Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vùng núi yên tĩnh, xe cảnh sát lao nhanh trên đường quốc lộ, phát ra tiếng máy nổ rì rì đơn điệu.
Vương Nhất Bác  vừa dứt lời, trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tiêu Chiến cảm thấy tức ngực, ánh mắt cậu dừng lại ở lớp vải bọc màu xanh lam ghế ngồi phía trước, cậu nhất thời im lặng.
Người cảnh sát lái xe nhiều tuổi trầm mặc từ đầu đến cuối ở phía trước đột nhiên mở miệng: “Giáo sư Vương , ý của cậu là...những đứa trẻ đó đã bị giết chết?”
Ý cười trên mặt Vương Nhất Bác lập tức tan biến: “Đúng.”
Cảnh vật ngoài cửa sổ vẫn vun vút trôi qua không ngừng nghỉ. Tiêu Chiến hỏi: “Cho dù chỉ là một người gây án, cũng có khả năng buôn bán bắt cóc trẻ em. Tại sao anh lại cho rằng là kẻ giết người hàng loạt?”
Gương mặt tuấn tú của Vương Nhất Bác không một chút biểu cảm. Đáy mắt anh từ từ hiện lên tia nghiêm nghị.
“Bởi vì tôi hiểu bọn chúng.”Tiêu Chiến im lặng vài giây rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Mặc dù trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng sự việc cấp bách, cậu chỉ còn cách chuyển suy đoán của Vương Nhất Bác cho cảnh sát.
Ở đầu kia điện thoại, Trình Lãng và các cảnh sát hình sự trong phòng vô cùng chấn động. Ngữ khí của Trình Lãng trở nên nghiêm túc: “Tại sao? Anh ta rút ra kết luận này từ đâu?”
Tiêu Chiến nói: “Anh đợi một lát.” Cậu buông điện thoại di động, quay sang Vương Nhất Bác : “Họ muốn biết nguyên nhân.”
Vương Nhất Bác  tựa đầu vào thành ghế phía sau, nhắm mắt: “Khi nào về, tôi sẽ báo cáo giản lược. Bây giờ em hãy bảo bọn họ đi tìm thi thể nạn nhân trước.”Nghe đến từ “thi thể”,
Tiêu Chiến giật mình. Sau khi chuyển lời của Vương Nhất Bác, đám cảnh sát hình sự ở đầu kia điện thoại vẫn chưa hết kinh ngạc. Đội cảnh sát hình sự trong nước không có chức vụ chuyên gia tâm lý tội phạm nên bọn họ vẫn không hiểu “báo cáo giản lược” của Vương Nhất Bác là khái niệm như thế nào. Trình Lãng lên tiếng: “Tiêu Chiến , sự việc này quá nghiêm trọng. Mọi người đều chờ đợi, cục trưởng cũng vừa đến đây. Em hãy bảo giáo sư Vương  nói rõ với bọn anh.”Tiêu Chiến  lại quay sang Vương Nhất Bác : “Anh có thể tiến hành “báo cáo giản lược” qua điện thoại với bọn họ không?”
Vương Nhất Bác  mở mắt, lặng lẽ nhìn cậu: “Lần báo cáo giản lược gần đây nhất của tôi, là ở phòng hội nghị trung tâm chi nhánh Berkeley của đại học Maryland. Bây giờ em bảo tôi...” Anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “Tiến hành báo cáo giản lược tại trạm thu phí thôn Mã Đầu, huyện Vụ Lâm trên đường quốc lộ 108?”Tiêu Chiến hơi buồn cười, nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời: “Thế thì sao? Một khi lý luận của anh đúng đắn, anh đứng ở đâu cũng sẽ khiến thiên hạ giác ngộ.”
Vương Nhất Bác trực tiếp lấy khẩu trang đeo lên miệng, xem ra không để tâm đến ý kiến của cậu.
Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng đồng hồ mới về đến thành phố Đồng. Cậu không thể nói thẳng vào mặt những người cảnh sát, rằng Vương Nhất Bác không muốn giải thích. Thế là cậu cân nhắc từ ngữ, nói với Trình Lãng: “Chuyện là như vậy, giáo sư Vương đang chuẩn bị nội dung báo cáo, có một số chứng cứ cần bổ sung nên bây giờ không rảnh rỗi. Lát nữa tới thành phố Đồng, giáo sư sẽ lập tức giải thích với mọi người, nội dung báo cáo giản lược hoàn chỉnh hơn...”Cậu đang nói chuyện điện thoại, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng. Giọng nói trầm thấp của anh vui vẻ như tiếng ngâm nga: “Trợ lý đều là kẻ lừa đảo...
Tiêu Chiến còn chưa cúp điện thoại, cậu buột miệng mà không hề nghĩ ngợi: “Anh câm mồm ngay!”
Xe ô tô về đến cục cảnh sát vào lúc chạng vạng tối.

Từ xa,Tiêu Chiến đã nhìn thấy Trình Lãng và mấy người cảnh sát đứng dưới tòa nhà chờ đợi. Ánh mắt cậu bất giác di chuyển lên tầng ba, tới một căn phòng bật đèn sáng trưng.
Đó là phòng hội nghị lớn của đội cảnh sát hỉnh sự. Vừa rồi Trình Lãng thông báo qua điện thoại, Vương Nhất Bác  sẽ tiến hành báo cáo giản lược ở nơi đó.

Lần cậu bị đưa đến phòng hội nghị trước đó, là năm cậu sáu tuổi.
Tiêu Chiến đang chìm trong suy tư, bên tai cậu bất thình lình vang lên giọng nói trầm ấm đầy từ tính: “Khóe miệng xịu xuống, gương mặt hơi nghiêng xuống dưới, mí mắt trên cụp xuống...Tại sao tôi vừa nhìn thấy biểu hiện đau khổ điển hình được che giấu dưới biểu hiện bình tĩnh của em?”Tiêu Chiến  không ngờ Vương Nhất Bác nhạy bén đến mức đó, bởi sắc mặt cậu rõ ràng là bình thản như lời anh nói.Vương Nhất Bác nhìn cậu chăm chú. Đáy mắt anh vụt qua một tia sáng tỏ vấn đề: “Ừm...xem ra phán đoán lần trước của tôi tồn tại sai lệch. Nỗi bi thương trong lòng em có liên quan đến bố em.”
Tiêu Chiến nói: “Anh lầm to! Vừa rồi tôi cảm thấy đau khổ, là bởi vì anh sắp tiến hành báo cáo giản lược với đội cảnh sát hình sự.”
Đôi mắt dài của Vương Nhất Bác nheo nheo. Anh cúi thấp người, bằng chiều cao của Tiêu Chiến , rồi nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cậu trợ lý, em uống nhầm thuốc đấy à?"Tiêu Chiến lập tức lùi lại phía sau một bước, nới rộng khoảng cách với anh: “Chính vì là trợ lý của anh, tôi rất thành khẩn khuyên anh một câu, bên trong đều là cảnh sát hình sự trung thành và kính nghiệp. Có lẽ bọn họ không lợi hại bằng anh trong lĩnh vực điều tra vụ án, nhưng lát nữa tiến hành báo cáo, tôi mong anh đừng chế giễu bọn họ. Nếu bọn họ đưa ra thắc mắc, anh hãy kiên nhẫn trả lời.”Sở dĩ Tiêu Chiến  nói câu này, là bởi vì Vương Nhất Bác hễ mở miệng, câu nào cũng có thể khiến người đối diện tức chết. Hơn nữa thái độ trước đó của anh với cảnh sát không mấy hòa nhã thân thiện.
Nào ngờ Vương Nhất Bác đứng thẳng người, nhìn cậu bằng ánh mắt ngạo mạn: “Sợi dây thần kinh nào trên bộ não của em nảy ra ý nghĩ kỳ lạ này Tiêu Chiến ngẩn người, nghe anh nói tiếp: “Từ trước đến nay tôi chế giễu người khác, không phải vì khoảng cách IQ hay ỷ vào ưu thế chuyên ngành. Tính chất công việc của người cảnh sát hình sự và tôi hoàn toàn khác nhau. Tại sao tôi phải chế giễu bọn họ vì bọn họ không hiểu tâm lý tội phạm?”
Nói xong, Vương Nhất Bác điềm nhiên quay người, sải bước dài đi về phía trước.

Sắc trời tối mịt rất nhanh.
Phòng hội nghị đèn sáng như ban ngày, những người cảnh sát hình sự ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn, lãnh đạo cục cũng ngồi lẫn trong bọn họ, bầu không khí nặng nề và căng thẳng. Không một lời thừa thãi, sau câu giới thiệu đơn giản của Trình Lãng, Vương Nhất Bác được mời lên bục phát biểu.
Tiêu Chiến tìm một cái ghế ở góc phòng ngồi xuống.
Dưới ánh đèn tuýp, bộ ple đường may thẳng tắp màu đen càng tôn thêm thân hình cao gầy và gương mặt trắng trẻo tuấn tú của Vương Nhất Bác. Sắc mặt anh cũng không chút biểu cảm, ánh mắt lãnh đạm lướt qua mọi người. Tất cả những điều này khiến anh tỏa ra khí chất không dễ tiếp cận, hoàn toàn khác người đàn ông mỉm cười ôn hòa từng ôm Tiêu Chiến vào trong lòng và người đàn ông ngạo mạn độc mồm độc miệng trước đó. Vương Nhất Bác bây giờ càng nghiêm túc và lạnh lùng hơn.
Trong không khí trầm mặc, Vương Nhất Bác từ tốn mở miệng: “Chúng ta cần tìm một người đàn ông bản xứ từ 25 đến 30 tuổi, diện mạo bình thường, chiều cao trung bình, dáng người hơi gầy, thường xuyên ra vào khu vực xảy ra các vụ án. Rất có khả năng hắn là nhân viên ở đó. Đây là một nguyên nhân khiến hắn không thu hút sự chú ý của người khác. Hắn tương đối thông minh, cũng rất cẩn thận. Trước khi gây án, hắn sẽ thận trọng quan sát. Hắn có sở thích riêng về nạn nhân. Đối tượng hắn lựa chọn đều là các cậu bé nông thôn vào thành phố làm thuê, bỏ học hoặc thích chơi bời. Những đứa trẻ này không có nhiều kinh nghiệm sống, cũng không đề phòng người lạ như các bé gái, thể lực không bằng đàn ông trưởng thành, nên dễ bị dụ dỗ khống chế.  Đa phần địa điểm gây án đều nằm ở khu vực đông người qua lại, vì vậy tội phạm không thể dùng bạo lực bắt nạn nhân, mà hắn thông qua dụ dỗ bằng lời nói. Hắn rất có năng lực giao tiếp. Đầu tiên, hắn sẽ tiếp xúc trò chuyện với nạn nhân, giành được sự tín nhiệm ban đầu. Tiếp theo, hắn sẽ lấy một số lý do như mời ăn uống, giới thiệu công việc...dụ đối phương đến địa điểm hắn đã nhắm trước, sau đó sát hại nạn nhân.

Trong cả quá trình gây án, tội phạm không sử dụng xe hơi, bởi vì xe hơi thu hút sự chú ý. Hơn nữa hắn cũng không có xe hơi.

Hắn sống một mình. Điều kiện kinh tế của hắn không đủ để mua nhà, mà hắn thuê nhà ở gần chợ nông sản, hoặc là căn hộ do bố mẹ để lại, vị trí tương đối hẻo lánh. Nhà hắn có khả năng là địa điểm gây án.
Trên đây là chân dung sơ bộ của tội phạm. Sau khi tìm ra thi thể, tôi sẽ phác họa hoàn chỉnh chân dung tội phạm."Vương Nhất Bác phát biểu xong, cả căn phòng im lặng như tờ.
Cách đám đông, Tiêu Chiến  nhìn Vương Nhất Bác  từ phía xa xa. Cậu trầm tư suy nghĩ, mô tả của anh đúng là khiến bộ não của cậu dần hiện lên hình ảnh một người đàn ông. Hắn tựa hồ như là một người dân bình thường nhất trong thành phố này. Nhưng cuộc sống và phương thức phạm tội của hắn được Vương Nhất Bác phác họa hết sức sinh động.

Lúc này, Vương Nhất Bác  lại nói: "Các anh có thể đưa ra câu hỏi."
Bên ngoài cửa sổ bầu trời tối đen. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Trình Lãng là người mở miệng trước tiên: "Giáo Vương, tại sao tội phạm có độ tuổi từ 25 đến 30?""Tuổi tác của hắn không thể quá nhỏ. Quá nhỏ sẽ không có điều kiện kinh tế và căn hộ độc lập, khó thực hiện hành động dụ dỗ và giết người. Hắn cũng không quá lớn tuổi. Hai người đàn ông cách biệt tuổi tác quá lớn đi cùng nhau, ít nhiều cũng thu hút sự chú ý. Ngoài ra, hắn là một tên có tâm lý biến thái. Tâm lý biến thái thường manh nha từ thời thanh xuân. Biến thái đến mức độ giết người, thông thường cần thời gian ủ bệnh từ mười năm trở lên." Vương Nhất Bác  trả lời rất nhanh.

Trình Lãng ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Tại sao hắn sống gần chợ nông sản, cũng là địa điểm nạn nhân đầu tiên mất tích?"Vương Nhất Bác liếc anh: "Tội phạm đúng là thông minh và to gan hơn người bình thường, nhưng hắn cũng chỉ có thế mà thôi. Từ việc hắn lựa chọn nạn nhân thanh thiếu niên yếu ớt, đến thủ đoạn gây án đơn điệu của hắn, có thể thấy, với tư chất có hạn của hắn, ở lần đầu tiên gây án, hắn tuyệt đối không dám đi xa nhà vài cây số mà hắn không quen thuộc. Hắn cũng không chắc chắn có thể thuyết phục nạn nhân cùng hắn đi tới địa điểm xa hơn."Mọi người đều gật gù. Ban đầu nghe kết luận của Vương Nhất Bác, ai nấy đều cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng nghe sự phân tích của anh, bọn họ phác giác tất cả đều hết sức đơn giản.

Có tiền lệ Trình Lãng, những người khác lần lượt mở miệng, đưa ra nghi vấn trong lòng. Sắc mặt Vương Nhất Bác lãnh đạm, không hẳn nhiệt tình. Nhưng đúng như anh nói, anh không chế nhạo mỉa mai. Câu trả lời của anh tuy ngắn gọn nhưng cũng rất rõ ràng.Cuối cùng, mọi người đã hỏi tương đối, Trình Lãng đột nhiên mở miệng: "Giáo sư Vương, tại sao anh nói sau khi tìm thấy thi thể nạn nhân, anh có thể phác họa hoàn chỉnh chân dung tội phạm?"

Phòng hội nghị lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Vương Nhất Bác đứng dưới ánh đèn sáng. Ánh mẳt anh lướt qua mọi người, đôi mắt dài trong suốt của anh cuối cùng vụt qua ý cười kiêu ngạo: "Bởi vì mọi tiếng nói từ nội tâm của hắn đều phản ánh trên thi thể nạn nhân."Tiêu Chiến  và Vương Nhất Bác về đến ngôi biệt thự đã hơn chín giờ tối. Vừa vào nhà, Vương Nhất Bác  thong thả đi lên cầu thang. Tiêu Chiến  đứng dưới hỏi: "Bây giờ chúng ta làm gì?"
"Đi tắm."

Tiêu Chiến ngồi dưới nhà chờ đợi. Hôm nay là lấn đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến năng lực nghề nghiệp của Vương Nhất Bác. Ấn tượng của cậu về anh đã có sự thay đổi lớn. Người đàn ông này trong công việc đáng kính hơn trong cuộc sống gấp nhiều lần. Trông anh giống một thần thám thực thụ, tuy vẫn còn hơi cao ngạo và khó gần, nhưng anh mang đến cảm gác đáng tin cậy cho người khác.
Vì vậy, dù thời gian không còn sớm, Tiêu Chiến  vẫn theo anh về ngôi biệt thự, toàn tâm toàn ý phối hợp điều tra. Cậu không ngủ nghỉ cũng chẳng sao.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác mặc áo choàng tắm đi xuống tầng một, mái tóc ngắn ướt rượt của anh dính vào trán, gương mặt càng trắng trẻo. Anh đi thẳng đến bên ghế sofa ở phòng khách ngồi xuống, tiện tay cầm quyển sách lên đọc.
"Tối nay còn có việc gì không?" Tiêu Chiến hỏi
Vương Nhất Bác chẳng thèm ngẩng đầu: "Không."
"Chúng ta không cần trợ giúp cảnh sát tìm kiếm thi thể nạn nhân và tội phạm sao?"
Anh nhướng mắt liếc cậu một cái: "Đó là việc của cảnh sát. Tôi chỉ phụ trách phân tích vụ án."
Tiêu Chiến lập tức hiểu lời anh nói. Bây giờ cảnh sát huy động một lực lượng lớn, có khả năng tìm kiếm xác nạn nhân thông đêm, cậu và anh cũng chẳng giúp được gì. Thế là cậu  đứng dậy: "Vậy tôi về nhà trước, ngày mai lại đến đây
Vương Nhất Bác bình thản giở sách, nhẹ nhàng thốt ra hai từ: "Không được!"
Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn anh, lại nghe anh từ tốn nói tiếp: "Bây giờ toàn bộ thời gian của em đều thuộc về tôi."
Tiêu Chiến ngẩn người, trố mắt nhìn gương mặt nghiêng của anh. Nếu đổi lại là người đàn ông khác nói câu này, ít nhiều cũng mang hàm ý chòng ghẹo hoặc mờ ám. Nhưng lời nói thốt ra từ miệng Vương Nhất Bác, đương nhiên đúng nghĩa đen của từ ngữ.
Nhưng bây giờ chẳng phải hết việc rồi hay sao?
Tiêu Chiến: "...Tôi về nhà trước, khi nào anh gọi, tôi sẽ đến ngay."

"Không được. Nếu nữa đêm cần đi xem thi thể nạn nhân, lẽ nào tôi còn phải mất thời gian lái xe đến đón em?"
Tiêu Chiến im lặng trong giây lát. Bây giờ bắt tội phạm càng sớm ngày nào, sẽ có thể ngăn cản hắn giết người ngày đó.
Cậu hỏi: "Vậy tôi ngủ ở đâu?""Phòng của Lam Tư Thần."

Đêm đã về khuya, Tiêu Chiến nằm trên chiếc giường rộng lớn, ngắm nhìn rừng núi tối đen bên ngoài cửa sổ. Cậu không tài nào ngủ nổi.
Đã mười một giờ đêm, Vương Nhất Bác vẫn chưa ngủ. Buổi tối yên tĩnh, cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh đi ngoài hành lang. Thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng anh lật giở sách, anh viết chữ trên tấm bảng trắng và tiếng động nhẹ ở căn phòng làm việc bên cạnh.
Tiêu Chiến bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.“Tiêu Chiến, bọn anh đã phát hiện ra thi thể nạn nhân.” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng gió thổi ù ù, tiếng người ồn ào huyên náo. Trình Lãng ngừng vài giây, giọng nói của anh vô cùng nặng nề: “Rất nhiều.”
Tiêu Chiến lập tức bật dậy rời khỏi phòng.
Hành lang tối om, cậu đi đến phòng Vương Nhất Bác, gõ cửa gọi tên anh nhưng không có ai trả lời.

Tiêu Chiến lại rút điện thoại gọi vào máy di động của anh nhưng vẫn không có người bắt máy, bên trong cũng chẳng có tiếng chuông điện thoại. Hay là anh nửa đêm đi ra ngoài?
Tiêu Chiến  chạy xuống tầng một, mở tủ tìm chìa khóa.
Khi cậu đẩy cánh cửa phòng ngủ của Vương Nhất Bác, một luồng khí nóng thổi vào mặt cậu. Anh mở điều hòa nóng.
Trong phòng ngủ tối om. Tiêu Chiến  lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường cỡ lớn đặt giữa phòng, trên giường có người đang nằm. Tiêu Chiến bật đèn, lại gọi hai tiếng, Vương Nhất Bác vẫn không tỉnh giấc. Cậu đành tiến lại gần.
Tiêu Chiến đẩy cánh tay anh: “Vương Nhất Bác!”Anh vẫn bất động.
Tiêu Chiến  chỉ còn cách vỗ nhẹ vào mặt anh hai cái: “Mau tỉnh dậy đi!”

Cuối cùng anh cũng có phản ứng, đôi lông mày hơi nhướn lên. Tiêu Chiến  tưởng anh thức giấc, ai ngờ anh vẫn nhắm mắt, giơ tay, túm lấy tay cậu. Tiêu Chiến ngẩn người. Vương Nhất Bác cầm tay cậu, đưa lên miệng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm nóng mềm mại, hơi thở đàn ông phả vào làn da giá lạnh của cậu. Cảm giác buồn buồn từ lòng bàn tay truyền đến sống lưng, khiến Tiêu Chiến cứng đờ người. Khi cậu định rút tay về, liền nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, tựa hồ vô ý thức lẩm bẩm: “Thần Mặc...tự đi ngủ đi...”Tiêu Chiến nhíu mày. Thần Mặc?
Theo phản xạ có điều kiện, đầu óc cậu lập tức xuất hiện ý nghĩ, đây là tên người yêu anh?
Tiêu Chiến không nghĩ ngợi nhiều, cậu dùng sức rút tay về. Hàng lông mi của Vương Nhất Bác rung rung, đôi mắt đen cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau. Vương Nhất Bác  vẫn nằm bất động, thần sắc anh nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo: “Tại sao em lại xuất hiện trong phòng của tôi?”
Bàn tay Tiêu Chiến vẫn còn lưu lại cảm giác ấm nóng, cậu vội lên tiếng: "Bọn họ tìm thất xác nạn nhân rồi."
Tiêu Chiến về phòng thay quần áo. Khi cậu ra ngoài hành lang, Vương Nhất Bác đã mặc ple đi giày da chỉnh tề. Anh đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn xuống đất: “Trầm Mặc, đừng đứng chắn đường.”
(Chữ Thần và chừ Trầm đồng âm nên lúc đầu Tiêu Chiến hiểu nhầm sang tên kia)
Tiêu Chiến  thuận theo ánh mắt của Vương Nhất Bác, mới phát hiện có một con rùa rất lớn đang đứng giữa cửa phòng anh.
Con rùa đó dường như hiểu tiếng con người, chậm chạp đi về một bên mép cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro