Chương 17 : Nằm Viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó, nó sốt cả đêm. Nó không cho quản gia làm phiền ba đứa và cũng bảo nó không sao nhưng quản gia Khanh một mực đòi thức chăm sóc nó nên nó đành nghe theo.


Đêm, nó cứ mê man không hạ sốt. Đến 1h sáng thì lên đến 39 độ hơn nên quản gia tức tốc đưa nó vào bênh viện và tất nhiên ba đứa cũng bị đánh thức. Không biết nó sốt cao đến cỡ nào mà phải vào phòng cấp cứu. 3 đứa cùng quản gia Khanh ngồi ở ngoài mà trong lòng cứ nóng như lửa đốt, cứ đi tới đi lui, đứng lên ngồi xuống. Nhi lấy điện thoại ra gọi cho cho hắn. Vừa nghe nó phải nhập viện, hắn đã tức tốc ra khỏi nhà, kéo theo đông đủ người của FK. Nhi vừa cúp máy thì bác sĩ bước ra. Ba đứa cùng quản gia Khanh liền chạy lại.


- Mọi người là người nhà cô ấy? – Bác sĩ.


- Vâng! Cố ấy sao rồi bác sĩ? My sao rồi? Đã tỉnh lại chưa? –Ba đứa làm một lèo.


- Bệnh nhân đã hạ sốt. Nhưng vết thương bên tay trái của của ấy làm cô ấy mất máu rất nhiều nên chúng tôi cần tiếp máu. Đây là bênh viện tư nhân nên việc máu dự trữ là có hạn. Không biết là… - Bác sĩ ngập ngừng.

- Lấy máu của tôi! – Nhi vừa lên tiếng.

Câu nói của Nhi làm mọi người sửng sốt. Vừa lúc đó thì FK đến. Thấy Lâm, bác sĩ cúi chào. Lâm xua tay cho qua.

- Nhóm máu của cô thuộc nhóm máu nào? – Bác sĩ quay sang hỏi Nhi.

- Nhóm O. Truyền được cho tất cả các nhóm còn lại! – Nhi.

- Vậy được. Cô đi theo tôi. Phiền mọi người đợi ở đây. Lát nữa y tá sẽ thông báo cho mọi người việc vào thăm bệnh nhân. Xin phép cậu chủ. – Bác sĩ nói với Lâm.


Bác sĩ nói rồi bước đi, Nhi cũng bước theo.

- My bị gì mà nhập viện? Nói mau? – Hắn trừng mắt hỏi quản gia Khanh.


Quản gia cũng không rõ việc là thế nào nên cứ ấp úng mãi.


- Lúc chiều có đánh nhau. Không may nên con Zoi bị thương! – Mun cố bình tỉnh.

- Ai dám? – Hắn quay sang Mun

- TT lớp 11C! – Mun nghiến răng.


- Khốn khiếp! – Hắn tính quay đầu chạy đi thì bị Quỳnh Anh kéo lại.


- Đừng có làm thế! Trước khi con Zoi ngất nó đã cố dặn dò đừng làm gì cho đến khi nó khỏe lại! – Quỳnh Anh quát hắn.


- Nhưng…- Hắn không biết nói thế nào.


Vừa lúc thì hai cô y tá bước ra. Thấy Lâm, họ cũng cúi chào.

- Có thể thăm bệnh nhân chưa? - Lâm.


- Vâng thưa cậu chủ. Nhưng bệnh nhân chưa tỉnh.

- Được rồi! Cho cô ấy nằm phòng dịch vụ.


- Vâng! Giờ phiền người nhà làm hủ tục nhập viện cho cô ấy! – Y tá.


- Để tôi! – Quản gia nói rồi bước theo một nữa y tá.

- Vào thôi. – Hắn sốt sắng.

FK cùng Mun và Quỳnh Anh mở cửa bước vào. Nó vẫn ở đó, nhưng sao khác thường ngày đến vậy. Mặt xanh xao. Tay thì băng bó. Mun và Quỳnh Anh không cầm được nước mắt. Hắn thì chết đứng. Bỗng bác sĩ lại vào.

- Phiền cậu chủ và mọi người ra ngoài. Bệnh nhân cần truyền máu.


Bác sĩ vừa dứt lời, Nhi từ ngoài cửa bước vào với khủy tay băng bó một khoảng.

Cả bọn bước ra. Quản gia cũng tới.

- Tiểu thư sẽ phải nằm viện khoảng 2 tuần. Cô y tá đã chuyển lời với tôi. – Quản gia.


- Vâng! Thôi bác về đi. Bác thức cả đêm rồi. Để bọn cháu chăm sóc cho. – Quỳnh Anh

- Vâng! Phiền các cô cậu chăm sóc tiểu thư! – Quản gia nói rồi ra về.


- My sẽ chuyển đến phòng dịch vụ sau khi truyền máu. Ở đấy có giường nên mọi người có thể nghỉ ngơi. – Lâm.


Lâm vừa dứt lời thì băng chuyền của nó được đẩy ra và chuyển đến phòng dịch vụ. Nó vẫn chưa tỉnh. Sau khi đã chuyển đến phòng dịch vụ thì cũng đã hơn 5h sáng. Mọi người thiếp đi.


Mọi người vừa chợp mắt được một lúc thì nó tỉnh dậy. Nó đưa tay sờ trán nhưng bị ống truyền làm vướng víu.


- Tay mình! Đau quá. – Nó nhìn cánh tay trái của mình.


Chợt nó giật mình. Hắn đang gục bên giường của nó, bàn tay hắn nắm chặt tay nó. Nó nhận ra đây là bệnh viện và nhẹ nhàng kéo tay mình ra.


- Tỉnh rồi sao? – Hắn ngước dậy.


- Tôi làm phiền bạn à? – Nó bối rối, bàn tay vẫn bị nắm chặt.


- Không. Còn mệt chứ?


- Có một chút.


- Để tôi gọi bác sĩ vào kiểm tra.

Hắn đứng dậy ra ngoài nhưng vô tình đá trúng chân ghế, làm cả phòng thức giất. Ba đứa bạn nó chạy lại.

- Còn đau chỗ nào không? – Nhi.

- Sao sao còn nóng không? – Mun nói, tay sờ trán nó.

- Hay đói không? Tao mua cháo cho? – Quỳnh Anh

- Được rồi! Tao không sao hết! Chẳng phải là chưa chết hay sao?!! – Nó cười gượng.


- Để mình đi gọi bác sĩ! Mày ở lại đi Khánh. – Lâm nói rồi bước đi.


10’ sau, bác sĩ vào k iểm tra cho nó. Bác sĩ thật sự rất ngạc nhiên trước mức độ bình phục nhanh đến như vậy. Bác sĩ nói chỉ cần ở lại theo dõi khoảng 1 tuần là có thế xuất viện. Rồi Lâm cho bác sĩ lui ra.


Tất cả rất vui mừng vì kết quả rất khả quan. Nhưng trên gương mặt của mọi người vẫn còn nét tức giận.


- Mày bỏ qua sao Zoi? – Mun

- Mày nghĩ tao sẽ để yên à? Ít ra cũng cảnh cáo bọn chúng một “ ít”. – Nó nham hiểm trả lời.


- Thế My sẽ làm gì bọn nó? – Đại Nhân

- Tôi xuất viện thì tính. Nhưng không nhẹ đâu! – Nó.

- Thôi My nghỉ ngơi đi! Bọn tôi về. – Hắn thở phào.


Sau đó, FK ra về sau một đêm ròng mật mỏi. Mun ở lại chăm sóc nó, Nhi và Quỳnh Anh cũng ra về.


Sáng hôm sau, quản gia mang cháo dinh dưỡng đến cho nó rồi Mun cũng về. Cứ như thế, nó nằm viện hết 9 ngày ròng.


Ngày nó ra viện cũng là ngày vết thương trên cánh tay trái đã lành miệng. Nó về nhà và nghỉ ngơi để ngày mai đến trường “ Học”. Đêm đó, Tứ Đại thức “ nói chuyện” đến khuya, trước khi ai nấy đều yên giấc vào màng đêm tĩnh mịch.


Sáng nay, sau khi Tứ Đại dùng bữa sáng thì FK đến đón họ đi học. Nó và hắn. Nhi và Thành. Mun đi cùng Đại Nhân. Quỳnh Anh thì chung xe Lâm.

Đến nơi tất nhiên là FK bước xuống trước mở cửa cho Tứ Đại làm bao nữ sinh không khỏi mơ mộng. 8 người đi lên lớp. FK thì đi vào lớp còn Tứ Đại thì: 11C thẳng tiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro