôi nuôi em thật tốt.

Biết rằng lát nữa Vương Nhất Bác tỉnh lại sẽ đau đầu, Tiêu Chiến lập tức xuống lầu làm canh giải rượu. Nghe thấy tiếng cửa bị đóng lại, Vương Nhất Bác mới mở mắt ra, mở đôi bàn tay vừa được in lên một nụ hôn tinh tế, duỗi ra trước mặt, chậm rãi nắm chặt.

Khi nụ hôn nhẹ nhàng ấy nhẹ nhàng in lên, có cảm giác như thứ gì đó truyền từ tay đến tận trái tim.

Cậu suy nghĩ cả một buổi tối, thậm chí còn đánh cuộc xem sau khi cậu giả say, Tiêu Chiến có làm gì với cậu hay không.

Trước khi kết hôn, hai người cũng không thể được cho là quen biết, tuy rằng khi còn nhỏ thường xuyên gây lộn với nhau, nhưng sau khi chuyển nhà thì mất liên lạc, gặp lại sau nhiều năm như vậy, trời xui đất khiến kết hôn, mới ở chung lâu như vậy.

Khi bình tĩnh lại sau hoảng loạn, cậu lại càng có khuynh hướng tin tưởng Tiêu Chiến.

Nếu một người có thể ngụy trang đến mức chân thành như thế...... vậy cậu thực sự thừa nhận tài năng của hắn.

Cậu khép mắt lại lần nữa, chiếc giường này là của Tiêu Chiến, dường như còn mang theo hơi thở ấm áp trên người của hắn. Vương Nhất Bác sau khi rời khỏi nơi này thì chất lượng giấc ngủ kịch liệt giảm xuống, tựa như hằng đêm đều không được ngủ ngon, nhưng ở trên cái giường này, khi nhắm mắt lại cảm thấy an tâm đến lạ.

Hốt hoảng nằm một lát, cậu nghe thấy tiếng bước chân được diều chỉnh cho thật nhẹ nhàng vang lên, Tiêu Chiến bưng thứ gì đó vào phòng, nhẹ nhàng đặt trên bàn, ngay sau đó ngồi trên đầu giường.

Vương Nhất Bác cảm giác có một bàn tay đang xoa xoa khuôn mặt của cậu, muốn vuốt phẳng chân mày đang nhíu chặt lại của cậu.

"...... Gần hơn một chút."

Tiêu Chiến lẩm bẩm mà nói một tiếng, sau đó không hề khách khí mà xích lại gần, vừa dứt từ "một chút" là mở miệng, Vương Nhất Bác hoảng sợ, muốn lập tức đẩy người ra rồi đứng lên, lại cảm thấy như vậy có thể khiến hai người rất xấu hổ, cứng đờ nằm yên, hoài nghi miệng mình sẽ phải phá hủy, Tiêu Chiến mới buông cậu ra, dục cầu bất mãn cọ cọ bên gáy của cậu.

"Vợ nhà người ta đều rất ngoan, riêng em thì lại không ngoan chút nào."

Vương Nhất Bác tiếp tục bất động thanh sắc mà nằm, nghĩ thầm sao Tiêu Chiến nói lắm lời vô nghĩa như vậy.

Tiêu Chiến lẩm bẩm lầm bầm một hồi lâu, rốt cuộc cũng bế Vương Nhất Bác đang ở trong chăn ra, chuẩn bị lên giường ôm cậu ngủ, mới vừa nằm xuống, Vương Nhất Bác liền mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Chiến nghĩ tới mấy lời mình vừa lẩm bẩm vừa nãy, có hơi xấu hổ: "Mới tỉnh sao? Đau đầu không? Muốn uống chút canh giải rượu không?"

Vương Nhất Bác lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Tôi đã tỉnh từ lúc anh nói tới "mèo nhỏ say mèm an tĩnh;."

Tiêu Chiến: "......"

Tiêu Chiến tự xưng là da mặt dày như tường thành, nhưng mà tưởng tượng nếu vừa nãy mà muốn làm thứ gì đó, liền cảm thấy sợ phát hoảng.

Vương Nhất Bác lại phá lệ không có ý kiến về tạo hình đang bị cuộn trong chăn như bây giờ, hơi trầm mặc, giọng điệu nghiêm túc: " Tiêu Chiến, tôi muốn...... hỏi anh một chuyện."

Trực giác của Tiêu Chiến nói cho hắn biết chuyện cậu hỏi sẽ liên quan tới mấu chốt vấn đề của cách cư xử kỳ lạ đêm nay, gật gật đầu: "Hỏi về gì?"

Vương Nhất Bác nói: "anh đừng lừa tôi."

"Không lừa vợ là truyền thống tốt đẹp của Tiêu gia." Tiêu Chiến ngồi ở bên người cậu, vẻ mặt thong dong.

"...... Có phải anh đã sớm biết đến tổ chức kia, còn từng tiếp xúc qua với bọn họ không?"

Lúc Vương Nhất Bác nói, cậu rất cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Chiến, quả nhiên nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt hắn.

Đó là một biểu tình tự nhiên của con người, không làm giả được.

Hắn trong sạch.

Hô hấp của Vương Nhất Bác hơi dồn dập, trong nháy mắt không nói rõ được cảm giác trog lòng, thậm chí hốc mắt còn nóng lên, nơi đáy lòng còn có thứ gì đó không ngừng kêu gào, khiến cho cơ thể cậu có một loại xúc động muốn tiếp xúc gần gũi hơn với Tiêu Chiến.

Trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại một ý niệm - Tiêu Chiến trong sạch, hắn không biết, là cậu hiểu lầm hắn.

Vương Nhất Bác tâm loạn như ma, Tiêu Chiến lại đang ngồi nghi hoặc, lâm vào trầm tư, không có ý nghĩ không cần thiết: "Là ai nói với em chuyện này?"

Vương Nhất Bác không chút nghĩ ngợi liền bán người: "Tiết Hướng Du."

Tiêu Chiến nhíu mày: "Động cơ của anh ta không đơn giản."

Dừng một chút, hắn nói: "Nếu một hai phải nói, đúng là tôi có tiếp xúc qua một chút. Mấy năm trước khi trở về vào kỳ nghỉ, ba bảo tôi đi làm vài công tác nghiệp vụ để luyện tập trước cho tương lai sau này tiếp quản công ty. Đại khái là ba năm trước đây, tôi có hợp tác chung với Tiết gia, tiếp xúc lâu với họ. Cuối cùng sau khi qua một lần tụ họp uống rượu, bọn họ mang tôi tới một căn cứ bí mật, cho tôi xem một số... Tính nô được nuôi dưỡng ngầm. Bẵng đi mấy năm, tôi cũng quên luôn việc này, không ngờ giữa hai việc này lại có liên quan tới nhau."

Càng tiếp cận vòng luẩn quẩn này thật ra lại càng loạn, Tiêu Chiến cũng gặp qua không ít ng thích SM (thuật ngữ mạng, chỉ việc xxx loạn cả lên trong một nhóm người), nhưng chưa từng gặp qua loại này.

Tiêu gia là thư hương thế gia, nhà hắn dạy rất nghiêm, trong xương cốt cũng có sự kiên trì của chính mình, không thích chơi bời, nhìn "nô lệ" bị chủ nhân chỉ huy cởi sạch quần áo mặc người thưởng thức, chỉ cảm thấy thật ghê tởm.

Đối phương mịt mờ hỏi hắn có hứng thú không, Tiêu Chiến từ chối thẳng, hạng mục hoàn thành rồi thì hắn cũng nên về nước Anh, liền vứt chuyện này ra sau đầu, rốt cuộc không còn nghĩ tới nữa.

Cũng bởi vì việc này, hắn không hề có chút hảo cảm nào với Tiết gia, khi Vương Nhất Bác và Tiết Hướng Du gặp mặt lần đầu tiên, hắn mới mở miệng khuyên Vương Nhất Bác nên cách người Tiết gia xa một chút.

Nào biết thứ thóc mục vừng thối bị hắn vứt đến sau đầu này lại bị Tiết Hướng Du lấy ra làm kế ly gián.

Mặc kệ Tiết Hướng Du cố ý hay vô tình, trong lòng Tiêu Chiến đều vô cùng tức giận.

Đối đãi với những người ngoài người nhà, hắn cũng không tốt như vậy.

Hắn tinh tế ước lượng tiền căn hậu quả của việc này, đột nhiên nghe thấy Vương Nhất Bác rầu rĩ nói: "Thật lòng xin lỗi."

Tiêu Chiến ngẩn ra, thu hồi suy nghĩ, nhìn thấy Vương Nhất Bác co quắp bất an mà cúi đầu, sau một lúc lâu lại ngẩng đầu, ánh mắt trog suốt mang theo bất an: "Thật lòng xin lỗi."

Thật ra Tiêu Chiến cũng không tức giận, hắn đặt mình vào vị trí của Vương Nhất Bác, hiểu được Vương Nhất Bác cư xử như vậy khi đột nhiên nghe được tin tức như thế là rất bình thường, lại cười nói: "Vậy mà em lại hoài nghi tôi, tôi rất giận. Nhưng mà em có thể nói ra chuyện em hoài nghi, điều đó khiến tôi thoải mái hơn một chút."

Vừa nói hắn vừa giang hai tay ra, không khách khí mà ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, cằm cọ cọ lên đỉnh đầu của cậu: "Được rồi...... Ôm một cái coi như bỏ qua. Nếu thật sự áy náy, vậy đêm nay ngủ với tôi đi."

Vương Nhất Bác nhắm hai mắt, cảm thấy bây giờ nếu mình mở mắt ra, có thể hốc mắt sẽ đỏ: "Sợ ma sao?"

Tiêu Chiến ôm cậu càng chặt hơn, cười cười: "Đúng vậy."

Sợ ma đưa em đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro