5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy đối phương không muốn trả lời, Amie cũng không tiện hỏi thêm, nhìn ra bên ngoài, những hạt mưa rơi xuống nhà kính, cô là thấy đẹp không tả xiết, giống như đang ngồi giữa màn đêm, mưa rơi bao nhiêu cũng không thể ướt người.

"Cô có thích hoa không?" Yoongi lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Amie lắc đầu. "Không thích." Amie trả lời rất thành thật.

Yoongi hơi dừng tay, tỏ ra khó hiểu: "Không phải con gái đều thích hoa sao?"

Đúng là thường như thế, nhưng Amie không thích hoa, rất không thích.

"Hoa nhanh tàn, không thích lắm."

Yoongi đưa tay vuốt vuốt cánh hoa. "Biết cách chăm sóc thì nó sẽ không tàn."

Amie cười nhạt. "Vậy anh có thể chăm sóc được nó mãi không? Nếu cứ đợi người ta chăm sóc mới có thể duy trì sự sống thì chẳng khác nào cây tầm gửi. Vì thế tôi không thích hoa, yếu ớt và phụ thuộc.

Yoongi thấy buồn cười nhưng không lên tiếng. Suy nghĩ của cô thật sự rất mới lạ, anh cảm thấy cũng có phần đúng.

"Sao cô lại về đây sống, nhìn cô có vẻ không phải sinh ra trong gia đình nghèo khó?" Yoongi nhìn bàn tay mịn màng của Amie, làn da trắng hồng cùng mái tóc dài được uốn thẳng kĩ lưỡng, rất dễ dàng nhận ra cô không phải một cô gái bình thường.

"Gia đình phá sản!", cô trả lời hời hợt như thể chẳng phải đang nói chuyện liên quan đến mình.

Yoongi im lặng không hỏi thêm, có những vấn đề đủ để hiểu, không nên đào bới quá sâu.

Đến khi trời tạnh đã là một giờ sáng, Yoongi cầm đén pin đưa Amie về đến nhà, lời cảm ơn bối rối trao đi, anh chỉ gật đầu quay bước.

Amie vào đến nhà, đèn đã tắt, ngoài cửa là đầy đủ những đôi dép. Amie cười mệt mỏi, mình lại là kẻ không chút giá trị nào. Amie không có bố, không có mẹ, không có người thân, cô không có ai thân thiết trên đời này, chỉ có một mình.

Hôm sau, Amie không lên đỉnh đồi nữa mà chỉ đi loanh quanh đồng ruộng, ít nhất khi đi ra ngoài, Amie mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cầm một cành cây, cô vừa đi vừa chọc xuống mặt đất thì nghe tiếng còi "tinh tinh" của xe đạp vang lên. Amie nhìn lên thì thấy Yoongi đang đi một chiếc xe đạp màu đen, vẫn là bộ dạng xa cách đó, Amie chỉ gật đầu chào hỏi rồi ngoảnh đi.

Chiếc xe bỗng dừng lại ngay bên cạnh Amie. Yoongi lên tiếng: "Lên huyện chơi không?"

Amie nhíu mày, anh ta điên à?

"Lên đấy làm gì?"

"Tôi đi mua ít đồ, cô rảnh thì đi chơi cùng, không thì thôi." Vừa nói Yoongi vừa nâng chân lên đạp xe tỏ ý nếu Amie không đồng ý thì anh sẽ đi ngay.

Thấy Yoongi đạp xe Amie nhanh chóng hét lên: "Này này, cho tôi đi với!"

Nói xong, chưa kịp đợi Yoongi dừng xe lại Amie đã nhảy lên ngồi đằng sau xe, chỗ ngồi bằng sắt khiến cô đau đến nghiến răng mà không nói thành lời.

Lúc ấy không hiểu vì sao cô lại vội vàng đến thế, có lẽ vì sợ anh bỏ cô ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro