Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Công Phượng thật ra là bác sĩ chính trong bệnh viện trung tâm thành phố, xét về tuổi tác thì kém Đại Đội Trướng đáng kính của chúng ta 1 tuổi, tức là năm nay chỉ vừa tròn 23.

Còn hỏi lí do vì sao trẻ tuổi mà đã làm được bác sĩ chính á hả? Cái này đi mà hỏi viện trưởng ấy. :v

Trước đây viện trưởng từng là người rất khinh thường những bác sĩ thực tập mới vào nghề như cậu. May mắn trong lần nghỉ lễ, bệnh viện thiếu bác sĩ, Công Phượng bửa đó có ca trực nên dũng cảm đứng ra phẩu thuật và thành công, từ đó viện trưởng liền rất trọng dụng cậu.

Xuân Trường không quen Công Phượng, hắn chỉ biết cậu qua vài lần quân binh bị thương đưa vào viện. Lúc xem xét vết thương cũng chỉ gặp qua cậu vài lần, thế nhưng số lần chạm phải ánh mắt của nhau cũng không ít. Cho nên Xuân Trường có chút ấn tượng, tùy tiện lưu tên cậu ở một góc trong trí nhớ.

Được rồi! Trước mắt muốn tìm người phù hợp xem ra chỉ có mỗi Nguyễn Công Phượng mà thôi.

Theo như tình tiết của bộ phim Hậu Duệ Mặt Trời, nam chính gặp nữ chính trong bệnh viện xong họ hiểu lằm nhau sau đó liền giải hòa và làm quen nhau.

Khụ! Xuân Trường là một quân nhân gương mẫu, chẳng qua là đang tham khảo ý kiến thôi, tuyệt đối không phải dân coppy chuyên nghiệp đâu.

Hắn lên kế hoạch tỉ mỉ xong, sau đó mở cửa bước ra ngoài. Văn Thanh, Tiến Dũng ngồi ngoài vừa ăn mì gói vừa tám chuyện về mấy thanh niên thất tình trong đội. Thấy Xuân Trường một thân trang phục gọn gàng, cả 2 bỏ bác mì xuống, nghiêm túc chào.

- Nghiêm. Đội trưởng. Chúc anh buổi chiều tốt lành.

- Nghiêm. Đội trưởng. Anh ăn mì gói không?!

Các người nghe không nhằm đâu, là 2 câu chào cùng lúc cùng thời điểm đấy. Mà tuyệt đối cái câu mời mọc kia ngoài Văn Thanh ra thì làm gì có ai cả gan dám nói. Cái mặt Văn Thanh vẫn thản nhiên, chính là sau bao nhiêu lần vẫn không chịu sửa đổi. Văn Toàn từng nói, Vũ Văn Thanh chính là tên mặt lầy nằm trong top những thằng mặt lầy nhất vũ trụ, quả không hổ danh!!! Bái phục!!!

Xuân Trường gật đầu, không thèm quan tân, sau đó liền lấy xe lái thẳng đến trung tâm thành phố, bệnh viện Park Hang Seo.

_________________

Công Phượng một thân trang phục trắng, đang ngồi xem xét bệnh án trong phòng, Đình Trọng bên ngoài hớt hải chạy vào.

- Phượng... à không bác sĩ Phượng, mau ra ngoài a~ Có bệnh nhân nhỏ tuổi bị thương.

Công Phượng theo Đình Trọng ra tới bên ngoài, liền thấy cậu bé chừng 6 tuổi đang ôm tay khóc.

Hừm.... chắc bị trầy tay đây mà...

Thân làm bác sĩ, bảo vệ sức khỏe cho mọi người mọi nhà là nghĩa vụ, vì vậy cậu liền ngay sau đó giúp cậu bé kia băng bó vết thương.

Thời điểm Xuân Trường đến nơi, còn đang nghĩ xem nên làm cách nào để tạo tình tiết giống trong phim thì đã thấy Công Phượng rối rít chạy tới chạy lui, vừa cằm bông gạc vừa cằm đồ chơi dụ dỗ thằng bé đang khóc nất trên giường bệnh.

Hắn lại gần, vỗ nhẹ vai cậu:

- Này này.

Công Phượng đang tập trung, cho nên với bất kì những thứ xung quanh cậu đều không quan tâm đến.

- Tôi bận nhe.

Xuân Trường vẫn tiếp tục "nhây" với trò vỗ 1-2-1-2 lên vai cậu. Công Phượng bị làm phiền, liền nổi cáu hét lớn:

- Loạn cái gì? Có mắt hay mù mà không nhìn thấy bố mày bận hả?!

Hắn đen mặt. Còn cậu bé trên giường đang khóc, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, hoảng hồn không dám khóc thêm, chịu ngồi im cho Công Phượng băng bó.

Lúc Công Phượng quay ra sau, hát hiện cặp mắt ti hí của Xuân Trường đang nhìn chăm chăm vào mình, cậu suýt ngất!

Mẹ ơi! Cao nhân ơi! Thiên ơi! Địa ơi! Có phải hay không Nguyễn Công Phượng con đây đang nằm mơ? Lương Đại Đội Trưởng như thế nào lại ở đây? Sẽ không phải cái người phiền phức lúc nãy là anh ta đấy chứ?

- Lương Đại Đội Trưởng? Anh đến đây tự bao giờ?

- Từ lúc cậu bắt đầu làm việc.

- Như vậy là anh đứng đây từ trước?

- Đúng.

Công Phượng thật muốn điện ngay cho Phí Minh Long bạn cậu mượn vài quả bom nguyên tử mà tự vận. Nhưng chút lí trí tĩnh táo cuối cùng cậu muốn biết rốt cuộc hắn đến đây để làm gì?!

- Lương Đại Đội Trưởng. Anh tới đây khám bệnh?

- Không. Tôi tìm người. - Vẫn gương mặt, cặp mắt ti hí nãy giờ.

- Ai?

- Bạn gái.

Ồ~ Vậy cmn anh tìm bạn gái thì đứng sau lưng tôi làm gì?!

Công Phượng bên trong nghĩ thế, bên ngoài vẫn niềm nở.

- Nha~ Vậy bạn gái anh ở đâu, anh mau đi tìm rồi dẫn người ta ra khỏi bệnh viện mà tâm tình chim chuột đi nhe. Chúng tôi ở đây đều rất bận, không có thời gian xem phim Hàn Quốc hai người đóng đâu.

Xuân Trường cau mày:

- Tôi đang sợ người ta không chịu. Có thật là được dẫn đi không?

Cậu hả hê trả lời:

- Đương nhiên. Không đi anh liền có thể lôi đi, vác đi, khiên đi hay thậm chí là dùng xích cũng được. Haha.

Xuân Trường sau đó không nói một lời, trực tiếp vác Công Phượng ra khỏi bệnh viện dưới hàng ngàn con mắt của bác sĩ, y tá, bệnh nhân lẫn đám bảo vệ.

Được rồi, không giống trong phim cũng không sao cả, Xuân Trường đành tự tạo dựng kịch bản cho mình thôi vậy!

Xuân Trường "lầy" cũng không phải dạng vừa vừa vừa đâu. Văn Thanh rốt cuộc cũng có người cùng chung chí hướng rồi a~ !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro