Chap 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Tử Du trong lòng lo lắng như lửa đốt , cô đã đi tìm khá xa bệnh viện rồi , vậy mà vẫn chẳng thấy nàng đâu... Nỗi lo lắng , sợ hãi dâng trào trong tim...

Bình thường một mình khỏe mạnh , vợ cô còn không thể chống đỡ nổi với xã hội này , giờ đây nàng lại đang mang thai , sức khỏe yếu đuối giảm sút , thử hỏi làm sao cô không sợ cho được... Mong sao nàng đến chỗ nào đó bình an , rồi ngoãn ngoãn ngồi đợi cô ở đó!

"Sa Hạ.. xin em! Đừng xảy ra chuyện gì đó! Nhất định phải bình an"

Đang hoang mang nhìn ngó khắp nơi , bỗng nhiên cô nhìn thấy mấy tên thanh niên ăn mặc, đầu tóc loè loẹt, khuôn mặt biểu hiện rõ sự lo lắng , sợ hãi , đang chạy vội về phía cô...  , cô đoán bọn này là đám thanh niên tập tành làm gianh hồ không đến nơi đến trốn, lại đang thì thầm gì đấy con nhỏ gì gì hả.. bọn này nhất định là có vấn đề...

"Khoan con nhỏ nào cơ?"

Khẽ nhíu mày, cô chặn chúng lại , rồi túm cổ áo 1 tên hỏi đường:

- Chúng mày ở đây có nhìn thấy cô gái nào mặc bộ đồ trắng giông giống đồ bệnh nhân , khuôn mặt...

- Không..không chúng tôi không thấy ai cả?

Bọn chúng lúc đầu bị người của Chu Tử Du bắt lại đã sợ lắm rồi , nhưng khi cô hỏi về cô gái áo trắng ... Thì bọn chúng tên nào tên đó tim đập thình thịch , mặt tái mét đầy hoang mang sợ hãi... Vì chúng biết cái người có khuôn mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa uy quyền này không hề đơn giản , nhất là phía sau đó là những khuôn mặt chết chóc.

Cho dù bọn chúng có chối , có che đậy cũng không thể nào qua được cặp mắt tinh anh của Chu Tử Du ... Chính vì thế cô càng lo lắng hơn... Không lẽ , Sa Hạ đã xảy ra chuyện gì rồi!

Càng nghĩ cô càng lo , càng lo càng chen lẫn tức giận. Ánh mắt lạnh lùng hằn lên tia tàn nhẫn, cô nghiến răng hỏi:

- Có thật không?

- Thật mà tôi không biết , không nhìn thấy ai hết!

- Vậy sao?

- Ư ư..

Khuôn mặt lạnh lùng khẽ nhếch môi cười , bàn tay đưa vào trong bóp chặt cổ hắn tự bao giờ với lực đạo rất mạnh, đến cô cũng không thể làm chủ được con quỷ trong mình.

"Lạy trời con còn phải cứu người quan trọng nhất đời con, đừng làm gì dại dột bây giờ Chu Tử Du"

- Mày có nói không ???

- Tôi... Tôi...

- *rắc* NÓI!

- ặc ặc.

- Mày muốn chết phải không? Được tao sẽ cho mày toại nguyện... GIẾT CHÚNG ĐI!

Cô vừa cất tiếng xong là trên đầu bọn chúng gắn vài khẩu súng .. Người của cô lên đạn rồi chuẩn bị bắt...

- Nếu chúng mày khai mau tao sẽ suy nghĩ lại.

Thấy cái chết gần kề , bọn chúng tên nào tên đó run cầm cập lo sợ ... Không còn cách nào khác , chúng đành phải nói ra mong sao được hưởng khoan hồng:

- Tôi nói! Nhưng mấy người không được giết chúng tôi.

- Ừm. Người ở đâu?

- Ở phía trước!

- Dẫn đường đi!

- Thôi... Chúng tôi... Người...

- Quách Tân, cậu bắt bọn chúng dẫn đường đi. Tôi lên trước xem thử.

Vứt năm tên đó cho đàn em thân cận Quách Tân , Tử Du vội vàng đi và chạy về phía trước, cô không muốn mất thời gian vào mấy việc vặt vãnh này... Giờ đây lòng cô nóng như lửa, chắc chắn nàng gặp nguy hiểm rồi... Nếu hai mẹ con nàng mà có mệnh hệ gì, cô quyết không tha cho bọn khốn đó , cô sẽ bắt bọn chúng phải trả giá gấp hàng trăm , hàng nghìn lần...

Đang vừa chạy , vừa vội vàng căng mắt nhìn xung quanh , cô phải nhìn thật kĩ , không cho phép mình bỏ qua bất cứ một chỗ nào hết , vì cô sợ vô tình cô sẽ bỏ qua nàng...

Đang hoang mang, lo lắng, vì tìm mãi mà không thấy nàng đâu thì đập ngay vào mắt cô là một thân thể đang nằm trên nền đất lạnh , bộ đồ trắng tinh khôi giờ đã thấm đẫm màu đỏ đến nhức mắt... Tim cô ngừng đập , ánh mắt đau đớn , xót xa không nói lên lời... Khuôn mặt bất ngờ , rồi sợ hãi biến chất trăm vạn khuôn bậc cảm xúc vội vàng chạy đến bên nàng..

Ngồi xuống cạnh Sa Hạ , hai tay cô run rẩy , lý trí cố gắng chống lại sự yếu mềm của bản thân , vì cô biết lúc này cô đang phải đối diện với việc gì... Vội vàng ôm chầm lấy nàng rồi ủ ấm nàng trong lòng mình. Chu Tử Du nước mắt như mưa..

- SA HẠ DU XIN LỖI EM

Làm sao? Làm sao.. để cứu vãn rất cả khi mọi chuyện nó rành rành ra trước mắt mà không thể thay đổi được.

- Du đến với em rồi!

Chu Tử Du nói chuyện như một kẻ điên:

- Xin lỗi vì đã để em lạnh lẽo cô đơn nằm ở đây một mình lâu đến thế. Đau lắm đúng không...

Mắt cô trợn trắng như muốn nhảy ra ngoài. Chu Tử Du gào thét quằn quại, cào, bới tứ tung, dập cả đầu xuống đất, xót xa khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi vẫn không ngừng chảy ra xuống chân nàng giờ nó cũng đang thẫm đẫm bộ vest đen của cô... tại sao cô chỉ sơ suất một chút mà mọi chuyện đã xảy ra thế này rồi...

Như một kẻ vô ý thức. Cô bế nàng vào trong ô tô. Mọi việc Chu Tử Du làm không theo một ý nghĩ gì mà nó diễn ra nhanh đến nổi không giải thích được, tại sao cô không có chút ý thức gì về việc làm lúc đấy. Rồi ôm chặt lấy nàng trong nỗi hoảng loạn sợ hãi , khuôn mặt nàng tái nhợt vì mất máu , ngay cả hơi thở cũng đang ngày càng yếu đi...

Chiếc ô tô vẫn đang chạy như bay trên đường đến bệnh viện:

- Sa Hạ em phải gắng lên! Đừng bỏ Du em nhé! Tôi phải làm sao bây giờ! Chết tiệt ! Tôi không thể giúp em cầm máu được! Mau ngừng lại đi Vô dụng vô dụng vô dụng VÔ DỤNG VÔ DỤNG VÔ DỤNG.


"Nước mắt ở đâu lắm thế. Xin em đừng xảy ra chuyện gì nhé HẠ"





.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro