Chương 34 : Lo Lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chương sau mình sẽ k viết về Phong, Minh và Duy nz nhé. Vì họ còn phải lo cho công ty nhà mình nz. Lúc trước họ về để dự tiệc sinh nhật của Của thôi. Về phần Minh thì về chỉ làm vậy cho hắn tức ấy mà )



- Ê! Hồi sáng Lâm nhắn tin cho tao nói là hôm nay FK không đi học tụi bây ơi! – Quỳnh Anh nói giọng hơi lo lắng.


- Vậy mày có hỏi lí do không? – Nhi.

- Tao có hỏi mà Lâm có chịu nói cho tao biết đâu à! Bực ghê. Có gì làm tao lo không! – Quỳnh Anh phồng má.

- Thôi cho tao xin đi. Hai người hạnh phúc quá làm tao phát khổ. – Nhi cười.

- Hì, bình thường mà. Mà sao tao lo quá tụi bây ơi. Tao sợ họ có chuyện quá. – Quỳnh Anh.

- Trời ơi con này nói tầm bậy không mậy. Họ lớn rồi mày làm như con nít không bằng. – Nhi chỉ đầu Quỳnh Anh.

- Tao nói thật. Hôm qua tự nhiên cái gương trong phòng tao vỡ nát hết. Tự nhiên luôn. Hồi đó mẹ tao hai nói vậy là có chuyện á. – Quỳnh Anh.


- Gì chứ gương tự nhiên vỡ là không hay nghe mậy. – Nhi suy tư.

- Tụi bây làm gì lo dữ vậy hả? – Nó khoanh tay trước ngực ngả người ra sau cười gian.


- Con quỷ nhỏ, mày không lo thì thôi. Mày đừng có quên chuyện gương vỡ mày cũng từng chứng kiến rồi nghe. – Quỳnh Anh trách.

- Ừ thì tin. Nhưng mà bốn người bọn họ lớn rồi làm gì lo dữ vậy. Tao chả quan tâm. – Nó nhún vai.

- Xí. Chưa biết à nha. – Mun.

- What? Ý mày là gì? – Nó lườm Mun.

- Đúng không bọn bây? – Mun cười gian nhìn qua Nhi và Quỳnh Anh. Hai đứa gật đầu.

- Ý tụi bây là tao…tao thích cái tên Nguyễn Văn Khánh đó hả? – Nó nổi điên đứng dậy đập bàn cái rầm. (tg// ai cũng bt rùi chế ơi)

Câu nó đột nhiên hét lên làm thu hút tất cả các ánh nhìn xung quanh đấy. Những ánh mắt dấu hỏi làm nó thấy càng bực hơn.

- Nhìn gì mà nhìn! – Nó quát lên.

Nghe đến đây thì cả đám sợ chết khiếp. Chuyện lúc sáng đã đủ làm họ nhịn nó 10 phần rồi.

Nó nén giận, ngồi xuống nhìn ba đứa. Ba đứa cười ngố vẽ vô tội càng làm nó tức lên.

Hậm hực ngồi xuống quay mặt chỗ khác, nó không thèm nhìn ba đứa một cái. Ngược lại ba đứa nhìn nó lắc đầu cười trừ.


- Đừng giận mà! – Nhi lay lay vay nó, nó hất tay Nhi ra.

- Thôi mà! Nói đùa thôi! – Mun cười khổ.

Nó quay qua lườm ba đứa một phát. Vậy là hạ hỏa rồi. Xem ra nó cũng thương ba đứa này gớm.

- Không đùa nữa. Tao cũng có cảm giác bất an đó Zoi. – Mun nhăn mặt trầm tư, lấy chân gác lên cái ghế cạnh đó.

- Thì…thì liên quan gì đến tao! – Nó.


- Nói cho mày biết nè con quỷ nhỏ. Mày giấu được trời được đất chứ mày không giấu được ba đứa này nghe mậy. Biết là mày còn chút xíu xìu xiu giận Khánh. Nhưng tao chắc trong lòng mày còn chuyện khuất mắt về Khánh chứ đâu!? Biết mày còn giận nhưng cũng có lí do gì gì đó thôi.– Nhi tâm lí áp sát tai nó thì thầm, chủ ý không cho nhiều người nghe thấy.

Nó nghe xong thì mặt chuyển sắt, từ bực bội chuyển sang đơ toàn tập. Nó quay sang nhìn ba đứa một lượt rồi lắc đầu thở dài.

- Đúng là người ta hay nói người ngoài cuộc sáng hơn người trong cuộc đây mà! – Nó phán một câu xanh rờn làm ba đứa đắc chí.

- Còn chuyện FK thì sao? – Quỳnh Anh.

- Chưa rõ đầu đuôi sau kết luận được! – Nó nhún vai.

- Nhưng thật sự tao có linh cảm không hay mà. – Mun.


“ Ladykillah…Uh..Can you feel me…uh..!!!

Youngp ilots..uh..Ok…!!!!

Eh..Eh..Eh..

Cơn mưa ngang qua…..

Cơn mưa đi ngang qua…

Đừng làm rơi thêm,thêm,thêm,nhiều giọt lệ uh…uh…

Còn đâu đây bao câu ca anh tặng em.

Tình yêu em mang cuốn lấp đi bao nhiêu câu ca.

Và còn lại đây,đôi môi đau thương trong màn đêm.

Phải lẻ loi,gồng mình bước qua niềm đau khi em rời xa…..!!!!!!

Cơn mưa rồi lại thêm,lại thêm,lại thêm.

Xé đi không gian ngập tràn nụ cười..

Nhìn lại nơi đây,bao kỉ niệm giờ chìm xuống dưới hố sâu vì em…..T.T

Chính em đã đổi thay.

Và đôi bàn tay ấm êm,ngày nào còn lại giữ.

Vì em…Vì em……………… …..!!! em đã xa rồi,tình anh chìm trong màn đêm.

Là vì em đã quên rồi,tình anh chỉ như giấc mơ.” …..



Tiếng chuông điện thoại của Quỳnh Anh vang lên. Trên màng hình là cuộc gọi của Lâm, cô vội vàng bắt máy.

- Alo Lâm hả? Lâm đang ở đâu? – Cô lo lắng nhìn ba đứa mà cất giọng hỏi.

- Em đang làm gì đó? – Đầu dây bên kia, Lâm hỏi một câu trống trơn.

- Thì trên lớp. Mà Lâm đang ở đâu? – Cô tiếp tục hỏi giọng lo lắng.

- À, anh đang ở một nơi mà em không biết đâu. Hì…- Giọng của Lâm khá bối rối làm cô nàng càng lo thêm.

- Lâm làm em lo quá đi mất. Thật ra Lâm đang ở đâu? – Quỳnh Anh.

- Tút…tút…tút….

Lâm đã cúp máy mà không trả lời gì cả làm cho Tứ Đại lo sốt vó, nhất là Quỳnh Anh. Không chờ đợi gì thêm, nó đứng dậy khoát balo lên và gật đầu nhìn vào mắt ba đứa. Nhanh như cắt, ba đứa chạy lại chỗ của mình mang balo lên rồi bước ra khỏi trường.

Bây giờ Tứ Đại thật sự rất bất an, cả nó cũng thế. Họ không biết FK đang làm chuyện gì mà mờ ám ấp úng như thế, lại không cho biết đang ở đâu…

…*** Hơn 11h tối hôm qua…

Tại một bãi đất trống có bốn chàng trai khôi ngô tuấn tú đang đứng đối diện với một nhóm người có vũ trang hùng hậu. Bên bốn chàng trai thì lạnh lùng bình tĩnh. Bên còn lại xem ra rất nóng lòng làm một việc gì đó mà tưởng chừng họ có thế giết bốn chàng kia bất cứ lúc nào.

- Muốn gì? – Hắn lạnh lùng cất tiếng, trong giọng nói lạnh đến âm độ, ánh mắt giết người.

- Không hổ danh là Kelvin, chủ nhân đầy quyền lực và uy nghiêm của thế giới ngầm. – Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc Rolls Royce rồng vàng, miệng ngậm điếu xì gà nghi ngút khối.

- Ông là…- Đại Nhân chau mày.

- Hahaha! Các cậu quên ta rồi sao? – Nói đoạn, người đàn ông này búng tay một cái, một tên đàn em liền mang đến chiếc ghế xếp cho ông ta ngồi.

FK nhìn nhau đầy nghi hoặc.

- Nếu đã không nhớ thì ta xin nhắc luôn cho các cậu nhớ. 2 năm về trước, ta đã rời khỏi vị trí thủ lĩnh của thế giới ngầm để sang Úc một thời gian. Không lấu sau đó, ta nghe nói có bốn chàng trai đã thâu tóm toàn bộ quyền lực trước kia của ta. Các cậu biết ta là ai rồi chứ? – Ông ta vừa nói, miệng vừa nhả khói đều đều.

- Lão đại Lâm Kỳ! – Hắn lạnh giọng thốt ra bốn chữ.

Nghe chủ nhân thế giới ngầm Kelvin gọi tên mình một cách lạnh lùng và xem nhẹ, ông ta cảm thấy không hài lòng ra mặt. Điều mà ông ta không ngờ nhất có lẽ là FK còn quá trẻ mà bản lĩnh như thế. Trước kia ông ta phải hơn ba mươi tuổi mới có thế đứng đầu thế giới ngầm như FK bây giờ. Lần này FK lại đứng trước một đám người có trang bị sẳn những vũ khí nguy hiểm như thế mà vẫn đủ bình tỉnh để nói chuyện với ông ta. Xem ra không thể xem nhẹ bốn người bọn họ.

- Không nói nhiều nữa. Lần này ta về nước là để lấy lại những gì thuộc về ta. Các cậu khôn hồn thì tự rút lui, bằng không đừng trách ta. – Nói đến đây, ông ta vung thẳng tay vứt điếu xì gà hút dỡ sang một bên.


- Ông nghĩ rằng mình vẫn là lão đại oai phong lẫm liệt sao? – Tronie cười khinh.

- Haha! Xem ra các cậu ngạo mạn quá nhỉ? – Ông ta cười lớn.

- Ông chơi bẩn quá đấy! – Lâm chau mày.

- Yên tâm đi. Hôm nay ta đến đây là thách đấu. Sao, chấp nhận không?

- Nói! – Hắn thốt ra một chữ như mệnh lệnh.

- Có bản lĩnh lắm. Sáng ngày mai 9h, đến kho gạo bỏ hoang gần bến cảng, chúng ta sẽ đấu một trận sống còn. Các cậu đem theo người hay không thì tùy. Nhưng hãy nhớ, có thế đó là lần cuối cùng các cậu nhìn thấy mặt trời đó. – Nói đến đây, ông ta ra hiệu cho một tên đàn em châm cho mình điếu xì gà mới.

- Được.

Câu trả lời ngắn gọn một từ của hắn kết thúc, FK bước lên moto phóng xe vun vút vào màn đêm.

Sáng ngày mai là trận sinh tử, họ cần chuẩn bị tinh thần.

Bốn người của FK từ nhỏ đã sống rất tự lập, hầu như hoàn toàn không phụ thuộc vào gia đình. Mỗi người bọn họ có một cuộc sống rất riêng. Nếu như trận ngày mai họ thua, người mà họ quan tâm nhất có lẽ là những người con gái mà họ yêu thương…

Sau khi FK đi khỏi, ông ta cũng bước lên xe rút quân về. Lần này ông ta nghĩ mình trang bị rất kĩ lưỡng nên nắm chắc phần thắng. Nhưng chưa đấu thì làm sao biết được, không nên đánh giá quá thấp bốn đối thủ trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro