chương 7 Là cậu ép tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe đoạn hội thoại, cả người Pete như bị sét đánh ngang tai!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhất thời trắng bệch, hai hàng nước mắt đẫm lệ mông lung nhìn Kew, nhìn người đàn ông cậu đã từng yêu, người đã nói những lời dơ bẩn nhục mạ cậu, lòng cậu trào dâng nỗi khiếp sợ cùng đau đớn!

Hắn biết rồi sao?

Việc đó, hắn chính là đã biết rồi?!

Em run ư?

Kew cúi đầu, hơi thở rời rạc của hắn, nhìn cậu hết sức thương yêu.

Pete, tôi yêu em như vậy, em sao lại lừa dối tôi làm ra chuyện đê tiện này?

Em biết vì sao tôi tìm đến Cherry không? Cô ta còn sạch sẽ hơn em, chí ít lần đầu tiên của cô ấy là cho tôi, bất kể tôi đối xử với cô ấy thế nào, cô ấy vẫn bằng lòng làm bạn cùng giường của tôi … Pete, em làm được sao?”

Những lời này giống như luồng khí độc thổi vào lỗ tai cậu, toàn thân Pete kích động run rẩy.

Đừng nói nữa… tôi xin anh đừng nói nữa!!”

Cậu bịt tai lại, nước mắt điên cuồng rơi xuống. Chuyện xảy ra hai năm trước kia, cậu đã cố hết sức che lấp!

Đêm hôm đó cậu suýt nữa đã bị hủy diệt, cậu sớm biết hậu quả của chuyện đó là hết sức nghiêm trọng! Không phải là cậu cố ý, cậu cũng là bị hại! Tại vì sao… Vì sao hết lần này tới lần khác cậu đều bị người mình yêu hung hăng nhục mạ?

Em cũng biết em có lỗi với tôi có đúng hay không?

Giọng điệu Kew chậm lại, hắn ôm cậu, nhìn cậu triều mến. Hắn vén vài sợi tóc lòa xòa trước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu điềm đạm của cậu, cúi đầu nói nhỏ.

Nếu thấy có lỗi với tôi, vậy thì giúp tôi tiếp một vị khách nhé? Em không nên tỏ vẻ giả bộ có biết không?"

"Pete… Cậu biết hôm nay lúc đến công ty, nhận được tờ giấy hủy bỏ hiệp ước mười triệu kia, tôi đã muốn bóp chết cậu, cậu biết không?”

Đó là vào lúc sáng, Cherry như người mất hồn bước vào phòng làm việc, thất kinh nói với hắn.

Lúc đó là do tình thế bắt buộc, trong đầu hắn đã có sẵn kế hoạch, mọi thứ cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ còn chờ đến lúc thực hiện mà thôi, thế nhưng trong nháy mắt, công ty ông Him lại hủy bỏ hiệp ước, rủi ro đẩy ngược trở lại phía bọn họ, trong nháy mắt có thể bị phá sản!

Có trời biết, đối với M&W mà nói, tổn thất là không nhỏ!

Không chỉ về mặt tài chính, ngay cả danh dự cũng bị ảnh hưởng.

Pete một lần nữa khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Kew. Người đàn ông này từ đầu đến chân, cậu dường như chưa từng quen biết.

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt trong veo ướt lệ, ánh mắt lại thất thần:

Không phải tôi sai, Kew, anh cũng không yêu tôi, tình yêu của anh là tình yêu điên loạn, anh căn bản là không bình thường!"

" Cho dù anh hận tôi, anh cũng không nên xem tôi như trai bao, đưa cho người khác! Tôi căn bản không phải người như vậy, tôi vì sao không được tìm sự giúp đỡ chứ?

Một bạt tai giáng mạnh xuống mặt cậu nghe “Bốp!” một tiếng!

Lực tát rất mạnh, Pete đứng không vững, lùi về phía sau, một cơn đau đớn thê lương truyền đến, lưng cậu đụng vào tấm kính bàn trà trước ghế sofa! Mảnh thủy tinh bén nhọn đâm thật mạnh vào lưng cậu!

A!”

“Bịch”

Có tiếng va đập dữ dội phía sau, hai tay Pete chống xuống đất, ngửa đầu, hung hăng cắn môi, cố xoa dịu đau đớn kịch liệt từ lưng truyền đến.

Kew tức giận cùng cực, sau đó mới giật mình. Hắn biết rõ cậu vừa rồi đã phải chịu đau đớn thế nào.

Mảnh thủy tinh trên bàn trà vẫn còn lưu lại vết máu đỏ tươi… Kew bước qua chậm rãi ngồi xuống, nâng khuôn mặt đau đớn, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng của cậu lên, nhìn cậu đau đớn, nhìn cậu run rẩy yếu ớt, hắn phát hiện chính mình lại yêu cái loại cảm giác này.

Pete, rất đau phải không?”

Kew ôm lấy cậu, hắn ôm thắt lưng của cậu ép vào trong lòng ngực hắn, nhìn khuôn mặt đau thương, dịu dàng nói nhỏ.

Nếu đau thì nên thông minh nghe lời một chút, tôi còn yêu em, sẽ không có gì thay đổi, tôi vẫn muốn yêu em…”

Em làm sao vậy? Khóc cái gì? Hả?

Pete sít sao cắn môi, một lời cũng không thốt nên, chỉ có thể tùy ý để mặc cho hắn ôm.

Rất đau… thực sự là rất đau….

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu không còn chút máu, đau nhức kịch liệt làm cho nước mắt của cậu từng giọt từng giọt rơi xuống, giọng nói của Kew quẩn quanh bên cậu, cậu như bị ma quỷ đưa xuống địa ngục. Động tác của hắn đã không còn nhẹ nhàng nữa, tư thế hiện tại làm cho lưng cậu nhức buốt khôn nguôi!

Đừng khóc… Pete.. đừng khóc…”

Kew cúi đầu, hôn lên đôi mắt ướt sũng của cậu.

Pete lúc này chỉ cảm thấy đau lòng và sợ hãi, cậu một tay gắt gao bám vào sofa, miễng cưỡng chống đỡ thân thể, cậu nhớ đã để điện thoại trong góc sofa, cậu muốn cầu cứu, cậu không muốn ở cùng hắn nữa!

Em muốn đền bù cho tôi thế nào đây?

Cảm thấy cậu trở nên bình thường, Kew nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu.

Pete, tôi phấn đấu lâu như vậy mới đạt đến vị trí như ngày hôm nay, em lại làm hỏng hiệp ức với ông Him, cũng là gián tiếp hại tôi… Em muốn đền bù tôi như thế nào đây?”

Tay hắn nắm lấy thắt lưng của cậu, đau nhức làm Pete run rẩy. Chất lỏng ấm áp từ lưng cậu chảy xuôi xuống, Pete biết đó là máu. Cậu mở mắt nhìn Kew, trong mắt hắn lộ rõ sự lạnh lùng, cậu thật sự không biết, khuôn mặt ấy có đúng là còn yêu cậu hay không!

Má cậu bị hắn đánh nóng rát đau nhức.

Pete lắc đầu, kiềm chế cảm xúc chua xót khổ sở cùng tuyệt vọng:

Đó không phải là lỗi của tôi, tôi không cần phải trả tiền cho sự tuyệt tình của anh, anh cũng không có quyền bắt tôi phải đi tiếp mấy tên cặn bã đó! Kew, anh tự làm tự chịu đi!”

Trong nháy mắt khi tay hắn hung hăng hạ xuống, cậu đối với hắn một chút tình cảm cũng đã không còn!

Vẻ mặt của Kew cũng dịu xuống, rồi trở nên tái nhợt, hắn chậm rãi đứng dậy.

Tay hắn chậm rãi bao trùm hết toàn bộ đôi mắt trong veo của cậu, Pete ngăn tay hắn lại nhưng bị hắn đè chặt, môi hắn rơi xuống môi cậu, trêu chọc, thưởng thức.

Pete, đây là cậu ép tôi…

Pete bị che hai mắt, nghe được tiếng nói nhỏ và hơi thở mong manh của Kew.

Tiếp đó nhà trọ của cậu tràn ngập tiếng kêu đau nhức thảm thương!
Cùng lúc ấy tại khách sạn, Vegas  cùng các nhà đầu tư đang thương thảo.

Tiếng Anh của Vegas lưu loát trôi chảy khiến đối tác tán tụng không ngớt, cười cởi mởi, liên tục cụng ly.

Chín chắn, điềm tĩnh, thản nhiên không hấp tấp. Người đàn ông tuấn tú trước mắt làm cho họ có ấn tượng không chê vào đâu được, người Mỹ mắt xanh cúi đầu nói nhỏ, ông ta đang cùng Off đàm phán về vấn đề lợi nhuận và phân phối.

Con mắt đào hoa của Off lại cười, nhìn về phía Vegas , chờ phản ứng của hắn.

Ngón tay thon dài cầm khăn tay, khẽ lau khóe miệng, Vegas thản nhiên dùng tiếng Thái đáp lại:

Khi dùng bữa không nói chuyện công việc.”

Lấy lui làm tiến, Off gật đầu, lịch sự cười hòa hảo với đối phương biểu đạt ý tứ.

Điện thoại di động vang lên một hồi, Vegas  do dự không biết có nên nghe hay không.

Trong lúc này hắn không thích bị quấy rầy, nhíu lông mày, cầm chiếc điện thoại màu đen lên, ấn nút nghe.

Sóng điện thoại có chút hỗn loạn.

Trong gian phòng sang trọng có tiếng Violong tao nhã du dương như tiếng chuông ngân vang, khác biệt hoàn toàn với tiếng rên rỉ có chút chói tai bên trong điện thoại.

Vegas lắng nghe hồi lâu, mới nghe ra được đó là giọng của Pete

Qua sóng điện thoại, có thể nghe được đó là thanh âm của hai người, một người như ma quỷ, một người đáng thương. Người đàn ông bên kia không biết đã làm gì với cậu, hình như cậu đau đớn sắp chết ngất đi rồi, tiếng khóc đau khổ bị buộc phải phát ra.

Người đàn ông bên kia buộc cậu phải nói vào điện thoại câu.

Tôi là tiện nhân”.

Hắn bắt cậu nói ra câu nói nhục nhã này. Tiếng nói yếu ớt của Pete có chút khàn khan, ngay từ đầu bị bắt buộc thì thầm, đến cuối cùng khàn cả giọng. Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông giống như âm hồn, vẫn tiếp tục không ngừng dằn vặt cậu, cái loại đau đớn làm cho cậu muốn khóc cũng không thể khóc được, hắn lại bắt đầu trò gian trá mới.

Vegas lờ mờ nghe hết tất cả. Off nhìn ra một chút thay đổi ở hắn, nhấp một hơi rượu nồng tinh khiết, mở miệng nói khẽ:

Cậu sao thế?”

Ngón tay thon dài của Vegas đưa điện thoại bên tai dời đi, ngắt cuộc gọi.

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như dòng nước của hắn lướt qua sơn hào hải vị trên bàn, thản nhiên nói:

Không có gì.”

Off có chút hiếu kỳ, nhưng cuối cùng cũng tin tưởng lời hắn nói.

Kết thúc buổi ăn tối, ai nấy đều vui vẻ thoải mái, hai bên đối tác thỏa thuận địa điểm kí kết hợp đồng cũng như phương án thực hiện cụ thể vào ngày mai.

Vegas cũng nở nụ cười, ánh mắt lưu chuyển không ai biết hắn đang nhìn về phía nào.

Gió đêm ào ào thổi đến, Off đi theo phía sau hắn, nhìn theo mấy vị đối tác phương Tây đi xa dần, nhịn không được bèn hỏi:

Vừa rồi là điện thoại của ai thế?”

“Cậu hỏi để làm gì?”

Vegas cũng không nhìn lại Off. Off cười cười:

Không biết, trực giác thôi. Chơi với cậu lâu như vậy, dù sao cũng học được chút khả năng quan sát chứ.”

Vegas  cười cười, giọng điệu có chút lãnh đạm:

Cẩn thận đấy, tính hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo đấy.

***

Sáng sớm.

Tại phòng khách của B&B, cửa kính tự động mở, một dáng người yểu điệu nhẹ nhàng bước vào.

Keo thu dọn một chút trên bàn làm việc, đứng dậy pha cà phê, đảo mắt qua vị trí Pete, cậu còn chưa đến.

Cô không để ý đến, gõ cửa, đi vào phòng làm việc của chủ tịch.

Hương vị tuyệt mỹ của cà phê loại thượng hạng, Keo rất hiểu khẩu vị của Vegas . Cô tới, đưa ly café cho hắn, nhẹ nhàng mở miệng:

Sáng sớm uống một chút để nâng cao tinh thần, lộ trình đã sắp xếp đến tối khuya, nhất định là sẽ rất mệt.”

Cô thật xinh đẹp, váy trắng sọc đen không thể che lấp đi đôi gò vung tròn cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp. Keo dịu dàng cất lời, cười nhỏ nhẹ ôn hòa, lộ ra một chút quỷ quái quyến rũ mê người

Ánh mắt Vegas  từ trên tập tài liệu đảo qua ly cà phê, còn có đôi chân trắng như tuyết của Keo đứng gần sát lại.

Cảm ơn.” - Hắn thản nhiên đáp lại, cầm lấy ly cà phê.

Sắc mặt Keo lộ chút bất mãn, chậm rãi đứng thẳng lên mỉm cười như trước:

Tôi ra ngoài đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Cách thức cô ở cùng Vegas vẫn kỳ lạ như thế, cô kiên trì không gọi hắn là “Vài Vegas”, kiên trì xưng hô “Anh – tôi”, như vậy có thể có chút cảm giác thân mật với hắn, mặc dù hắn không hề đáp lại cô.

Vừa ra khỏi cửa, lại thấy Pete đứng ở tấm vách ngăn, bước nhanh lại.

Đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn đúng một phút nữa là chín giờ, vậy là cậu vừa kịp giờ. Keo đứng tại chỗ nhìn một chút, cậu hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây màu nâu, thoạt nhìn rất nghiêm túc mà cũng rất cởi mở, Keo nhìn khuôn mặt cậu, làn da trắng nõn.

Ngày hôm nay trang điểm sao?” - Keo gật đầu sau đó nhẹ giọng hỏi.

Pete gọi một tiếng “Chị Keo.”, đôi lông mi thật dài của cậu hạ thấp xuống, giọng nói có chút nghèn nghẹn:

Tối qua em có cảm sốt một chút, sắc mặt trắng bệch, thế nên em có đánh thêm một chút má hồng.”

Cậu nói chính là sự thật, lúc sáng sớm, sắc mặt cậu nhợt nhạt đến đáng sợ.Hiện tại thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều.

Keo lại nhìn cậu lần nữa, xẹt qua vai cậu bước đi, thản nhiên lưu lại một câu.

Cậu trang điểm rất đẹp nhìn rất tự nhiên”.

Pete nhẹ nhàng thở một hơi, cố gắng không nghĩ đến vết thương đau nhức, mở miệng nói:

Chị Keo, chị có thể giúp em một chút được sao?”

Keo dừng lại, nhìn cậu.Pete cắn cắn môi nói:

Công ty mình có Kí túc xá cho nhân viên không ạ? Em muốn chuyển đến đấy ở.”

Keo nhíu mày.

Ánh mắt Pete trầm mặc mà kiên trì. Cô ta suy tư một chút:

Có thì có, nhưng chỉ là phòng bình thường, không phải ở một mình, sẽ có người ở cùng, nếu cậu muốn ở một mình cũng được, tan tầm cậu đi tìm bộ phận hành chính tìm hiểu thử tình hình xem sao, có thể sẽ nhanh được có nhà ở.”

Pete gật đầu:

Cám ơn chị, chị Keo, tan tầm em sẽ đi tìm hiểu thử.”

Cậu cụp mắt xuống, ánh mắt một lần nữa lại ngước lên nhanh nhạy, lần lượt từng bộ hồ sơ được đặt trên bàn làm việc, những nét chữ như rồng bay phượng múa, cậu có phần không nhìn rõ được người đó là ai.

Có người từ phía sau bước lại gần, cười hì hì, cúi người nói:

Người đẹp, chào buổi sáng!”

Pete cả kinh, đứng bật dậy, chớp chớp mắt, lưng đụng phải một khoang ngực cứng cáp, cậu đau một lúc, cắn môi quay đầu vè phía sau, ánh mắt Off nhẹ nhàng đang nhìn cậu.

Cậu Off, chào buổi sáng.

Cậu ngay cả hít thởi cũng thấy khó khăn, ngữ điệu nhẹ bẫng tựa làn khí mỏng.

Off cười nhìn cậu, thực là một cậu nhóc xinh đẹp. Mọi người trong công ty này đều bị hắn đùa giỡn qua, duy chỉ có cậu, không hề mỉm cười đáp lại hắn, trên mặt còn lộ ra vẻ khó chịu.

Pete…Di động đâu? Tôi chỉnh lại thời gian một chút.

Off đem tập công văn đặt lên bàn, tùy ý nói. Pete hơi hơi kinh ngạc nhưng vẫn đưa điện thoại di động cho hắn:

Thời gian của tôi cũng không chính xác lắm đâu.”

Off cười, không nói thêm gì nữa, hắn thừa dịp cậu cúi đầu, kiểm tra mục nhật kí cuộc gọi trong máy cậu.

Tối qua, từ lúc tám giờ đến chín giờ, trong điện thoại cậu ghi nhận hai cuộc điện thoại.

Dãy số kia, Off thoạt trông thấy quen thuộc quá. Khóe miệng hé một nụ cười, Off có ý muốn nắm lấy tay của Pete, ngay lúc đó cửa văn phòng chủ tịch chợt mở ra, Vegas bước ra nhìn ánh mắt đầy gian tà của Off, hắn giơ tay nắm lấy bả vai Pete.

Vẫn còn chưa chuẩn xác lắm, nhưng cậu cứ thử sửa lại theo cách tôi đã làm xem sao”

Off cười, thân mật đưa trả lại điện thoại. Cánh tay hắn ôn hòa vòng tay ôm cậu bước đi.

Pete hơi kinh hãi, có chút lảo đảo, cậu ngẩng đầu nhìn Off, sự đụng chạm này là quá mức bình thường so với mối quan hệ đồng nghiệp.

Cách đó không xa, Vegas thấy Keo cầm tập văn kiện đưa lên đọc nhưng mắt lại nhìn về phía này.

Cậu Off, tôi có việc, đi trước nhé…”

Bàn tay mềm mại của Pete nằm gọn trong tay hắn, cậu lặng lẽ cùng hắn rời đi.

Off cười thầm, cúi đầu nói nhỏ:

Cậu bận việc gì? Bộ phận thư kí nhiều người như vậy, bọn họ còn mong bận hơn cả cậu đấy, dù sao cũng là giúp việc cho Vegas, bọn họ so với cậu cũng nhiệt tình lắm.”

Toàn thân Pete vã mồ hôi, tay vịn trên tấm ngăn, cứng ngắc nói:

“ Cậu Off, có thể để tôi đi được không?”

Trong lòng Off cười đến sảng khoái, rốt cuộc đã biết cậu là một đóa hoa hồng gai.

Hắn cố tình nắm chặt tay cậu, cười nói “Được”, không hề báo trước đột nhiên buông tay cậu ra.

Pete sau khi được tự do liền bước lui ra sau, Off sở dĩ chịu buông cậu ra, đơn giản vì hắn nhìn thấy đôi chân cậu run run, quả nhiên, hắn vừa buông tay, cậu lập tức lảo đảo, cả người ngã vào máy đánh chữ.

Chỉ là phần lưng bị chạm phải, tiếng động cũng không lớn.

Off che miệng cười rộ lên trước trò đùa quái đản của mình.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn không thể cười nổi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro