Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến ngồi ở ghế sofa, sau đó cậu ngả đầu xuống ghế, định chợp mắt một lúc.
Nhưng mới nằm vài phút, Tiêu Chiến cảm thấy chân tay lạnh toát, người cũng rét run. Thế là cậu đứng dậy đi tìm Vương Nhất Bác.
Ngoài trời mưa rơi xối xả, sấm chớp đì đùng. Hành lang dài và hẹp tối om càng trở nên âm u lạnh lẽo.

Đi đến tận cùng hành lang, Tiêu Chiến lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng bất ngờ. Nơi đó có ánh sáng.
Ánh sáng màu trắng mông lung lọt qua khe hai cánh cửa ra ngoài, giống như đằng sau cánh cửa là một thế giới khác.
Bên trong quả nhiên có thiết bị chiếu sáng khẩn cấp. Tiêu Chiến trầm mặc trong giây lát, tiến lên gõ cửa.
Cậu gõ một lúc, cánh của trước mặt đột nhiên mở toang. Đập vào mắt Tiêu Chiến đầu tiên là bóng đèn tuýp sáng trắng trên trần nhà. Ánh sáng chói lòa khiến cậu hoa mắt, sau đó cậu nhìn thứ gì cũng xuất hiện đom đóm mang hình dạng bóng đèn.
Tiếp theo, Tiêu Chiến nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa phòng, che khuất tầm mắt của cậu.

Tiêu Chiến chớp mắt, muốn nhìn rõ người đàn ông. Nhưng anh đã mở miệng nói rất nhanh: "Có chuyện gì?"
Tiêu Chiến nhắm mắt lại mở mắt, miễn cưỡng thấy hình bóng người đàn ông đứng ngược sáng, gương mặt mơ hồ. Anh đeo khẩu trang màu trắng rất lớn, chỉ để lộ đôi mắt.
"Tôi rất lạnh, cần thêm quần áo." Tiêu Chiến nói nhỏ.
Người đàn ông im lặng vài giây mới trả lời: "Tôi không thích người khác mặc đồ của tôi."
Tiêu Chiến hết nói nổi.
Sau đó, người đàn ông đột nhiên lùi lại phía sau một bước, điềm nhiên đóng cửa phòng ngay trước mặt cậu.
Thế giới của Tiêu Chiến lại rơi vào bóng tối.
Vào giây phút cánh cửa khép lại, cậu nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đặt bên mép cửa. Anh đeo găng tay cao su dùng trong y tế, cậu còn bắt gặp mấy cái giá sắt rất cao sau lưng anh. Trên giá xếp từng cái hộp tròn. Không biết trong hộp đựng thứ gì, đều là thứ hỗn độn cuộn vào nhau.
Tiêu Chiến quay về phòng khách, một mình ngồi trong bóng tối mấy phút. Sau đó cậu đứng dậy đi vào nhà bếp.

Tiêu Chiến bật bếp ga, cậu đứng bên ngọn lửa sưởi hay tay. Vừa ngẩng đầu, cậu liền nhìn thấy chai rượu ngon mà cậu tặng Vương Nhất Bác  trên tủ bếp.
Tiêu Chiến không do dự lấy chai rượu xuống, cậu tần ngần vài giây rồi ngửa đầu uống mấy hớp. Bố ruột và bố dượng đều thích uống rượu nên cậu cũng bị ảnh hưởng. Chút rượu này chẳng là gì đối với cậu.
Lồng ngực nóng rực, cảm giác khá hơn nhiều, chỉ là bụng hơi đói, Tiêu Chiến bẳt đầu tìm đồ ăn trong bếp.
Nhưng tất cả các tủ bếp đều trống không, đến tủ lạnh cũng chẳng có thứ gì, bao gồm cả hoa quả.
Tiêu Chiến lại mở phòng đông lạnh. Lần này cậu có thu hoạch, trong đó,chứa rất nhiều cá, từng tầng từng tầng xếp ngay ngắn thẳng hàng. Đều là cá do cậu câu được.
Tuy bị mất điện nhưng vì bây giờ là mùa đông, phòng đông lạnh vẫn giữ nhiệt độ rất thấp. Tiêu Chiến lấy con cá to nhất, ném lên cái thớt trên bệ bếp.

Mặc dù chỉ có ánh sáng từ máy điện thoại và ngọn lửa trên bếp ga, Tiêu Chiến gần như phải lần mò trong bóng tối, nhưng cậu vẫn có thể nấu món ăn đơn giản.
Món thịt cá thái lát trần nhanh chóng làm xong. Tiêu Chiến để đĩa cá trên bàn, bắt đầu dọn dẹp bệ bếp theo thói quen.
Ai ngờ lúc dọn dẹp xong vừa quay người, cậu liền phát hiện bàn ăn trống không.
Tiêu Chiến hơi đờ người. Cậu ngoảnh đầu liền bắt gặp một hình bóng cao lớn màu trắng đang đứng ở một đầu bàn, trên tay cầm đĩa thức ăn của cậu.
Một tiếng cạch nhẹ vang lên, anh đặt đĩa cá xuống bàn.
"Rất khó ăn." Giọng nói người đàn ông trầm thấp dễ nghe: "Thịt chín quá, bỏ muối quá nhiều."
Nỗi bực tức tích tụ trong lòng mà Tiêu Chiến cố gắng đè nén bùng phát sau câu nói của người đàn ông.

Cậu nghiêm mặt đi đến bên người đàn ông, kéo đĩa cá về phía mình. Sau đó, cậu nói rành rọt từng chữ một: “Tôi có mời anh ăn không?”
Nói xong, Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa trầm mặc ăn đồ.
Vương Nhất Bác  không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Anh đứng yên tại chỗ, giống một cái cây yên tĩnh màu trắng. Bên ngoài cửa sổ mưa gió điên cuồng, trong nhà càng trở nên tĩnh mịch. Ngọn lửa trên bếp phát tiếng động nhẹ, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Đột nhiên, thân hình người đàn ông lay động, anh bước về phía cậu.
Tiêu Chiến vẫn cúi đầu, coi như anh không tồn tại. Khóe mắt cậu nhìn thấy anh vắt một cái áo khoác đàn ông lên thành chiếc ghế bên cạnh.

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không mở miệng.
Lúc này, Vương Nhất Bác  đã quay người, đi vòng qua bàn ăn tới kệ bếp.
Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn anh xắn tay áo, rửa sạch hai tay dưới vòi nước. Sau đó, anh đứng trước cái thớt, bắt đầu thái thịt cá.
Vương Nhất Bác  thái thức ăn không hề phát ra tiếng động. Tiêu Chiến lờ mờ nhìn thấy anh xếp từng lát cá ngay ngắn đẹp đẽ vào đĩa. Anh tựa hồ trầm tư vài giây mới liên tục thả cá vào nồi, rồi nhanh chóng vớt ra ngoài. Động tác của anh rất tao nhã và thành thạo. Tiêu Chiến lại một lần nữa nhìn thấy bàn tay anh.

Vừa rồi lúc Vương Nhất Bác  đặt áo khoác xuống ghế, Tiêu Chiến đã chú ý, bàn tay trắng trẻo thon dài, không gầy trơ xương như Tiêu Vũ mô tả.
Cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng dừng động tác. Anh cầm đĩa cá, nhìn chăm chú trong giây lát rồi quay người, đặt đĩa cá nóng hổi đến trước mặt Tiêu Chiến.
“Đây mới là món cá thái lát trần.”

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn anh. Anh bận rộn một hồi, để làm món cá cho cậu ăn, nhằm mục đích chứng minh xem ai nấu giỏi hơn?
Vương Nhất Bác  đứng rất gần. Tiêu Chiến nhìn thấy gương mặt anh. Lần này anh không đeo khẩu trang, mà đeo một cặp kính trông có vẻ phức tạp. Chiếc kính lớn che khuất nữa gương mặt anh, mắt kính phát ra ánh sáng màu đỏ mờ mờ.
Kính nhìn ban đêm?
Nhà anh không có đèn pin, là bởi vì anh đeo kính nhìn ban đêm?

Người đàn ông để lộ sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, đường nét gương mặt trông rất bình thường, cân đối, không phải “nhăn nheo chảy xệ” như Tiêu Vũ nhận xét.

Tiêu Chiến vẫn không chú ý đến Vương Nhất Bác , cậu cúi đầu tiếp tục ăn cá của mình.
Vài giây sau, cậu thấy Vương Nhất Bác  đứng thẳng người, anh chẳng nói một lời, quay người đi lên cầu thang. Thân hình màu trắng cao lớn nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Tầng một chỉ còn lại một mình Tiêu Chiến.
Sau đó, cậu cầm chiếc áo khoác đàn ông trên thành ghế, trông nó hơi quen mắt. Tiêu Chiến lập tức nhớ ra, đây chính là áo khoác Lam Tư Thần treo trên mắc áo hôm cậu đến đây phỏng vấn. Lúc bấy giờ, anh ta còn rút điện thoại di động từ túi áo.

Thì ra là vậy. Tiêu Chiến bất chợt nhớ đến câu nói của Lam Tư Thần. Anh ta nói tính cách của Vương Nhất Bác  tương đối lập dị nên chẳng có lấy một người bạn.
Vì vậy, kỳ thực Vương Nhất Bác gặp khó khăn và trở ngại trong việc giao tiếp với người khác?
Nghĩ đến đây, nỗi bực tức trong lòng Tiêu Chiến tan biến. Cậu lại cầm đũa, gắp miếng cá nhỏ nhất, ở dưới cùng trong đĩa do Vương Nhất Bác  nấu. Sau đó, cậu xê dịch miếng cá khác để xóa dấu vết.
Thịt cá vừa vào miệng. Tiêu Chiến sửng sốt ngay tức thì.

Tiêu Chiến bị đánh thức bởi tiếng va đập loảng xoảng. Cậu từ ghế sofa ngồi dậy, ngẩng đầu quan sát, hóa ra gió lốc khiến hai cánh cửa sổ ở phía tây phòng khách đập thình thịch vào song cửa.

Sắc trời vẫn tối đen, tiếng mưa dường như nhỏ hơn một chút, nhưng gió càng lớn hơn, thổi ù ù giống tiếng dã thú gầm gào bên ngoài ngôi nhà.
Tiêu Chiến sợ bị vỡ kính, lập tức đứng dậy đi về bên đó. Lúc cậu đến gần cửa sổ, trên cầu thang xuất hiện một bóng người. Vương Nhất Bác  đang từ từ đi xuống tầng một. Có lẽ anh cũng nghe thấy tiếng động vừa rồi. Gương mặt anh chìm trong bóng tối nên Tiêu Chiến không nhìn rõ, chỉ có đôi mắt anh lập lòe ánh sáng màu đỏ.

Tiêu Chiến không để ý đến Vương Nhất Bác. Cậu túm một cánh cửa kính, cố gắng kéo vào, đóng chốt mặc cho gió lớn thổi vào mặt. Nhưng vừa định thò tay kéo cánh cửa còn lại, một cơn gió cực lớn từ bên ngoài ập đến, bầu trời lóe tia chớp sáng rực, cánh cửa kính trước mắt đập mạnh vào song sắt.
Theo phản xạ có điều kiện, Tiêu Chiến lập tức quay người, đồng thời dơ hai tay ôm đầu. Cổ tay trái của cậu đột nhiên bị túm chặt, cậu bị một lực kéo sang một bên. Cùng lúc đó, sau lưng cậu vang lên tiếng “choang” cực lớn, tiếp theo là tiếng kính vỡ loảng xoảng...
Tiêu Chiến giật mình, lập tức quay người, cánh cửa sổ trước mắt cậu chỉ còn lại viền thủy tinh vỡ sắc nhọn. Nhờ ánh chớp chói lòa, Tiêu Chiến nhìn thấy nền nhà đầy mảnh thủy tinh vỡ.
Tình huống vừa rồi quá nguy hiểm.

Cậu lại quay đầu, đối diện Vương Nhất Bác . Anh vẫn đeo kính nhìn ban đêm cỡ lớn. Chỉ là ở khoảng cách gần, Tiêu Chiến ngửi thấy một mùi xa lạ nhàn nhạt tỏa ra từ người của anh. Trong khi đó, cổ tay cậu vẫn bị anh nắm chặt.
“Cám ơn.” Tiêu Chiến định rút tay về nhưng không thể nhúc nhích. Ở giây tiếp theo, Vương Nhất Bác  đột nhiên cúi xuống, giang tay ôm lưng và đầu gối của cậu, bế cậu lên.

Tiêu Chiến kinh ngạc: “Anh làm gì vậy?”
Vương Nhất Bác  cúi xuống nhìn cậu: “Tôi không cho rằng cậu có thể đi qua đống thủy tinh vỡ quay về ghế sofa trong tình trạng không đeo kính nhìn ban đêm. Nhất là phản ứng thân thể cậu không mấy nhanh nhạy.”
Tiêu Chiến im lặng. Vương Nhất Bác  sải bước dài, đi về phía ghế sofa.
Thân hình anh cao lớn, Tiêu Chiến ở trong lòng anh có cảm giác lắc lư như muốn rơi xuống. Hơn nữa bởi vì áp sát vòm ngực của anh, mùi hương nhàn nhạt trên thân thể người đàn ông càng trở nên rõ ràng.
Tiêu Chiến chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác như vậy bao giờ, cậu rất không thoải mái. Nhưng Vương Nhất Bác  nói đúng, cậu chỉ có thể để mặc anh bế cậu.
Vương Nhất Bác  nhanh chóng bế Tiêu Chiến về bên ghế sofa, nhẹ nhàng đặt cậu  xuống. Tuy lời nói của anh vừa rồi hơi khó nghe, nhưng vì anh cứu cậu, cậu mở miệng: “Cám ơn anh.”
Vương Nhất Bác  đứng thẳng người. Trong đêm tối, cậu không nhìn rõ vẻ mặt anh. Anh trầm mặc trong giây lát rồi quay người đi vào nhà bếp.

Vương Nhất Bác  ở trong nhà bếp một lát, sau đó đi ra ngoài.
“Tôi tin cậu đã có kết luận rồi.”
Vài giây sau, Tiêu Chiến mới có phản ứng, anh đang nhắc đến món cá. Nhưng rõ ràng cậu chỉ động đũa một chút ở lớp dưới cùng. Sao anh nhìn ra cậu đã ăn đĩa cá của anh?

Tiêu Chiến không hề bối rối, thản nhiên trả lời: “Tôi thừa nhận, món cá của anh ngon hơn của tôi. Nhưng lời anh nói trước đó thật khó nghe.”
Vương Nhất Bác  không có bất cứ phản ứng nào trước lời phê bình của cậu. Anh chỉ nói khẽ: “Chúc ngủ ngon.” Lần này Tiêu Chiến nghe ra, ngữ điệu của anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt. Tiêu Chiến có thể khẳng định, ý cười này là bởi vì thắng lợi của món cá.
Vương Nhất Bác  quay người đi lên tầng hai trong nháy mắt.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng, mưa không biết ngừng rơi từ lúc nào.Cậu đứng dậy, hít thở không khí trong lành và giá lạnh của buổi sáng sớm. Căn phòng vẫn trống trải và tĩnh mịch như mỗi ngày, tầng trên vẫn không có động tĩnh.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, Tiêu Chiến có ảo giác dường như cách mấy đời.
Cậu gấp áo khoác của Lam Tư Thần  đặt xuống ghế sofa, quét dọn sạch sẽ kính vỡ trong phòng khách mới về nhà.
Thời tiết giá lạnh, trên đường rất ít người qua lại. Đêm qua Tiêu Chiến mới chỉ chợp mắt vài tiếng đồng hồ nên toàn thân lờ đà lờ đờ.
Cậu không về căn hộ tập thể cảnh sát, mà về nhà của mẹ và bố dượng, để bọn họ khỏi lo lắng.

Bố dượng Tiêu Chiến làm việc ở cơ quan nhà nước, sống trong căn hộ tập thể của cơ quan. Tiêu Chiến không gọi điện về nhà, chỉ nhắn tin báo bình an, để cả nhà khỏi dậy sớm đón cậu. Cậu một mình đi dọc theo lối vào khu tập thể, đột nhiên nhìn thấy mấy người bảo vệ quen đang vội vàng đi ngược lại ở phía trước.
Trong lúc đi ngang qua họ, Tiêu Chiến lờ mờ nghe thấy bọn họ nói chuyện, ngữ khí sốt ruột và phẫn nộ.
“Chắc chắn là hắn, tên quái nhân đó.”
“Đúng, thằng đó nhất định là tội phạm bắt cóc trẻ em.”
“Chúng ta không thể chờ đợi.”

Nghe đến hai từ “bắt cóc”, Tiêu Chiến giật mình. Cậu liền nhớ đến vụ án mà Trình Lãng  nhắc tới thời gian trước. Lúc này, mấy người bảo vệ đã nhảy lên chiếc xe cóc đỗ ngoài cổng, nổ máy đi mất.
Tiêu Chiến lập tức gọi điện cho Trình Lãng . Tuy không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cảm thấy sự việc này có khả năng liên quan đến vụ án mất tích.
Tuy nhiên, điện thoại của Trình Lãng  không có tín hiệu. Tiêu Chiến nhớ mấy ngày trước hình như anh nói sẽ đi về vùng quê điều tra vụ án, nơi đó sóng điện thoại rất kém. Mãi vẫn không gọi được, Tiêu Chiến đành leo lên tầng về nhà trước.
Nghe Tiêu Vũ nói, Tiêu Chiến mới biết, con trai của một ông bảo vệ mới từ quê ra thành phố chơi bị mất tích từ ngày hôm qua, đến giờ vẫn chưa trở về. Cụ thể thế nào, Tiêu Vũ cũng không rõ.

“Em nghe nói đã báo cảnh sát rồi.” Tiêu Vũ cho biết: “Nhưng mất tích chưa đến 48 giờ đồng hồ, cảnh sát sẽ không lập án.”
Tiêu Chiến gật đầu, lại gọi cho Trình Lãng  nhưng vẫn không thông. Cậu về phòng đi ngủ.
Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy đã là buổi trưa. Mây đen tan biến, bầu trời trong veo xán lạn.
Tiêu Chiến ăn một chút đồ, cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.

Tiêu Vũ không khỏi ngạc nhiên: “Hôm nay anh vẫn đi ngôi biệt thự? Chẳng phải buổi sáng anh mới từ đó trở về hay sao?”
Tiêu Chiến đáp: “Công việc của anh còn một chút nữa là hoàn thành. Hôm nay anh kết thúc cho xong, kể từ ngày mai anh không cần đi nữa. Cũng vừa vặn đến Tết rồi.” Ngưng vài giây, cậu nói tiếp: “Tối qua anh  đã gặp  Vương Nhất Bác .”
“Vậy sao?” Tiêu Vũ tỏ ra có hứng thú: “Anh ta đáng sợ lắm phải không?
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, cậu chỉ thở dài một tiếng mà không trả lời.
Sau khi kể với em trai chuyện xảy ra tối qua, Tiêu Chiến liền ra khỏi nhà, đi đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho công việc kéo dài hơn hai mươi ngày qua. Quan hệ giữa cậu và Vương Nhất Bác  cũng chấm dứt từ đây.

Sau đó, ngày tháng sẽ tiếp tục trôi qua trong yên bình. Kết thúc kỳ nghỉ đông, cậu sẽ quay lại thành phố B, đi thực tập ở đơn vị đã ký hợp đồng. Cậu đi làm, kiếm một người yêu thật tốt với cậu , rồi kết hôn.
Tuy nhiên, Tiêu Chiến không thể ngờ, chính là buổi trưa ngày hôm nay, trong ngôi biệt thự trên sườn núi sẽ xảy ra một sự việc chấn động. Và kể từ hôm nay trở đi, cuộc sống của cậu không còn yên bình. Cuộc đời mà cậu lên kế hoạch từ trước sẽ dần chệch khỏi đường ray, đi theo phương hướng kỳ lạ hoàn toàn mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro