Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường tới Lễ Đường, tâm trạng nàng rất tồi tệ, nàng không muốn nhìn thấy mặt cô nên đã xoay hẳn người nhìn ra bên ngoài.

Không khí trong xe yên lặng đến đáng sợ, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Nhìn họ giống hai người xa lạ hơn là vợ chồng sắp cưới.

Đến Lễ Đường, vì biết nàng còn đau nên cô liền bế nàng vào phòng thay đồ khiến mọi người cứ tròn mắt lên nhìn *bàn tán xôn xao*

Nàng nghe thấy mà như phát điên. Ai cần cô ta bế chứ, đúng mấy người rỗi hơi đi buôn chuyện nhà người ta!

Cô nghe thấy họ nói vậy tự nhiên trong lòng thấy vui vui, dù cô biết có người đang lườm mình cháy mắt.

Khi đến phòng thay đồ nàng còn ngượng hơn.

Nhờ cái đám dấu thâm tím trên người nàng, mà nàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Sau khi mặc xong váy cưới, có chị sau khi nhịn cười đã lâu nói với cô :

- Chị biết ! Hai vợ chồng rất yêu thương nhau, nhưng phải cố gắng nhịn chứ! Có muốn thì cũng làm ít thôi, sao lại điên cuồng thế này. Chờ đến tối nay vất vả như thế cơ à?

_ Vợ chồng trẻ mà chị, không làm đủ là không ngủ được hahaha đúng không cô dâu?

_ Nhưng vết thâm lộ hết ra ngoài, mọi người nhìn vào là biết ngay, như vậy không hay lắm!

Nghe mọi người nói, nàng ngượng chín mặt, vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Càng nghĩ nàng càng bực mình, tất cả đều tại tên đáng ghét đó, cô ta cố ý làm họ sỉ nhục nàng mà!

_ Tất cả đi hết ra ngoài. Ngày mai mấy cô không phải đi làm nữa. Tôi không thuê mấy người không biết phận sự của mình.

_ Chủ tịch! Chúng tôi chỉ đùa một chút cho vui thôi, chúng tôi không giám nữa đâu!

_ RA NGOÀI!

:-* lắc lắc , lôi kéo , thì thầm:-*

_ Thấu tiểu thư, cô làm ơn xin với chủ tịch tha cho chúng tôi. Tôi xin lỗi cô mà!

{NGOẲN MẶT LÀM NGƠ}

_ Chúng tôi xin cô mà! Tôi mà mất việc thì lấy gì kiếm sống nuôi gia đình đây?! Tôi có mẹ già đang nằm viện, con lớn mắc bệnh bại liệt, rất cần tiền để lo thuốc thang. Tôi không thể mất việc được...

_ Ra ngoài ngay cho tôi, đừng để tôi nói thêm lần nào nữa!

_ Mấy người cứ ra ngoài đi , để tôi xin cho!

_ Vâng vâng vâng. Cảm ơn cô!

_ Cô đừng đuổi việc họ, bỏ qua cho họ đi!

_ Du không bao giờ nói hai lời. Không tôn trọng em là không tôn trọng Du.

_ Sau ngày hôm nay sẽ có khá nhiều người mất việc.

_ Nhưng họ chỉ lỡ lời thôi mà... cô lại muốn đuổi ai nữa?

_ Đám buôn dưa ngoài kia!

_ Thì họ chỉ nói chuyện cho vui mà thôi, chứ có ý gì đâu.

_ Không cho phép! Chưa giết là may rồi đấy!

_ Thôi em trang điểm đi, người trang điểm đến rồi đấy.

_ Đồ độc ác nhà cô mỗi thế thôi mà cũng đuổi việc người ta.

_ Du không chấp nhận công ty có những con sâu ngu ngốc...

Nói xong cô quay lưng bước đi, khiến nàng không nói lại được cô.

Cô ta ghét người ngu ngốc, thế sao cô ta lại giữ mình lại nhỉ? Chẳng hiểu gì cả.

TRONG LỄ ĐƯỜNG

Sau khi nghe cha xứ nói phát buồn ngủ thì ông cũng dừng lại :

_ Chu Tử Du, con có đồng ý lấy Thấu Kì Sa Hạ làm vợ và hứa ...cho dù...

*ta quyết định cắt luôn viết nhiều mệt lắm*

_ Con đồng ý!

_ Thấu Kì Sa Hạ, con có đồng ý lấy Chu Tử Du làm chồng không? Hứa... Cho dù... phong ba bão táp.... ;/₫-?!$¥€_#

Đợi mãi mà không thấy nàng trả lời, cha xứ cùng mọi người đều rất sốt ruột.

Chẳng lẽ nàng muốn từ chối cô lên mới do dự như vậy?

Cô thấy nàng cứ cúi đầu không trả lời, bèn đến gần tai nàng nói nhỏ :

_ Chẳng phải em đã đồng ý lấy Du rồi sao? Sao lại không trả lời cha xứ? Em muốn đổi ý à?

Nhưng cô vẫn không thấy nàng động đậy, cũng chẳng trả lời.

Cô bèn cúi mặt xuống, xem thử khuôn mặt đang cúi xuống kia ra sao rồi? Và điều cô nhìn thấy ... Trời ơi! ĐANG ở nơi thiêng liêng hồi hộp như thế này, mà nàng có thể đứng ngủ ngon lành.

Cô không biết phải làm sao với nàng vợ ngốc này nữa!

_ Sa Hạ, Thấu Kì Sa Hạ, em dậy ngay cho tôi!

Nghe thấy cô gọi lớn bên tai, lúc này nàng mới giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn cô và mọi người :

_ Có chuyện gì thế? Sao mọi người nhìn tôi ghê vậy?

_ Cha xứ và mọi người đang đợi câu trả lời của em.

_ Trả lời gì cơ?

_ Em mau nói: "Con đồng ý đi!"

_ CON ĐỒNG Ý! Nàng nở nụ cười khiêu khích. Dễ thôi mà!

_ Nhân danh Thiên Chúa, ta tuyên bố 2 con là vợ chồng!

_ HẢAAAAAAAAAAAAAA?

Tiếng vỗ tay mừng rỡ của mọi người khiến nàng nhận ra... sao nàng lại dễ mắc lừa cô ta như vậy chứ?

OA OA OA OA *tiếng khóc xé lòng của Sa Hạ*

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro