Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe bọn họ coi thường mình, nàng tức đến phát điên vội đáp trả lại :

_ Là mỹ nữ thì tôi mới tấn công, không hoàn mỹ thì tôi thèm vào!

_ Cô... Cô... Nhưng cô sẽ không bao giờ có cơ hội đâu!

_ Tại sao?

_ Chủ tịch đã có gia đình rồi!

_ Có khi nào? Lâu chưa? Sao tôi không biết nhỉ?

_ Nghe nói mới kết hôn. Cô dâu còn xinh như mộng. Cô hãy từ bỏ ý định đó của mình đi hahaha.

_ Hahaha. Ông trời ơi, chẳng lẽ... Ông cũng muốn giúp con? Áhahahahaha. Thank kìu thank kìu ahihi.

_ Cô bị điên à?! Cô muốn làm gì?

_ Hí hí hí. Chủ tịch có vợ, tôi cũng có chồng. Chồng tôi cũng rất cuốn hút nhé! Thân hình bốc lửa, chẳng thua kém gì chủ tịch đâu!

_ Hai việc đó thì liên can gì đến nhau?

_ Hahaha tôi sẽ phái chồng tôi đến chinh phục chủ tịch phu nhân. Ôi Hahaha... Vẹn cả đôi đường, hai bên cùng có lợi.

_ Cô đúng là đầu óc không được bình thường! Nói chuyện với cô mất cả thời gian. Mọi người tập trung làm việc thôi.

_ Ngốc như cô mà cũng có người lấy, chắc chắn kẻ đó có vấn đề!

_ Này! Lấy tôi thì sao chứ? Đồ... Đồ... Ế bền vững!

Bà cô khó ở đã đi xa rồi! Không thể nghe thấy nàng nói gì đâu! Haizz.

Thấy mọi người đều tập trung vào công việc, không ai thèm tiếp chuyện mình nữa.

Nàng bèn biến ý, quay đầu thẳng phòng chủ tịch mà tiến.

Vừa đến phòng chủ tịch, nàng thấy cửa phòng không đóng hẳn, vẫn hơi hé ra.

Bèn đưa mắt vào nhìn xem chủ tịch yêu quý đang làm gì?

Sau khi lia mắt một vòng thì nàng đã nhìn thấy chỗ cần nhìn.

Hình ảnh mà nàng nhìn thấy là chủ tịch... Không đúng... Không phải chủ tịch... Mà là... TÊN CHỒNG lạnh lùng của nàng.

Nhưng... Nhưng sao hắn lại ngồi đó?... Thôi chết rồi... Chủ tịch?!

Nghĩ đến chủ tịch của mình bị giết rồi bị cướp ngôi. Khiến nàng không thể chấp nhận nổi.

Nàng đèn đạp mạnh cửa bước vào rồi quát lớn. Để cô đang tập trung làm việc cũng phải giật mình.

_ Tên kia! Cô đã làm gì chủ tịch của tôi rồi?

_ Sa Hạ! Em chưa về sao?

_ Về cái gì mà về? Nói mau chủ tịch của tôi, cô đã vứt ở xó xỉ nào rồi?

_ *mỉm cười* Em lại đây với Du nào!

_ Tôi không đùa đâu! Nếu cô không khai ra thì đừng trách tôi độc ác.

_ Em muốn làm gì Du?

_ Muốn làm gì à? ... XEM TA ĐÂY!!!

*vèo* *bốp* *chát* *rầm*

Cùng với những âm thanh sống động là một loạt giấy, bút, thìa, chén,... ngay cả lọ hoa cũng quyết làm mục tiêu ném phá cô luôn.

Nàng ném, cô thì cứ tránh. Nhiều lúc theo phản xạ tự nhiên đã mấy lần cô muốn phản công lại.

Nhưng cô phải cố gắng kiềm chế vì người trước mặt cô là nàng!

Ngặt nỗi... sức chịu đựng của con người là có hạn, cô sợ sẽ làm tổn thương nàng mất.

_ Em dừng lại đi! Đừng ném nữa!

_ Đừng có mơ! Khi nào cô chưa trúng, thì tôi vẫn chưa dừng lại.

_ Tôi bảo em thôi ngay cho tôi!

_ Lại còn dám ra lệnh cho tôi nữa à! Cho mi chết!

*vèo*... *bịch* ... *vèo* ...... *bốp*

_ ... Áááaá... Oa huhuhu!

_ Trời ơi! Sa Hạ em có sao không? Chảy máu mất rồi! Có đau lắm không? Du xin lỗi...!

_ Cô tránh ra! Ai cho cô dám sút nó vào đầu tôi! Huhuhu đau quá... Huhuhu chảy máu rồi này huhuhu.

Nhìn nàng chảy máu... cô xót vô cùng, cô cũng có muốn thế đâu! Cô đã bảo nàng dừng lại đi, vậy mà nàng còn giám lấy thêm chén ném cô. Do đột ngột bị ném nên cô không kịp tránh mà theo phản xạ của người học võ, có nguy hiểm tất có phản ứng tự vệ.

Thế là cô vô tư nhấc chân lên, đá cái chén quay chở lại phía nàng. *vèo* ai ngờ đâu cái chén nó lại chọn trán nàng để đậu chứ!

Nghe nàng hét toáng lên, cô mới giật mình nhìn lại thì máu từ chán nàng đã nhỏ giọt mất rồi.

Cô hối hận lắm, hối hận vô cùng. Nếu biết trước nàng sẽ bị thương thế này. Cô thà đứng im nhắm mắt để nàng ném trúng còn hơn.

_ Huhuhu... Đau quá... Cô tránh ra đi! Không cần cô quan tâm... Hức hức hức... Ba mẹ ơi! Chồng con đánh con chảy máu rồi... OA OA OA.

_ Thôi nín đi... Ngoan... Đừng khóc nữa... Lại đây để Du băng vết thương lại cho em nhé!

_ Không! Kệ tôi! Để tôi chảy máu đến chết luôn đi... Oa oa oa.

_ IM NGAY!

_ Cô... Cô... Cô giám mắng tôi? ... Cô... Cô... AAAAAAA.

_ Xin lỗi em... Du không cố ý... Đừng giãy dụa nữa, trật tự để Du băng xem nào! Máu chảy nhiều lắm rồi!

_ Huhu.

Thao tác có chút khó khăn khi để nàng nằm dưới nền đất. Cô bế sốc nàng lên, hướng đến chỗ ghế sofa.

_ Không! Thả tôi xuống! Không khiến cô. Chỗ này toàn mảnh sành thôi, cô bế tôi, lỡ tôi lại bị chảy máu thì sao?

_ Nếu em còn giãy nữa, Du sẽ vứt em vào đống mảnh sành đó đấy! Trật tự đi!

_ *im thin thít*

_ Vì ai mà phòng làm việc của Du xảy ra như thế này hả?

Cô bế nàng đặt trên ghế sofa, sau đó lấy bông băng, thuốc sát trùng, thuốc cầm máu, rửa sạch vết thương rồi băng lại cho nàng một cách dịu dàng, tỉ mỉ, cẩn thận nhất.

_ Đau... Hức hức...

_ Em ráng chịu chút nhé!

_ Um...

_ *xoa đầu* Ngoan!

_ Này này! Tôi không phải con cún mà cô nuôi đâu nhé!

_ *cười xòa* Không! Em là vợ ngốc của Du!

Aisi... Cái tên này nói ra câu nào câu nấy đều muốn ăn đòn. May cho cô là tôi đang bị thương đó!

_ Mà này cô phải trả lời thật tôi nhé?

_ Um!

_ Sao cô lại ở đây? Cô nhét xác chủ tịch ở đâu rồi?

_ Du không có giết chủ tịch của em.

_ Nói dối! Nếu cô bị bắt cấm được khai ra tôi biết chưa?

_ Tại sao chứ?

_ Tại vì...

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro