chương 99 Vegas, em cũng yêu anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai, rốt cuộc là cái đồ gì! Trong giấc mơ Pete phiền não nhăn mày. Vừa cứng lại nóng, cây gậy gỗ này để không đúng nơi a. Khiến cậu không ngủ ngon.


Cuối cùng Pete từ trong giấc mơ tỉnh lại. Vừa đưa tay sờ, nhất thời bị dọa đến tỉnh táo hoàn toàn!

Cái cậu…cậu…cậu… Vừa sờ tới là vật kia sao?

Thân thể bị người từ phía sau ôm thật chặt, không cần đoán, Pete cũng biết là Vegas, trên người hắn có một mùi vị nhẹ nhàng tựa như nước hoa, bất luận tắm rửa như thế nào cũng không sạch. Thật ra thì Pete rất thích mùi vị này.

"Chào buổi sáng. Vật nhỏ, đã tỉnh rồi hả?"

Giọng nói trầm thấp mà từ tính của Vegas từ phía sau lưng truyền đến, lại khiến sắc mặt Pete trong nháy mắt hồng thấu

"Hôm qua không phải nói anh nên về nhà sao?"

Tư thế này quá mập mờ, Pete không thể làm gì khác hơn là mạnh miệng tìm đề tài.

"Mưa lớn như vậy, em thật sự muốn anh về sao?"

Vegas ôm Pete chặt hơn, hoàn toàn không chú ý nơi nào đó của mình đang đỉnh ở giữa hai chân Pete.

"Ưmh...... Venice có thể đã tỉnh, em đi ra ngoài xem một chút."

Mặc dù đưa lưng về phía Vegas, mặc dù đã đã làm nhiều lần như vậy, nhưng tư thế này vẫn khiến Pete cảm thấy xấu hổ.

"Vật nhỏ, xấu hổ có đúng không?"

Giọng nói nhẹ giống như rỉ vào tai, hơi thở nóng bỏng phun vào tai cậu, Vegas chính là đang khiêu khích cậu!

"Không có! Tại sao phải xấu hổ với loại người lưu manh như anh?"

Pete cũng không vừa. Chính mình cũng không biết xấu hổ đó chứ, cậu tuyệt đối không thể thua bởi Vegas.

"Thật?"

Vegas chơi xấu, dùng sức vặn vẹo vùng eo, vật kia lại đỉnh đỉnh về phía trước.

Pete cảm thấy vùng da thịt bị đụng nóng bỏng như lửa đốt. Có chút luống cuống, nếu Vegas cứ làm như vậy, cậu thật sự chống đỡ không được.

"Ách, hình như em nghe tiếng Nice gọi bên ngoài. Em đi ra ngoài xem một chút." - Pete muốn tránh hắn.

"Em nghe lầm."

Cửa khép, nhưng nếu Venice kêu, bên trong sẽ nghe rất rõ ràng.

"Này, em muốn dậy! Mau buông em ra!"

Vegas làm sao có thể buông tay! Tối hôm qua không muốn ồn ào để Pete nghỉ ngơi, hắn gần như khổ sở nhịn cả đêm, mong chờ trời mau sáng để tìm nơi bộc phát!

"Pete, em có cảm giác với anh, đúng không?"

"Ách...... Cái này để sau hãy nói được không? Anh...... Anh thả em ra trước......"

Giọng nói bắt đầu thay đổi, hơi thở rối loạn. Vì ma trảo của Vegas đã đánh úp tới hai hạt đậu mềm mại.

Chậm rãi êm ái vuốt ve.

"Pete, em vẫn còn yêu anh, đúng không?"

Giọng nói càng thêm mờ ám, hai tay không chút nào ngừng nghỉ. Bàn tay càng ngày càng càn rỡ, bắt đầu chạy khắp nơi, quạt gió thổi lửa.

"A......"

Chợt bị vê đến chỗ mẫn cảm, Pete không khỏi nhỏ giọng rên lên một tiếng.

Nghe tiếng rên của Pete, Vegas biết đây là yếu điểm của Pete, càng thêm tỉ mỉ vỗ về chơi đùa.

Xuân Thủy róc rách chảy ra, không bao lâu, ngón tay Vegas ướt đẫm.

Hài lòng cười một tiếng, tăng thêm một ngón tay, đi vào dò xét sâu hơn.

"Đừng......"

Giọng nói của Pete vỡ vụn không thành câu. Hắn, hắn tại sao có thể như vậy chứ! Vừa tức giận, vừa xấu hổ, vừa tự trách mình vô dụng, chỉ cần vuốt ve mấy cái, nước đã chảy nhiều như vậy.

"Cậu bé ăn ở hai lòng!

Vegas cười nhẹ, đôi môi cũng bắt đầu công thành đoạt đất.

Nhẹ nhàng nâng một chân trắng nõn như ngó sen non, điều chỉnh góc độ, đem đồ vật kia sớm đã bành trướng nhẹ nhàng đưa vào, một tiếng kêu giống như tiếng chân giẫm vào bùn lầy, khiến hai người nhẹ nhàng run rẩy. Âm thanh này, không thể nghi ngờ là kích thích mạnh mẽ nhất.

Nhưng Vegas cũng không gấp, hắn muốn từ từ kéo dài quá trình hưởng thụ này. Có trời mới biết, hắn mê mệt cảm giác khi ở bên trong Pete.

Từ từ nhẹ nhàng rút ra, rồi lại nhẹ nhàng đâm vào. Đồ vật kia của Vegas giống như một con rắn, ở bên trong ma sát.

Mỗi một cái đều đụng vào nơi non mềm nhất.

Cơ thể Pete cong lên, vặn vẹo giãy dụa, nhột, chua, trướng, tê dại. Nhưng muốn càng nhiều hơn.

Cắn chặt môi, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ. Pete cảm thấy Vegas thực sự đang hành hạ mình.

Không được! Bất luận như thế nào cũng không thể mở miệng nói cho hắn biết, nói mình không chịu nổi, hi vọng hắn dùng lực một chút, chuyển động nhanh một chút.

Chuyển động chậm như vậy, thật sự muốn chết!

Pete kềm nén khiến cả người cũng run rẩy, nhưng cảm giác kia lại mãnh liệt hơn!

"Cha! Papa, hai người đang làm gì?"

Giọng trẻ con lanh lảnh vang lên từ giường bệnh bên ngoài truyền đến.

Pete căng thẳng trong lòng, phía dưới cũng chợt căng thẳng. Kích thích Vegas liều mạng hút khí, thiếu chút nữa liền phóng mạnh mẽ ra ngoài.


"Ách...... Venice, con tỉnh rồi sao? Papa lập tức ra ngoài." 

Pete khẩn trương muốn chết. Mặc dù Venice nằm ở trên giường không thể nào đi vào, nhưng cậu vẫn rất sợ đứa bé sẽ nhìn thấy.


"Được. Một lát papa kể chuyện cổ tích cho con nghe nha!"

Venice đúng là một cậu bé rất ngoan. Một chút cũng không ồn ào.

Vegas cười nhẹ một tiếng ở bên tai Pete:

"Sao lại cắn anh?"

"Cái gì?" - Pete không hiểu.

"Nơi này. Mới vừa rồi cắn anh thiếu chút nữa không khống chế được." - Vegas lại đem vật kia tới lui.

Pete lập tức hiểu ra. Mặt đỏ đến mang tai! Người đàn ông lưu manh này, nói tới nói lui thật là không biết thẹn thùng.

Định hung hăng co lại! Vegas m hít mạnh một hơi, hôn lên môi Pete. Môi lưỡi như lửa nóng tùy ý vẫy vùng. Pete đầu váng mắt hoa.

"Tiểu yêu tinh!"

Vegas không thể kiềm được, nâng eo lên, dùng sức mạnh mẽ vào ra.

"Papa! Cha đang chạy bộ sao? Tại sao lại thở mạnh như vậy?"

Venice nằm ở phía ngoài, thật sự rất tò mò chuyện gì xảy ra bên trong.

Đến cùng là cha papa đang làm cái quỷ gì?

Giọng nói của papa là lạ, giống như muốn khóc. Cha thì càng kỳ quái, bên trong không có máy chạy bộ, sao cha lại thở gấp như thế?

Có phải đang chơi đấu vật hay không?

"Ách......"

Pete bị sức mạnh của Vegas vào ra khiến nói không ra lời. Bàn chân duỗi thẳng tắp, cuộc chạy nước rút sắp đến.

"Papa, con cũng vậy muốn chơi đấu vật! Papa với cha ra đây chơi với con!"

Venice kêu ở bên ngoài có chút đáng thương.


"Nice......"

Vừa run rẩy kêu lên một câu Nice, Vegas đột nhiên xuyên qua thật sâu, trong nháy mắt Pete đạt tới Tiên cảnh.

Nơi đó của Pete co rút mãnh liệt khiến Vegas không thể kiềm được, gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ phóng hết ra ngoài!

Sau chuyện sáng nay, Vegas liền ỳ lại không đi. Mỗi ngày tan sở liền trực tiếp tới đây. Thừa dịp Venice không chú ý, hôn lên miệng Pete một nụ hôn, hoặc là bàn tay có ý xấu dò vào quần áo của cậu, tìm mọi cách trêu chọc.


Chân Venice cũng dần tốt hơn. Ban ngày Pete tự mình nấu cơm cho bé, dùng xe đẩy đẩy bé đi chơi, buổi tối lại bị Vegas quấn lấy đòi hỏi, căn bản không có thời gian dư thừa để suy nghĩ.

Có lẽ, như vậy cũng tốt. Có lẽ có duyên với Venice, Pete cảm giác mỗi một ngày rất hạnh phúc.

Nếu không bá đạo và lãnh khốc, thật ra thì, Vegas thật sự là tình nhân trên giường rất rất lãng mạn.......

Kỹ xảo cùng thể lực của hắn cũng quá tốt, hơn nữa rất hiểu phải chọc ghẹo người thế nào. Ngón tay và đầu lưỡi của hắn, càng thêm linh hoạt không thể tưởng tượng nổi, Pete chưa thử qua người đàn ông khác, nhưng mỗi một lần cùng Vegas, dường như có thể khiến cậu đạt tới cao trào nhất.

Sau buổi trưa, ánh nắng ấm áp chiếu vào, Venice đã ngủ rồi.  đang nằm trên ghế sa lon đọc sách giáo dục trẻ em.

Điện thoại di động chợt vang lên, là Prem:

"Pete! Cuối tuần là hôn lễ của tớ, cậu không được quên a!"

Trong đầu Pete ong lên một cái, đúng rồi! Cuối tuần là đám cưới của Prem! Cậu sẽ làm phụ rễ cho Prem! Sao lại có thể quên mất chuyện này! Thời gian này luôn ở bên cạnh Venice, trí nhớ cũng biến mất, không còn nhớ chuyện gì khác nữa.

"Được. Tớ nhớ. Yên tâm đi!"

Để điện thoại xuống, Pete bắt đầu rầu rĩ. Bây giờ Venice rất dính cậu, đến lúc đó khẳng định không chịu buông cậu đi tham gia hôn lễ a.

Bây giờ cậu bé đã quen kêu cậu là papa rồi, nói thế nào cũng không thay đổi, nhất định phải kêu cậu là papa. Nếu như dẫn bé tới buổi hôn lễ, người khác lại nghĩ đây là con trai của mình!

Con trai của Vegas gọi mình là papa, loại chuyện bát quái ngày mai khẳng định sẽ lên trang đầu các báo. Ai, Pete thật không biết phải làm sao!


"Vegas, cuối tuần là hôn lễ của Prem, anh nghĩ cách đưa Nice ra ngoài đi chơi một ngày được không?"

Pete ôn tồn thương lượng với Vegas.

"Anh biết. Anh là phù rể cho Boun. Nice cùng chúng ta đến đó là được! Có gì phải lo lắng đâu!"

Vegas cảm thấy Pete lo lắng vô lý. Ánh mắt chớp động.

Hôn lễ Prem, hắn tại sao không đi! Hắn còn có chuyện kinh ngạc muốn dành cho Pete! Hắn muốn đi, Venice cũng phải đi. Cả nhà bọn họ ba người, đều phải đến đông đủ!

Ngày Prem kết hôn rốt cuộc cũng đến!

Sáng sớm, Pete liền mang hai bộ lễ phục cùng hộp giày đến nhà trọ của Prem. Đây là lễ phục và giày của cậu. Hôm nay cậu là dâu rễ, không yêu cầu rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể quá xấu xí. Phải thích hợp để tôn lên nhân vật chính .

Bộ lễ phục của rễ phụ là màu xanh, chất liệu tơ tằm trước mềm mại rất mát mẻ sảng khoái, vô cùng phù hợp với làn da của Pete. Đi thêm đôi giày màu trắng. Khi Pete tới giúp Prem sửa sang lại áo cưới thì Prem trêu ghẹo:

"Pete, hôm nay cậu tới để cạnh tranh sắc đẹp với tớ sao? Rễ phụ sao còn mặc đẹp hơn rễ chính thế!"

Pete ra vẻ uất ức:

"Làm gì có! Trang phục rễ phụ không phải đều là thống nhất sao? Tớ không mặc theo ý mình."

Pren có bốn rễ phụ. Quả thật đều dùng trang phục thống nhất.

Chỉ có điều, bộ lễ phục này vô cùng phù hợp với Pete mà thôi. Mấy rễ phụ khác mặc vào chỉ làm động lòng người một chút, nhưng Pete mặc vào lại khiến bộ lễ phục này trở nên cao nhã thuần khiết hơn.

"Pete, tớ có đẹp không?"

Prem mang trên mặt nụ cười hạnh phúc, đem áo cưới ướm vào mình khoa tay múa chân.

"Quá đẹp! Prem, cậu sẽ là người đẹp nhất!" - Pete nói chân thành từ đáy lòng.

"Cám ơn bé yêu!" - Prem khoác vào vai Pete, ánh mắt ân cần nhìn cậu

"Pete, cậu và Vegas chung sống như thế nào?"

"Chung sống cũng không tệ lắm. Vegas thật sự thay đổi rất nhiều, trước kia tớ ghét nhất sự bá đạo, ngông cuồng, và không biết tôn trọng người khác của hắn, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ ở cùng với hắn, thật sự thoải mái." - Pete mỉm cười.

"Chỉ có điều, trong lòng tớ vẫn có chút thấp thỏm. Không biết tại sao."

"Pete, chuyện trước đây lưu lại cho cậu quá nhiều ám ảnh đi, cậu phải học cách quên đi. Lần trước cùng Vegas ăn cơm, tớ cũng cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều. So với trước kia trầm ổn hơn nhiều. Nhìn qua đúng là một người đàn ông có tư chất. So sánh giữa Boun với hắn, thật sự còn ngây thơ lắm."

Mặc dù oán trách Boun ngây thơ, nhưng nụ cười trên mặt Prem lại nồng đậm, ngọt ngào, thậm chí mang theo điểm cưng chiều.

Pete lắc đầu mỉm cười. Đàn ông, có lúc thật giống như một đứa bé chưa trưởng thành. Chỉ vì Prem chưa thấy mặt ngây thơ này của Vegas mà thôi.

"Prem, em có ở bên trong không?"

Bên ngoài truyền tới một giọng nam trong sáng. Boun đến tìm Prem.

"Em và Pete đều ở đây. Anh vào đi." - Trên mặt Prem tràn đầy hạnh phúc.

"Boun, chúc mừng anh! Tôi và anh sẽ trở thành thân thuộc." - Pete cười nhìn Boun.

"Cám ơn cám ơn! Vậy cậu và Vegas? Lúc nào thì kết hôn?" - Boun hỏi.

Pete không biết trả lời như thế nào. Trải qua khoảng thời gian chung đụng này, sâu trong nội tâm của cậu thật ra thì đã tiếp nhận Vegas rồi. Thấy bộ dáng hạnh phúc của Prem, khiến cậu cũng bắt đầu ước mơ mình được mặc áo cưới.

"Pete, tấm lòng của Vegas đối với cậu, cậu cũng không phải không biết. Mấy năm cậu rời đi này, mỗi lần gặp tôi đều là uống rượu giải sầu"

" Sinh nhật hàng năm của cậu hắn cũng làm một chiếc bánh sinh nhật thật lớn, một mình nhìn chiếc bánh rồi thổi nến"

"Lễ tình nhân hàng năm sẽ mua một chiếc nhẫn, sau đó ném vào lòng biển. Tôi rất đau lòng vì hắn, những chiếc nhẫn kia đều rất giá trị a!"

"Hả?"

Lời của Boun khiến Pete thất kinh. Những chuyện này, cho tới bây giờ Vegas cũng chưa từng nói với cậu.

Thấy dáng vẻ giật mình của Pete, Boun sáng tỏ gật đầu:

"Giật mình chứ gì? Những chuyện này Vegas không thể nào nói được với cậu. Vegas này suy nghĩ rất sâu kín, có chuyện gì cũng chỉ thích chôn ở trong lòng"

" Hắn không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng Pete à, cậu phải tin tưởng tôi, hắn thật sự yêu cậu. Tôi là bạn bè của hắn nhiều năm như vậy, tôi phải có trách nhiệm nói cho cậu biết, hắn yêu cậu. Hơn nữa chỉ yêu một mình cậu."

Trong lòng của Pete, chợt như có một làn gió xuân thổi qua, ấm áp, ngọt ngào, còn có một chút đau.

Vegas!

Cậu thầm gọi cái tên này, giữa môi lưỡi giữa dường như cũng tràn đầy mùi vị hạnh phúc.


Cậu biết hắn yêu cậu, chỉ không nghĩ tới sẽ sâu như vậy. Còn bao nhiêu chuyện mà cậu không biết đây?

Ngước mắt nhìn Boun, hi vọng hắn nói thêm chút nữa.

Boun tựa như hiểu thấu tâm tư của cậu, sắc mặt có chút nặng nề:

"Pete, còn có một sự kiện, tôi cảm thấy cậu cũng nên biết."

Thấy sắc mặt của Boun, Pete sợ hết hồn:

"Hả? Chuyện gì?"

Cánh cửa đang mở một nửa chợt bị đẩy ra, một bóng dáng tuấn dật mạnh mẽ rắn rỏi đi vào.

Vegas mỉm cười nhìn Pete một cái, rồi quay đầu sang Boun:

"Thằng bạn tồi có phải lại đang nói xấu sau lưng tôi không?"

Boun bất mãn trừng Vegas một cái:

"Tôi là người không có nghĩa khí như vậy sao? Tôi đang định nói cho Pete biết cậu vì em ấy mà bị trầm cảm đấy."

Mày rậm của Vegas nhíu lại, vội vàng ngăn chủ đề của Boun:

"Sao hôm nay rảnh rỗi như vậy? Chuyện hôn lễ đã an bài tốt hết rồi sao?"

Trầm cảm?

Pete lại không chịu buông tha đề tài này. Vội kéo Boun hỏi:

"Vegas bị trầm cảm?"

"Đúng! Cậu đi được một năm, Vegas bị trầm cảm rất nghiêm trọng, suốt ngày ngồi lặng mình trong phòng mà hắn với cậu đã ở, cũng chẳng bật đèn, cứ ngồi ì ở đó không ăn không uống, mọi thứ phải giao lại cho phó giám đốc giải quyết, vì bỏ bê công việc,nên bị ba hắn về đánh cho 1 trận thừa chết thiếu sống. Phải một thời gian rất lâu mới chữa khỏi"

" Cậu không phát hiện Vegas gầy đi sao? Lúc đó hắn rất gầy, người cao hơn 1m 80, mà chỉ còn hơn 55 kg. Tôi nhìn còn thấy đau lòng."


"Cái gì?" - Câu nói của Boun, khiến Pete chết đứng tại chỗ.

Trái tim bóp chặt lại, như có một bàn tay khổng lồ hung hăng lôi kéo, Pete đau đớn đến không thể hít thở được!

Nước mắt rơi xuống không hề báo trước, Vegas ngốc! Ngu ngốc, sao anh lại trở nên như vậy?

Đôi mắt to tràn đầy nước mắt nhìn Vegas, Pete khóc toàn thân run rẩy.

Thấy nước mắt Pete, Vegas có chút luống cuống, kéo vai Pete qua, dịu dàng nói:

"Đừng nghe Boun nói lung tung, làm gì đến nỗi dọa người như vậy."

"Vegas, trời ơi gầy trơ xương ra nè, em không muốn ông khúc củi ngủ đâu... anh là tên ngốc hả, sao lại biến mình thành bộ dạng như nè!"

Pete đột nhiên xoay người, nhào vào lòng Vegas, ôm chặt lấy hắn. khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt dính sát vào mặt hắn, cọ sát, như muốn chính mình hòa nhập với sinh mệnh của hắn.


"Anh làm gì thế hả...... Sao phải làm như vậy? Em...... tốt đến như vậy sao...... Sao anh ngốc như vậy...... Ngu ngốc!" - Pete khóc đến nỗi nói không thành câu.

Cậu thật sự không ngờ, tình cảm của Vegas đối với cậu, lại sâu đậm đến thế. Bây giờ, cậu hoàn toàn có thể tha thứ cho tất cả sai lầm trước kia của Vegas. Hắn bá đạo, cũng vì hắn yêu cậu, không phải sao?

"Ngoan, đừng khóc, em xem anh bây giờ không phải rất khỏe sao?"

Thấy Pete khóc đau lòng như vậy, Vegas càng đau lòng hơn, vụng về giúp cậu lau sạch nước mắt, nhưng nước mắt càng ngày càng nhiều, lau cách nào cũng không hết.

Vegas không thể làm gì khác hơn là dùng đôi môi nóng bỏng hôn lên mặt của Pete, muốn hôn khô nước mắt trên mặt cậu.

Boun và Prem liếc mắt nhìn nhau, cũng bị hai người đang ôm nhau khóc kia làm cho cảm động, yên lặng thối lui ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại, để cho có không gian riêng tư.

"Pete, tha thứ cho những sai lầm trước kia của anh được không? Trước kia, anh chưa bao giờ yêu ai, nên không biết phải yêu làm sao. Cho anh thêm thời gian, được không?"

Giọng nói dịu dàng của Vegas vang lên bên tai Pete. Mang theo cưng chiều nồng đậm.

Pete khóc căn bản không nói ra lời, chỉ là ra sức gật đầu.

Khóe mắt của Vegas cũng đã ươn ướt. Nhẹ nhàng nâng cằm Pete, ánh mắt thâm tình nhìn sâu vào mắt cậu.

Trong mắt Vegas, Pete thấy được bóng dáng của mình, tràn đầy nước mắt, nhưng vẻ mặt lại hạnh phúc, thỏa mãn.

Lần đầu tiên, không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt Vegas, Pete nhẹ nhàng hỏi:

"Vegas, anh có yêu em không?"

"Yêu. Rất yêu."

Vegas có chút giật mình, nhưng hơn thế là cảm động và mừng rỡ.

"Pete, anh yêu em, rất rất rất yêu em."

Pete hài lòng mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mỉm cười giống như thiên sứ:

"Vegas, em cũng yêu anh!"


"Pete, em mới nói cái gì? Em lặp lại lần nữa đi?"

Vegas không thể tin được vào lỗ tai của mình, kinh ngạc nhìn Pete.

Pete có chút xấu hổ, vùi mặt vào ngực Vegas:

"Không nói, lời hay không nói lần thứ hai."


"Pete, bảo bối, lặp lại lần nữa được không? Cầu xin em......"

Vegas tha thiết hôn lên mặt Pete, từ trán đến mắt, đến mũi, không buông tha bất cứ chỗ ngọt ngào nào.

"Không nói không nói......"

Pete bị hắn hôn làm cho khó chịu, cười duyên đánh nhẹ vào lưng Vegas.

"Pete, em biết không? Những lời này, anh chờ đợi bốn năm nay rồi."

Vegas đột nhiên ôm chặt Pete, rất chặt, tựa như muốn đem cậu khảm vào trong ngực mình:

"Không, anh chờ 30 năm rồi."

"30 năm?" - Pete không hiểu hỏi.

"Anh chờ ba mươi năm, chờ một người anh yêu nói với anh, em yêu anh."

Giọng nói Vegas mang theo hạnh phúc nồng đậm, nụ cười ở khóe miệng khiến hắn càng thêm anh tuấn.

"Ai yêu anh? Em mới không yêu anh! Người em yêu là Venice!" - Pete thấy bộ dạng Vegas, bắt đầu đùa ác.

"Không yêu anh? Vậy anh sẽ trừng phạt em!"

Vegas ôm eo Pete, bế cậu lên, bước vào phòng thay quần áo.

Pete cảm thấy có chút không ổn, vội đẩy ngực Vegas:

"Này! Này! Đừng làm loạn! Đây là phòng để áo cưới của Prem và Boun. Là nơi nhạy cảm, anh đừng làm loạn a!"

"Yên tâm, anh sẽ không làm loạn. Chỉ làm một chút chuyện yêu thôi."

Vegas cười tà mị, ánh mắt lóe lên những tia sáng nóng rực.

Pete đối với tia sáng này rất quen thuộc, trong lòng thật sự có chút nóng nảy. Bây giờ Prem và Boun nói không chừng còn ở bên ngoài chờ họ, Vegas sao có thể vào thời điểm này làm loại chuyện đó chứ!

"Yên tâm đi, bọn họ sẽ không vào. Bọn họ rất thông minh, làm gì giống tiểu ngốc nghếch như em chứ! Chạy trốn ba năm, hôm nay bị anh bắt lại được rồi!"

Nụ hôn kích tình của Vegas rơi xuống. Đôi môi chạy trên chiếc cổ thon dài của Pete, nhẹ nhàng liếm láp từng chỗ mẫn cảm của cậu. Pete rên nhẹ giống Tiểu Miêu yêu kiều.

"Vật nhỏ, tiểu yêu tinh! Vừa nghe em rên anh đã không chịu nổi! Em nói đi, Sao em chỉ như vậy mà lại câu dẫn được đàn ông?"

Vegas ôm Pete vào phòng thay đồ. Trực tiếp đặt cậu trên.

Bốn phía bàn đều là gương lớn. Pete nhìn thấy vô số hình bóng của mình trong gương, đang bị Vegas hôn mãnh liệt. Cả người nóng bỏng không nói nên lời.

Cởi đồ Pete, đầu lưỡi Vegas bắt đầu du hành trên người cậu.

"A...... Không cần...... Không cần liếm nơi đó......"

Vegas hiểu rất rõ cơ thể Pete, biết yếu điểm của cậu là ở đâu. Trực tiếp liếm lên đó, khiến Pete không thể run rẩy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro