Chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Jun ơi,xuống ă....."-Ngu ngốc,Minghao đã tự mắng bản thân mình.Tại sao cậu lại nhớ hắn?Tại sao?Hắn mới đi được có 1 tuần thôi mà.1 tuần,còn 51 tuần nữa.

7 ngày trước

-"Minghao này,dám cá cược với tớ không?"

-"Chuyện gì?"

-"Tớ sẽ ra nước ngoài 1 năm.Trong 1 năm ấy không ai được gặp hay liên lạc với nhau.Nếu ai làm trái luật thì sẽ phải thực hiện điều ước của đối phương,trong trường hợp hết hạn mà vẫn không ai phá luật,thì coi như cậu thắng."

1 năm ư? Đơn giản thôi,dù sao mình với tên đó cũng chỉ là bạn.
Không gặp nhau cũng đâu chết ai được.

-"Được thôi.Vậy bao giờ cậu đi?"

-"Ngay sau khi cậu đồng ý."

-"Sao nhanh vậy O-O?"

-"Tiếc à?Nhớ thì chịu thua luôn cũng được"

-"Xì,ai thèm tiếc cậu"-Vênh mặt

-"Ngoan,khi nào về anh mua đồ ăn về cho"-Xoa đầu hao

-"Ăn côn không anh?"-Tay với cái côn.

-"Thôi thôi,hao ơi anh ơi anh sai rồi."-ôm chặt lấy hao.

-"Vẫn chưa chừa à!?"

Và sau đó là những tiếng rên la cầu cứu phát ra từ jun.(Nhây cho lắm vào :vv)

Hiện tại.

Minghao không thể phủ nhận rằng cậu đang nhớ tên đó rất nhiều.Cậu hay vô thức gọi tên hắn,kể cả lúc ngủ cũng mơ về hắn.Cậu hối hận khi đồng ý vụ cá cược đó.Nhưng cậu vẫn không muốn nhận thua,nhận thua nhục lắm.Nhưng những ngày sau phải sống thế nào đây.

Ở nửa kia của trái đất,Jun cũng trằn trọc thao thức cứ nghĩ về Minghao,chàng trai cao dáo,ăn mãi không béo mà hắn hằng thương nhớ.Một điều ước đắt giá đến vậy sao?1 năm 12 tháng 52 tuần hay 365 ngày sao dài quá vậy?Nhưng điều ước này hắn nhất định phải có.

Rồi thời gian cứ thế trôi,đã 360 ngày trôi qua.Còn 5 ngày nữa là Minghao và Jun sẽ được gặp lại nhau.Một người ngu ngốc chờ đợi tình yêu,một người thì không nhận ra tình cảm của chính mình.

5 ngày nữa thôi.Mình còn phải ra đón Jun nữa.Cậu đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

5 ngày nữa,điều ước đó sẽ thành hiện thực.

Ngày 365,ngày Jun trở về.

-"Chiếc máy bay mang số hiệu ABCDXYZ với lộ trình từ Mĩ về Hàn Quốc đã gặp sự cố và phải hạ cánh khẩn cấp xuống biển nhưng không được khả quan cho lắm.Hiện tại đội cứu hộ đã đến hiện trường để giải cứu những người sống sót."

*choang*-Minghao không thể giữ bình tĩnh nổi khi nghe tin.

Bay từ về Hàn Quốc nhiều chuyến lắm chắc không phải của Jun đâu.Làm ơn đừng chuyến bay của Jun,làm ơn.Mình còn chưa kịp cho tên đó ăn côn bắt mình đợi lâu như vậy,chưa kịp nói với tên đó lời tạm biệt,mình còn quá nhiều việc phải giải quyết với hắn .

Nhưng rồi ông trời đã không thương cho Minghao khi tên của Jun nằm trong danh sách mất tích.Thế giới của Minghao như sụp đổ.Mất tích ư? Có khi nó còn đáng sợ hơn cái chết khi mà cậu không thể gặp được hắn.Rồi cậu nhận được một cuốn sổ nhỏ được tìm thấy trong hành lí của Jun,cậu cẩn thận lật trang đầu tiên:

Ngày đầu tiên
Vậy là tôi phải rời xa chàng trai đáng yêu của mình rồi.1 năm thật dài nhưng phải cố lên vì điều ước ấy.

Ngày thứ hai
Sao mới qua một ngày thôi mà tôi lại nhớ Minghao nhiều thế này.Thời gian ơi qua mau đi.

Ngày thứ ba
...

Ngày thứ 360
Còn 5 ngày nữa,5 ngày nữa tôi có thể đường đường chính chính nói lời yêu với Minghao.Minghao à đợi anh nhé!

1 giọt, 2 giọt, 3 giọt, ... - nước mắt của Minghao thấm đẫm cả trang giấy , từng dòng chữ cứ thế nhòe đi trước mắt cậu. Minhao không biết mình đang khóc vì điều gì.Vì đã không nhận ra tình cảm của Jun sớm hơn? Vì nhớ thương cho Jun hay chính bản thân cậu? Mọi thứ cảm xúc lẫn lộn khiến cậu chỉ có thể khóc thật nhiều. Giờ thì còn ai lau nước mắt cho cậu,nhẹ nhành dỗ dành cậu.Cậu nhớ,thực sự nhớ hắn rất nhiều.

lẽ mình đã yêu hắn thật rồi.Nhưng yêu một người đã mất tích thì được chứ.

Cậu hận chính bản thân mình khi không nhận ra tình cảm đó sớm hơn để giữ Jun lại.Để rồi có thể hai người có thể không bao giờ được gặp nhau nữa.
____________________________________

~~~~~~~~~~END~~~~~~~~~
:)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro