Chương 25 : Cơm Cuộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chấp này là riêng của Lâm và Quỳnh Anh nhé )

Tối hôm đó, Nhi kiểm tra mail thì nhận được một tin nhắn từ nó với nội dung như sau:

“ Ngày mai khi tao về, đừng cho ai đến nhà mày. Tao muốn ăn một bữa cơm thân mật với ba đứa bây. Khỏi trả lời tin nhắn.”

Nhi là người hiểu nó nhất, là đứa bạn không nhìn cũng biết nó muốn gì. Nay nó đã nói đến như thế thì không còn gì để bàn cải nữa. Nhi đóng laptop lại, với lấy cái điện thoại rồi dùng tay lướt nhẹ nhàng trên màn hình.

- Mày đã làm đúng rồi đó Zoi! – Ý nghĩ không thành lời của mình làm Nhi an tâm đi ngủ với một nụ cười vương vấn trên gương mặt không tì vết.

Sáng hôm sau…

- Mày dậy sớm y như con Zoi đó Ju! – Mun từ trên lầu đi xuống cùng Quỳnh Anh

- Hôm nay tao vui nên dậy sớm. – Nhi từ tốn trả lời.

- Cũng đúng! Hôm nay con Zoi về nên tao cũng vui quá đi mất. – Mun ngớp vội ly sữa.

- Mở tiệc ăn mừng không? – Quỳnh Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh Mun.

- Không được! – Nhi.

- Tại sao? – Hai nàng kia đồng thanh.

- Hôm qua nó gửi mail cho tao. Nó nói chỉ muốn ăn một bữa với riêng ba đứa mình thôi. Không cho ai đến nhà. – Nhi.

- À! - Mun.

- Còn FK thì sao? Chả lẽ…- Quỳnh Anh hơi ấp úng.

- Cả họ cũng vậy thôi. Khánh sẽ đi chung với nhỏ Uyên còn gì! Tao biết con Zoi đang nghĩ gì. – Nhi.

- Ừ! Lần đó ở bar rõ ràng là nhỏ Uyên buông ly rượu. Tao không ngờ Khánh lại tỏ thái độ như thế!? – Mun.

- Thôi đi học. – Quỳnh Anh.

Ba đứa đứng dậy ra xe.

Ở trường…

Hôm nay tâm trạng của FK tốt hơn hẳn. Quỳnh Anh vừa vào lớp đã kéo Lâm xuống căn tin với một cái hộp nhỏ nhỏ trên tay làm Lâm không khỏi tò mò. Nhỏ thì cứ quấn lấy hắn như sam. Nhưng nhìn thái độ của hắn thì Thành đoán chắc đó chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Điều Thành thắc mắc là sao hắn cứ làm quá lên mỗi khi ai làm gì nhỏ thế không biết.

Ở căn tin…

Quỳnh Anh kéo Lâm ngồi vào một bàn trống cạnh cửa sổ. Nàng để chiếc hộp mình mang theo lên bàn, thái độ hớn hở làm Lâm thấy vui vô cùng.

- làm cho Lâm nè! Sáng Quỳnh Anh dậy sớm chuẩn bị cho Lâm đó! Lâm ăn thử đi. – Quỳnh Anh vừa nói vừa mở hộp ra.

- Là cơm cuộn sao? Trông ngon quá! – Lâm hồ hởi.

- Lâm há miệng ra Quỳnh Anh đúc cho nha! – Quỳnh Anh

- Thôi chỗ đông người mà. Lâm tự ăn được. – Lâm.

- Đi mà! Không thôi giận Lâm luôn. – Quỳnh Anh làm nũng.

- Thôi đừng giận Lâm nha. Được rồi! – Lâm.

Quỳnh Anh vừa gắp một miếng cơm đưa gần tới miệng Lâm thì…

- Cho mình ngồi chung nha bạn. – Một giọng nói làm cho Quỳnh Anh đánh rơi miếng cơn đó xuống bàn.

Quỳnh Anh và Lâm quay sang nhìn. Nhỏ Huyền 11C. Hai người chưa kịp trả lời thì nhỏ đã kéo ghế ngồi xuống.

- Hai người đang ăn cơm cuộn hả? Trông ngon quá. Cho mình ăn với nha. - Huyền.

Lần thứ hai, Quỳnh Anh và Lâm chưa kịp trả lời thì nhỏ đã gắp một miếng cho vào miệng.

- Cũng được đó! Mua ở đâu vậy? – Huyền.

- Cô là ai mà vô phép thế? – Lâm trừng mắt với nhỏ làm nhỏ sợ sệt.

- Em… em…- Nhỏ Huyền.

- Đây là tôi chuẩn bị cho Lâm! Cô tránh ra cho tôi. – Quỳnh Anh xô nhỏ ra, nhưng nhỏ kịp cầm tay Quỳnh Anh lại.

- Sao? Định đáng tôi à? Mọi người lại đây xem tiểu thư Quỳnh Anh lớp 11A định đánh tôi đây này. – Nhỏ Huyền la lên.

Mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm về bàn của Quỳnh Anh. Lâm thấy nhỏ Huyền đang siết chặt tay Quỳnh Anh thì tức điên lên, kéo cô ra rồi tát cho nhỏ làm nhỏ choáng váng ngã nhào xuống sàn nhà.

- Đừng động bàn tay bẩn thỉu của cô vào con gái của tôi. Tôi cấm cô chạm vào thậm chị lại gần cô ấy! – Lâm hét vào mặt nhỏ Huyền, ánh mắt tức giận tột độ.

- Anh vì con nhỏ đó mà đánh em sao anh Lâm? Người anh yêu là em mà! – Nhỏ Huyền gân cổ lên cãi.

- Cô câm cho tôi. Tôi không bao giờ ưa hay thích tiếp xúc với hạn người bẩn thỉu như cô. Còn các người, làm việc của mình đi.

Lâm sau khi quát thẳng mặt nhỏ Huyền thì quay sang những ánh mắt tò mò mà mắng. Quay sang Quỳnh Anh, Lâm nhìn thấy tay cô đang rướm máu thì lòng đau như cắt. Chắt lúc nãy nhỏ Huyền đã cố tình cào vào tay cô. Lâm lườm nhỏ Huyền làm nhỏ khiếp sợ rồi dìu cô lên phòng y tế.

- ngồi đây đi để Lâm đi lấy thuốc khử trùng. – Lâm nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi quay đi.

- Sao lúc nãy anh không cho em đánh nhỏ? – Quỳnh Anh.

- Anh không muốn người mà mình yêu phải chạm bàn tay ngọc ngà vào con người không ra gì đó! – Lâm vừa nói vừa đi lại giường mà Quỳnh Anh đang ngồi với thuốc khử trùng, băng gạt vào bông gòn trên tay.

- Còn cơm cuộn em chuẩn bị cho anh coi như xong! – Mai buồn bả.

- Không sau hết. Mai đừng buồn nữa. Sau này khi anh cưới em rồi thì em tha hồ mà trổ tài!

Lâm cười nhẹ ôm Quỳnh Anh vào lòng. Cái ôm của Lâm đối với Mai là một bến bờ rất vững trải, cho dù sống to gió lớn đến thế nào Quỳnh Anh vẫn ở bến bờ này.

Nhỏ Huyền đứng ngoài cửa phòng y tế nhìn vào mà không nén được tức. Cũng may là có Quyên và Vân ngăn lại không thôi thì to chuyện. Hai nhỏ kéo Huyền lên lớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro