Chương 45 : Xuất Viện (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Couple Lâm - Quỳnh Anh )

Tất cả mọi người dường như đang hiểu dần dần vấn đề và bắt đầu cười khúc khích. Nhưng hai nhân vật chính thì dường như không hề thấy họ.

- Giận hả? – Hắn bẹo má nó.

- Tránh xa tui ra! – Một mệnh lệnh từ miệng nó.

- Giận thiệt hả? – Hắn vẫn kiên nhẫn hỏi. (Tg// ổng hỏi nhây quá à )

- Ừ! Giận đó! Tự nhiên la tui! – Nó chu mỏ.

- Nè! Đừng có mà làm cái động tác khiêu khích đó nha! Đi! Anh đưa đến chỗ này!

Hắn nói rồi kéo nó vào xe làm nó không kịp phản ứng rồi cũng rồ ga chạy mất.

- Xem ra lần này…- Quỳnh Anh thích thú.

- Good! Tao thích nhìn con Zoi như thế! Rất dễ thương! – Mun.

- Thôi về! – Lâm cũng lắc đầu mà cười.

Nghe Lâm nói thì tất cả dường như mới nhớ ra đây là bệnh viện và không nên ở lại lâu. Ngay lập tức, Lâm – Quỳnh Anh lên một xe và Đại Nhân – Mun lên một xe ra về.

[…]

- Em còn nhớ lần trước ba anh đã nói gì không? – Lâm hỏi Quỳnh Anh khi cả hai vừa chạy được một đoạn.

- Nói… nói gì? – Quỳnh Anh.

- Ba nói khi nào rảnh thì cùng em về nhà ăn cơm. – Lâm.

- À! Còn nhớ! – Quỳnh Anh.

- Hôm nay cũng không bận gì nên về nhà anh ăn bữa cơm gia đình nha? – Lâm.

- Ăn bữa cơm gia đình? – Quỳnh Anh.

- Ừ! Anh đã kể về em cho ba mẹ nghe rồi! Xem ra ba mẹ anh coi em là thành viên trong gia đình rồi. – Lâm.

- Anh này…- Quỳnh Anh đỏ mặt.

- Về nha!? – Lâm.

- Ừ! – Quỳnh Anh

15’sau, chiếc siêu xe của Lâm dừng trước một căn biệt thự hoàn toàn tách biệt với bên ngoài bằng một vườn hoa hướng dương và khoảng rộng sân cỏ.

Lâm xuống xe, mở cửa cho Quỳnh Anh rồi cả hai cùng tiếng vào trong.

Đến đại sảnh, hai hàng người hầu cúi gập người chào hai người họ. Lâm tiếp tục nắm tay Quỳnh Anh đi vào phòng ăn.

- Em xem hôm nay có ai? – Lâm hướng mặt về phía bốn người lớn đang ngồi ở bàn.

Quỳnh Anh nhìn theo.

- Ba! Mẹ!

Cô thốt lên rồi chạy tới ôm chầm lấy ba mẹ mình. Quỳnh Anh rất nhớ họ. Từ khi về Việt Nam đến giờ, cô chỉ gặp ba được một lần ( Bé nào còm nhớ gặp lúc nào k ta) , ngoài ra chỉ nói chuyện qua điện thoại.

- Con gái ngoan! Dạo này có khỏe không hả? – Mẹ của Quỳnh Anh – Bà Như Quỳnh vuốt tóc cô con gái nhỏ.

- Con khỏe! Con nhớ ba mẹ lắm! Sao giờ ba mẹ mới về thăm con? – Cô buông mẹ mình ra rồi hỏi.

- Ba mẹ về lần này không chỉ để thăm con đâu. Ba mẹ về vì chuyện giữa Lâm và con nữa đấy con gái! – Ba Quỳnh Anh – Ông Mạnh Quân cười đôn hậu.

Bây giờ thì Quỳnh Anh mới sực nhớ lại, đây là biệt thự nhà Lâm. Mặt cô bắt đầu đỏ lên vì ngại, đứng dậy cúi đầu khép nép lên tiếng:

- Cháu chào hai bác! Vì cháu vui quá nên… - Quỳnh Anh đỏ mặt.

Vừa lúc đó, Lâm bước tới nắm tay Quỳnh Anh. Một hành động khiến cô đỡ ngượng và như để chứng minh tình cảm của mình.

- Hai đứa ngồi xuống đi! – Ba Lâm – Ông Hoàng Khôi ra hiệu cho đôi trẻ trước mặt.


Lâm diệu dàng bước đến kéo ghê cho Quỳnh Anh rồi cũng ngồi xuống. Thái độ của Lâm xem ra rất tự tin trong chuyện này.

- Quỳnh Anh à! Ba mẹ và ba mẹ của Lâm từng là bạn thân hơn 10 năm đó con. Cho đến khi họ về Việt Nam hơn 2 năm trước thì gia đình mới ít liên lạc hơn thôi. – Ba Quỳnh Anh.

- Đúng đó! Hai gia đình là bạn tốt. Con cái lại có tình cảm với nhau! Tốt quá còn gì! Haha! – Ba Lâm.

- Ba…- Lâm nhắc khéo khi thấy mặt vô vợ tương lai không thể đỏ thêm.

- Đó! Anh thấy không? Chưa gì mà thằng Lâm nhà mình đã coi trọng vợ thế kia! – Mẹ Lâm.

- Chị nói đúng đó! Người lớn như chúng ta phải để chúng hạnh phúc như vậy mới thấy an tâm! – Mẹ Quỳnh Anh.

- Mẹ…- Đến lượt Quỳnh Anh nhắc khéo.

- Thôi được rồi! Cùng nâng ly chúc mừng cho lời hứa hôn của hai gia đình nào!? – Ba Lâm nâng ly rượu đứng dậy.

- Đúng vậy! Lời hứa hôn này đã quyết! Còn chuyện hôn lễ chúng ta không quản, để chúng tự do! – Ba Quỳnh Anh cũng nâng ly rượu đứng dậy, kéo theo hai người mẹ và cặp đôi Lâm – Quỳnh Anh.

Tất cả 6 người cùng nâng ly chúc mừng sau đó cùng ăn tối với nhau, trò chuyện đầm ấm vui vẻ. Lâm và Quỳnh Anh, cả buổi hai người cứ nhìn theo cười tủm tỉm (Tg// Họ có bị ma nhập giống Ú của chương 42 không nghỉ). Trong lòng hai người dâng lên một thứ xúc cảm rất khó nói thành lời, chỉ có thể tự hiểu qua ánh mắt và nhịp đập của trái tim mà thôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro