chương 19 Chọn cái nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tầng thượng, nhiệt độ máy điều hòa vừa phải, nhưng Pete vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Hôm nay cậu mặc áo sơ mi dài tay màu trắng, quần tây màu kem, nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng họp, trước mặt là mấy người mặc Âu phục màu đen, khiến bầu không khí có vẻ nặng nề.

Im lặng, im lặng khiến người ta sợ hãi.

Pete thấy được người đàn ông ngồi trên ghế chỗ xa nhất, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan rõ ràng hiện lên vẻ nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm đảo tới, mang theo luồng điện bao trụ cả người cậu, ánh mắt kia quá sâu, sâu đến mức cậu không dám đụng vào.

Nhẹ nhàng hít một hơi, cậu ôm chặt tài liệu trong lòng, đóng cửa lại.

Xin lỗi tôi tới muộn, xin lỗi.

Pete hơi cúi đầu, vài sợi tóc mềm mại khẽ rớt xuống. Vegas nắm ngón tay thon dài lại đứng dậy, thản nhiên nói.

Ngồi đi

Pete nghe vậy nhu thuận ngồi xuống, cách bàn công tác màu đen thật dài, cậu ngồi đối diện với hắn, liếc mắt qua là hắn có thể nhìn thấy cái cổ tuyết trắng cùng xương quai xanh khéo léo của cậu, cổ cùng cánh tay tựa không có sức, cảm giác thiếu một cái gì đó, cái loại cảm giác nhỏ bé và yếu ớt, làm cho người ta rất muốn đến gần, rất muốn có được cậu, che chở cho cậu.

Mà không phải như bây giờ, thân ảnh mảnh khảnh của cậu ngồi giữa một đống những người mặc Âu phục cùng giầy da cao cấp, vẻ khôi ngô của họ làm nổi bật sự nhỏ bé yếu ớt của cậu, ánh mắt dừng trên người cậu mà tìm tòi, soi mói đảo qua lại.

Cậu Pete cậu biết hội nghị ngày hôm nay mời cậu tới là có mục đích gì chứ?” - Một người đàn ông mở miệng nói. Pete gật đầu, nhẹ giọng nói:

Tôi biết.

Người đàn ông lật xem tài liệu trong tay một chút, dựa vào thành ghế nói:

Tài liệu tố cáo này tôi đã xem qua. Tin tưởng Cậu Pete cũng như vậy, hiện tại tôi mong Cậu Pete cho tôi một lời giải thích, làm cho hội đồng quản trị các ngài cũng hiểu rõ được sự tình, cậu nói đi?”

Rất nhiều ánh mắt mang theo nghi vấn cùng bức bách đảo đến, yên lặng nhìn cậu.

Ánh mắt Pete trong veo giương lên, nhu hòa mà nhìn lại ánh mắt của người đàn ông vừa rồi, thanh âm trong vắt như tiếng suối chảy:

Về chủ tịch M&W Kew, anh ta đã từng là bạn trai của tôi, chúng tôi là người yêu"

" Chỉ là ngày mà tôi tiến vào B&B là ngày mà chúng tôi chia tay, đến bây giờ trừ bỏ ân oán cá nhân, không có quan hệ nào khác, tôi không rõ anh ta có biết tôi làm việc tại B&B hay không, nhưng đối với việc M&W ra tay thao túng, tôi không biết gì cả, ở đây tôi cũng chỉ công tác tại bộ phận thư ký, kế hoạch họat động cụ thể như thế nào tôi không có khả năng tiếp cận…Đây là lời giải thích của tôi.”

Ánh mắt mọi người có chút sâu xa, đặc biệt là khi cậu nói bọn họ đã từng có thời gian yêu nhau, âm thầm cẩn trọng suy nghĩ một chút. Người đàn ông cười cười vung tập tài liệu trong tay nói

Cậu Pete, cảm ơn cậu đã thừa nhận, như vậy chúng tôi thảo luận cũng thuận tiện hơn. Nếu như chân tướng đúng như cậu nói, vậy tại sao lại có một tài liệu tố cáo như vậy? Chúng tôi không thể chỉ tin lời nói từ một phía, M&W cùng B&B đang có tranh chấp trong kế hoạch xí nghiệp Koi, Cậu Pete, vì cái gì chúng tôi phải tin tưởng cậu?”

Pete tự suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

Tôi không có cách nào.”

Một loạt tiếng ồ đồng thời vang lên, ánh mắt lưu luyến dừng trên người cậu bỗng trở lên phức tạp hơn.

Đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, thanh âm của Pete rất nhẹ, rất rõ, dừng ở vấn đề của người nọ, ánh mắt trong veo nhìn họ lần cuối rồi thu về, kiên định nói:

Vị này, tôi đích thị không có cách nào giải thích, người ta luôn luôn nghi ngờ nhiều hơn đối với những lời thanh minh, tính xác thực của tài liệu này, cấp trên cũng không thể đảm bảo, không phải sao?”

Giọng nói mềm mại của cậu như nước lạnh xối tới, thức tỉnh nhất loạt những người đàn ông tự đại. Mọi người hít nhẹ không khí lành lạnh, sắc mặt có chút xấu hổ.

Sắc mặt người đàn ông vừa đưa ra vấn đề cũng không dễ nhìn, nhìn cậu nói:

Trên đời này không có lửa làm sao có khói, Cậu Pete, biểu hiện giả ngốc của cậu cũng rất khá, trong công ty năng lực luôn khiến cấp trên nhìn nhận, tôi nghĩ cũng không có người rảnh rỗi đi moi móc sự tình trước kia và bây giờ của cậu xem tốt xấu hay không, giả ngốc tất nhiên có nguyên nhân, không phải sao?”

Một cỗ khí lạnh thâm nhập toàn thân, mơ hồ làm đau vết thương. 

Lý luận kia yếu đuối mà buồn cười, thế nhưng rất trí mạng, không ai có thể phản bác lại lý lẽ sai lầm ấy, cậu cũng vậy.

Đôi môi bị cắn sít sao buông ra, lưu lại một mảnh dấu răng non mềm đỏ bừng mê người, Pete nỗ lực ngồi thẳng lưng, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp êm tai.

Tôi không biết…ngài đây, tôi thực không thể nào đoán được ý đồ của người tố cáo, tôi chỉ có thể xác định duy nhất một việc, mối quan hệ trước đây của tôi cùng bạn trai cũng không tốt như mọi người tưởng, tôi có thể kiềm chế chính bản thân mình, đối với ngài tôi không cách nào khống chế lời đồn đại, người ta đã muốn chơi xấu tôi, tôi có mười cái miệng cũng không cãi lại các người….Xin lỗi.”

Tựa như lâm vào cục diện bế tắc, hội đồng quản trị có chút ồn ào, đây đó thấp giọng bàn luận gì đó với nhau.

Ánh mắt thâm thúy của Vegas vẫn dừng ở Pete, ngón tay trên mặt bàn khẽ gõ, lộ ra vẻ uy nghiêm. Cục diện đột nhiên an tĩnh lại, tiếng nói lạnh lùng vang lên:

Đưa ra một vài bằng chứng, tôi không muốn tiếp tục nghe những tranh chấp vô vị.”

Một câu nói làm những người đàn ông hai bên có chút xấu hổ.

Tôi đã từng kiểm tra qua một số tư liệu cùng hỏi qua một vài người, thế nhưng không có bằng chứng xác thực.

Người đàn ông có chút dè dặt nói. Một mảnh trầm mặc nghiêm trọng, khóe miệng Vegas lạnh nhạt cười yếu ớt.

Hắn đứng lên, xung quanh duy trì một mảnh yên lặng. Thân ảnh cao ngất rời bàn họp thật dài, thanh âm du dương quanh quẩn trong không khí:

Thì ra đây là kết quả mà các người chuẩn bị sao? Tôi có nên hay không chuẩn bị một người kiểm tra nói dối, đến xem tột cùng là ai nói thật, là như thế này sao?”

Không khí lặng yên xơ xác, Vegas dừng ở cậu nhóc yếu ớt kia, thản nhiên nói:

Còn cậu?”

Cách bầu không khí, ánh mắt Pete nhìn hắn, đôi mắt trong veo của cậu bỗng giật giật, mắt nhìn hắn đi tới, hai tay chậm rãi đặt lên hai vai của cậu, cúi đầu nói:

Cậu sắp tới phải ra hầu tòa à?”

Hơi thở ấm áp của hắn tỏa ra, Pete cảm thấy phía sau lưng có một cỗ lực uy hiếp. Cậu gật đầu, tay để trên bàn chậm rãi nắm chặt. Bàn tay Vegas nhẹ vuốt tóc cậu, lạnh nhạt nói:

Khỏi phải nói cho tôi biết, nói cho bọn họ nghe đi.”

Trên thực tế, Pete đã sớm bị bàn tay ấm áp của hắn làm cho toàn thân cứng đờ.

Hội đồng quản trị, trước mặt rất nhiều người đưa ra quyết định phản đối, hắn đối cậu thân thiết không chút nào che giấu! Hô hấp của Pete đều trở nên khó khăn, có chút không dám đối diện ánh mắt mọi người, cử chỉ tha thiết của Vegas có bao nhiêu mê người, mà tư thế nửa ôm lấy cậu từ phía sau có bao nhiêu sức thu hút ánh mắt người khác.

Cậu Pete” - Có người phá vỡ thế khó xử, mở miệng hỏi:

Có thể mạo muội hỏi một chút hay không, vụ kiện cáo của cậu cùng cuộc họp của chúng ta hôm nay, có quan hệ gì?”

Pete có chút cứng đờ. Cậu trầm mặc, ngón tay chạm đến văn kiện phía dưới, cậu đã sớm chuẩn bị, hẳn là sẽ dùng đến.

Thế nhưng đến giờ phút này, cậu đột nhiên phát hiện chính mình không đủ dũng khí.

Vụ kiện đó là việc riêng giữa tôi và Kew”

Pete nhẹ nhàng nói, tay từ từ nắm chặt túi tài liệu. Mọi người có chút giật mình, cùng nhau trao đổi ý kiến rồi nói:

Vậy, Cậu Pete, cậu có thể nói rõ hơn một chút, nội dung tố tụng là gì không?”

Đúng vậy, chúng tôi vẫn còn vấn đề thắc mắc, ví dụ như mối quan hệ của hai người phát triển đến mức nào, văn bản này không đề cập đến. Rốt cục cậu có động cơ gì khi tới đây làm việc.”

Ánh mặt trời xuyên thấu phòng họp lớn, ánh nắng ban mai mờ nhạt chiếu rọi lên thân thể Pete, ánh sáng tựa như mưa phùn lất phất.

Cậu xác định, mình là kẻ nhát gan, nếu như có thể, cậu thà rằng lẩn trốn trường hợp này, không phải hứng chịu những câu hỏi mổ xẻ nghi ngờ, không cần phải như vậy.

Sự thực đau thương bị bọn họ phanh phui cấu xé, không đáng để cậu tranh luận cùng phản bác, cậu không làm sai điều gì, nhưng lại phải chịu đựng những ánh mắt nghi kị như thế này.

Cục diện rối rắm, cậu ngay cả giải thích đều không có sức. Mở túi xách lấy tập tài liệu bên trong ra, Pete nhẹ nhàng đẩy lên phía trước, đôi mắt trong veo như nước. Vegas đã trở lại chỗ ngồi, thản nhiên nhìn chằm chằm vào cậu.

Mọi người nhìn tập tài liệu nọ, trong lòng nổi lên một tia rối loạn, toàn căn phòng có chút chấn động, Pete vẫn bình tĩnh ngồi yên.

Cậu Pete…

Xem xong tài liệu, người đàn ông ngồi vị trí cuối cùng đưa mắt nhìn cậu.

Vụ kiện này là cậu chủ động khởi kiện, hơn nữa còn lấy danh nghĩa cá nhân à?’’

Pete nhẹ nhàng gật đầu:

Đúng vậy ”

Ánh mắt người đàn ông lần thứ hai lướt qua văn kiện, suy nghĩ hồi lâu bên môi mới lộ ra ý cười châm biếm:

Thật không ngờ đương kim chủ tịch M&W lại là kẻ biến thái điên cuồng như vậy.”

Hắn quay lại nhìn Pete, lúc này mới cảm nhận được bên trong người cậu nhóc yếu ớt này chất chứa nghị lực cứng cỏi đến mức nào, hắn không khỏi liếc nhìn cậu vài lần.

Cậu Pete, cho phép tôi nói thẳng?” - Lại một người khác lên tiếng, thanh âm bình thản nguội lạnh.

Phần thắng của cậu không lớn…”

Nét mặt Pete không hề biến đổi, có chút kiên định nói

Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết.

Sự việc dường như một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, biểu tình mỗi người không giống nhau khó mà lường trước, tài liệu một lần nữa đưa trở lại tay, Ánh mắt trong veo của Pete chợt giật mình, đón lấy tập tài liệu, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.

Cậu Pete, tôi hỏi vấn đề cuối cùng,

Người đàn ông đưa ra vấn đề lúc nãy nhìn cậu nói:

Cậu khẳng định nội dung tài liệu tố cáo này hoàn toàn là bịa đặt, không đúng sự thực, có phải hay không?”

Pete không lên tiếng, chỉ lẳng lặng gật đầu. Hội đồng quản trị một lần nữa thấp giọng bàn luận, có người cung kính hỏi ý kiến của Vegas, sau đó quay mặt nhìn cậu nói:

Trước mắt là như vậy, sự việc cụ thể chúng tôi sẽ xem xét lại, kể cả người tố cáo, chúng tôi cũng cần thẩm vấn lại, Cậu Pete cậu về trước đi, đại khái việc cậu có thể tiếp tục làm việc ở B&B hay không hai ngày sau sẽ rõ.”

Cuộc họp kết thúc, Pete đứng dậy hướng hai người ngồi gần bắt tay, nhẹ giọng nói:

Cảm ơn.”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lông mi thật dài có chút ủ rũ cụp xuống, che giấu đi toàn bộ ưu tư trong mắt, ai cũng không thể nhìn ra tâm tình của cậu như thế nào.

Đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, không khí bên ngoài vẫn mát mẻ như cũ, điều kiện làm việc ở B&B trước giờ đều là tốt nhất.

Bên ngoài hơi ồn ào, thanh âm bận rộn không ngừng, cũng có người liếc mắt nhìn qua cậu, ánh mắt phức tạp.

Pete có thể nghe được những người này nói với nhau những gì, vẳng bên tai, từ phía sau tiếng nói mỗi lúc một lớn.

Cậu băng qua phòng họp thật dài, bấm nút thang máy một mình bước vào.

Ngón tay lạnh, rất lạnh.

Cậu bấm nút lên tầng thượng.

Làm việc tại B&B lâu như vậy, cậu cũng chưa từng lên tầng thượng nhìn qua, tòa nhà to lớn tráng lệ ba mươi mấy tầng, không biết từ trên cao nhìn xuống phong cảnh sẽ thế nào. 

Cậu ngơ ngác đợi thang máy dừng lại rồi nhấc chân bước ra.

Vượt qua mấy bậc cầu thang cuối cùng, cậu đi tới mở cánh cửa sơn màu đỏ, toàn bộ quang cảnh tầng thượng của B&B hiện ra trước mắt.

Một luồng gió lạnh trong nháy mắt thổi đi toàn bộ không khí khô nóng ngày hè.

Pete ôm chặt tập tài liệu trong tay không cho gió thổi bay, cánh cửa phía sau đóng lại, bỗng nhiên từ phòng điều hòa đi ra không khí có vẻ nóng bức hơn so với thường ngày, gió rất lớn, thân thể nhỏ bé yếu ớt của cậu được gió thổi rất dễ chịu.

Hiện tại chỉ có một mình cậu, có thể tỏ ra yếu đuối hay không, có thể khóc không?

Tâm tình bị đè nén, thật sự rất áp lực không phải ai cũng thích phanh phui vết thương của mình cho người khác thấy, cậu không muốn bị hiểu lầm, không muốn bị thương hại, không muốn trở thành mục tiêu bàn tán của mọi người.

Giả vờ làm như không có chuyện gì xảy ra…

Mệt mỏi quá!

Cậu rõ ràng muốn khóc lớn một hồi, thế nhưng cậu không thể, như thế này quá mệt mỏi!

Toàn bộ đồ trong tay đều rơi xuống đất, cậu cũng mặc kệ.

Trên độ cao ba mươi mấy tầng, nhiệt độ không khí vô cùng nóng bức, Pete đứng dựa vào lan can bảo vệ bằng men sứ trắng, cảm giác được gió lạnh thấu xương thổi bên tai.

Quá khứ, cậu ôm chặt hai cánh tay ngửa đầu nhìn lên bầu trời, đem toàn bộ chua xót cùng yếu đuối bộc lộ dưới ánh mặt trời. Nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt chảy ra, cậu có chút bất ngờ.

Lên đây làm gì thế?

Kèm với tiếng nói trầm thấp, một thân ảnh nam tính từ phía sau tiến đến bên cậu, mang theo khí phách không thể kháng cự vòng tay ôm lấy cậu, hơi thở ấm áp theo tư thế nhẹ nhàng cúi đầu xuống nhìn cậu.

Cả người Pete run rẩy!

Cậu mở mắt, lực đạo mạnh mẽ từ phía sau khiến cậu có chút căng thẳng. Vegas cúi đầu nhìn cậu nhóc kia vào trong lòng, cậu có chút giật mình quay đầu lại nhìn.

Trong nháy mắt, ánh mắt thâm thúy có chút giật mình, lập tức đem cả người cậu ôm chặt vào trong ngực

Lực đạo của hắn rất lớn, giống như muốn đem cậu tiến nhập vào trong người.

Pete kinh hãi, cảm nhận được một cỗ lực lượng chế trụ lấy thắt lưng, khuôn mặt tuấn lãng như tác phẩm điêu khắc áp vào trán cậu, dễ dàng nhìn thấy nước mắt của cậu, cậu không kịp che giấu đi vẻ yếu đuối của mình, mà nước mắt lăn dài trên má, cậu muốn tránh đi không cho hắn thấy, nhưng sau gáy bị một bàn tay chế trụ, không cho cậu trốn tránh.

Bàn tay cứng rắn nâng mặt cậu lên, mỹ lệ mà yếu đuối, thoạt nhìn đặc biệt mê người.

Trốn không thoát.

Pete ngừng giãy dụa, không hề di chuyển, chỉ là tùy ý dựa vào hắn, để cho hắn dễ dàng nhìn thấy hoàn cảnh của cậu.

Vegas mím môi không nói. Hắn đương nhiên biết trong cuộc họp cậu phải ẩn nhẫn chịu đựng như thế nào, đó là điều mà trước đây cậu hoàn toàn không thể làm được, chỉ là hắn không nghĩ đến vẻ yếu đuối của cậu có thể khiến người khác thương xót đến vậy, hắn nhàn nhạt nở nụ cười. Tiếng nói ám muội cúi đầu than thở:

tên nhóc này…

Ngay sau đó, hắn thu hồi bộ dáng tươi cười, cúi đầu hôn cậu.

Hắn vẫn luôn bá đạo như vậy, không tránh né, Pete chưa kịp phản ứng đã bị hắn hôn tiếp, mùi thuốc lá nhàn nhạt rõ ràng quẩn quanh cậu.

Bắt đầu như cuồng phong khiến cậu không kịp trở tay, tư thế hôn môi từ phía sau càng lúc càng sâu hơn, cậu hít thở từng ngụm khó khăn.

Nhưng cằm bị ép buộc nâng lên, đón nhận cướp đoạt mãnh liệt.

Ưm…

Không có không khí, Pete khó khăn hô hấp, chỉ có thể khép chặt hàm răng, chống cự hắn.

Mở miệng ra…

Vegas thở gấp ra lệnh, bàn tay dọc theo cái cổ tuyết trắng trượt lên, xiết chặt làm xương cổ của cậu đau đớn.

Đau đớn đến run rẩy khiến cậu mất hết kháng cự, hắn tùy ý cướp đoạt sự ngọt ngào khiến kẻ khác si mê cậu, hung hăng cướp lấy.

Ánh nắng hè nóng bức bao phủ hai người, nhưng nhiệt độ tay hắn còn nóng hơn thế, từng chút từng chút vuốt ve, suýt nữa làm bỏng da thịt cậu!

Pete không thể chịu đựng như thế, nước mắt tiếp tục chảy ra, quá nghẹn ngào với nụ hôn ép buộc của hắn.

Vegas cảm nhận được sự khác thường của cậu, đè nén dục vọng, chậm rãi buông lỏng lực đạo.

Cả người Pete bị xoay lại, tay bị buộc đặt lên thắt lưng của hắn, tiếp tục hôn thật sâu. Hắn không hề thô bạo như trước mà ôn nhu hơn rất nhiều.

Nụ hôn nhẹ nhàng tựa như yêu thương, an ủi những thương tổn cậu phải gánh chịu, nước mắt xâm nhập vào trong nụ hôn, tại đầu lưỡi nóng bỏng của hắn mà biến mất.

Hắn hôn đến tận cùng đau khổ, mãi cho đến khi khoang miệng cậu chứa đầy hơi thở của hắn.

Vegas say mê trong vị ngọt ngào của cậu, một chút hoảng hốt, còn muốn vĩnh viễn chìm đắm trong đó.

Không biết nụ hôn khi nào thì chấm dứt, nước mắt Pete cũng thôi không rơi nữa, cậu có một loại ảo giác, người đàn ông này đối với cậu yêu mến không gì sánh được.

Ngón tay nóng hổi vuốt ve cái cằm non mềm của cậu, Pete tránh không được, chỉ có thể chịu đựng hơi thở bá đạo của hắn, còn có thanh âm bá đạo:

Tôi cho phép cậu được khóc, nhưng từ nay trở đi nhất định phải ở trong lòng tôi, nghe hiểu chứ?”

Tiếng nói của hắn trầm thấp du dương êm tai, nhưng mang theo mệnh lệnh. Thân thể mềm mại trong lồng ngực bỗng nhiên run lên.

Ngài Vegas…”

Thanh âm của Pete có chút nghẹn lại, chỉ nói được hai chữ, cậu muốn nói cậu đồng ý nội dung hợp đồng kia, thế nhưng cậu không dám nói, cậu không thể tưởng tượng ra hậu quả của nó, người đàn ông này cho dù có lúc vô cùng ôn nhu, nhưng cũng tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm.

Loại nguy hiểm này, nói không rõ ràng, khiến người ta mơ hồ nghĩ đến mà sợ hãi.

Cậu làm rất tốt”

Vegas ôm lấy cậu nói, khóe miệng hơi cong lên một chút, trầm giọng nói:

Tôi càng ngày càng không muốn buông tha cậu.”

Pete không hiểu gì cả. Cậu không thể hiểu nổi hắn, khi thì lạnh lùng thờ ơ khi lại thân mật ấm áp, giống như tư thế ở trong cuộc họp, cậu rõ ràng nghĩ là hắn đang xem cậu diễn kịch, thế nhưng…

Thế nhưng tại thời điểm quyết định, hắn lại ra tay giúp cậu. Tư thế ái muội như vậy, tựa như là người tình.

Pete không thể hiểu nổi cảm giác của mình, cậu không giống như là người của hắn mà tựa như là con rối …dưới tay hắn.

Đang nghĩ gì vậy?

Vegas kéo vài sợi tóc của cậu, quấn quấn vào đầu ngón tay, trầm giọng hỏi.

Pete giật mình một cái, nhận thấy hắn thực sự là không tức giận. Cậu mở miệng, cố gắng nói:

Cuối tuần mở phiên tòa, tôi đang suy nghĩ phải chuẩn bị những gì.”

Vegas im lặng trong chốc lát, khóe miệng nổi lên tiếng cười hờ hững, buông cậu ra.

Quả nhiên thiếu kiên nhẫn cũng không tốt, hắn luôn luôn giúp cậu xong lại hối hận, đối với người mê muội quả thực không phải là chuyện tốt.

Cuối tuần này tôi đi công tác nước ngoài, đi cùng tôi, hoặc ở lại, cậu tự quyết định đi.

Thân thể cao lớn của Vegas dựa vào lan can. Toàn thân hắn khôi phục lại vẻ lãnh khốc, cái loại khí phách khiến người ta không dám đến gần.

Đã không còn sự giam cầm của hắn, hô hấp của Pete dễ dàng hơn nhiều, thời điểm ánh mắt hắn dời đi, cậu sửa soạn lại cổ áo bị mở ra. Còn có tay áo nhăn dúm.

Cậu có chút khẩn trương, cúi người ngồi xổm xuống thu dọn tài liệu rơi lả tả dưới đất, trong lúc gió thổi qua nhanh chóng tự hỏi theo hắn, đi hay là ở đây, chọn cái nào?

Cậu biết đây không phải là quy định bắt buộc, tuy cậu là thư ký của hắn, nhưng nếu hắn không chỉ định, như vậy theo hắn hay là ở đây công tác cũng như nhau.

Pete đứng bên cạnh hắn, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, không dám tùy tiện trả lời.

Tôi …tôi muốn ở lại đây, phiên tòa chuẩn bị mở rồi.

Khẩu khí nhẹ nhàng, cậu nghiêm túc nói. Vegas không nói gì, chỉ đáp một tiếng “Được.”, căn bản không cần nhiều lời vô ích.

Pete hoảng hốt cảm thấy có gì không thích hợp, thế nhưng lại không thể nói rõ không đúng ở chỗ nào.

Hắn không nói lời nào, cậu cũng như vậy, chỉ đứng bên cạnh hắn an tĩnh suy nghĩ.

Dù sao cũng là đứng dưới nắng nóng, mồ hôi đã sớm tuôn đầy người cậu.

Vegas im lặng hồi lâu quyết định trở về, đôi mắt đảo qua khuôn mặt cậu, kéo tay cậu, trầm giọng nói:

Về thôi.

Từ trong thang máy cho đến khi đến nơi làm việc, hắn vẫn luôn kéo tay cậu.

Rõ ràng đã trở lại nơi có điều hòa đầy đủ, nhưng nóng bức trên người cậu vẫn không giảm đi chút nào, trời biết được trên đường đi có bao nhiêu người đang nhìn bọn họ.

Những người đó ngừng thở, một câu cũng không dám nói, đều cúi mặt xuống tiếp tục công việc.

Vegas, ngày hôm qua kế hoạch quảng cáo của Koi đã về đến đây, cậu …đã xem chưa?

Off đi tới nói, liếc mắt nhìn thấy bọn họ tay nắm chặt tay, thoáng cái thất thần, lại tiếp tục nói cho hết.

Để trên bàn của mình đi.” - Vegas thản nhiên nói.

Pete ở sau lưng hắn xấu hổ đứng thẳng lên, không nghĩ đến Vegas sẽ quay người nhìn cậu, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cậu, khuôn mặt tuấn lãng sát lại gần.

Cậu nhanh chóng tự động né tránh, ai biết hắn lại chậm rãi nói:

“Đi rửa mặt đi, trên mặt cậu còn có nước mắt, như thế này, tôi không thích hôn cậu”

Pete mở to hai mắt, bị hắn làm chấn động hồi lâu nói không lên lời!

Tim cậu đập loạn lên, hoàn toàn không biết làm gì, tiếng nói của hắn du dương vừa phải, không chỉ có một mình Off nghe thấy mà nhân viên đang làm việc hai bên đều có thể nghe được, cậu không biết mặt mình có đỏ hay không, nói chung chỉ có thể mở to mắt chằm chằm nhìn hắn cũng không dám di chuyển!

Khó hiểu, sắc mặt Off trắng bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn Pete.

Cánh tay Pete bị buông ra, Vegas vỗ vỗ đầu cậu nói:

Đi đi.

Cậu gần như là chạy trốn!

Hoàng hôn mờ nhạt buông xuống, Pete đợi cho tất cả nhân viên các phòng về hết mới chậm rãi đứng dậy.

Tầng trệt yên tĩnh không một tiếng động.

Cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, khi đi ngang qua phòng họp, liếc nhìn mình trong gương, xác định không có gì sơ suất mới tắt hết đèn đi về.

Dưới ánh đèn, nghe có tiếng bước chân cậu giật mình hoảng sợ, quay đầu lại thấy Off đang đứng ở phía sau.

Hắn cười cười, dương dương tự đắc cầm trong tay tập tài liệu:

Tôi quay lại lấy tài liệu.”

Pete hiểu rõ, cười yếu ớt gật đầu.

Chắc là anh phải tìm lâu, tôi đã tắt đèn, biết vậy nên chờ anh một chút.” - Cậu quan tâm hỏi.

Off sửng sốt một chút, lắc đầu, đem tài liệu bỏ vào trong phòng họp rồi đi ra, nhìn cậu cười yếu ớt nói:

Đi thôi, tiện đường tôi đưa cậu về, cùng ở một khu nhà trọ, nhưng thật hiếm khi mới có cơ hội cùng nhau đi về.”

Pete do dự một chút, vẫn là gật đầu.

Cho tới nay cậu cũng không nghĩ gì đặc biệt, bởi vì vào sống ở nhà trọ cậu mới biết những người ở trong đó là những loại người nào, hầu hết là những cán bộ cao cấp cùng nhà thiết kế quốc tế, tiền lương của họ hơn trăm vạn một năm… Cậu không dám nghĩ đến, lý do nào cậu có thể vào đây ở.

Cuối tuần Vegas đi công tác, cậu đi cùng cậu ấy à?” - Off Lái xe đi ra, thuận miệng hỏi.

Pete ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong, lắc đầu:

Tôi không đi, anh đi à?”

Off có chút kinh ngạc nhìn cậu, hồi lâu mới nói:

Tôi cũng không đi.”

Thoáng cái bầu không khí khác lạ bao trùm hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro