Chương 47 : Xuất Viện (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Couple Đại Nhân - Mun )

- Chúng ta sẽ đi đâu? – Mun nhí nhố hỏi Đại Nhân.

Đại Nhân một tay cầm vô – lăng, một tay đưa lên vuốt má cô trả lời:

- Vẫn còn sớm mà! Chúng ta ghé siêu thị một tí rồi tính tiếp há?

- Ừm! – Mun vui vẻ trả lời.


Đại Nhân rồ ga, phóng thật nhanh đến siêu thị rồi gửi xe, cùng Mun vào trong.

- Anh ấy đẹp trai quá! – Khách hàng 1.

- Hai người đó đẹp đôi quá! – Khách hàng 2.

- Chúa ơi, anh ấy có người yêu rồi! Vỡ tim mất! – Khách hàng 3.

- Cô em ơi cho đi theo anh nè! – Khách hàng 3.

- Cô ấy phải bỏ thằng đó theo tao mới đúng! – Khách hàng 4.

Bla…blo…bla…blo…


Thật nhiều lời bàn tán vang lên khi thấy cặp đôi Đại Nhân – Mun tay trong tay bước vào. Hai người đó chỉ nhìn nhau cười rồi thẳng tiến đến khu thời trang.

- Anh định mua quần áo à? – Mun hỏi ngố.

- Không có đâu ngốc! – Đại Nhân trả lời, mắt vẫn nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì đó.

- Vậy sao tới đây? – Mun.


- Mua cho ngốc mà! – Đại Nhân vẫn đang tìm kiếm láo liên.

- Em nhiều quần áo lắm, mua nữa làm gì? Mặc cả năm không hết ấy. – Cô chu mỏ.

- A… Đây rồi! Đây này ngốc! – Đại Nhân kéo Mun lại trước một cửa hàng quần áo của thương hiệu Chanel.

- Nè! Cả tủ của em toàn đồ này không đó! Nè…

Cô chưa nói hết câu thì Đại Nhâm đã lôi cô vào trong. Hình như Đại Nhân đã chuẩn bị sẵn hết thì phải.

- Hello Colin! Vinh hạnh khi cậu ghé thăm!
(Tg//Colin là Nhân nhá )


Một người đàn ông nước ngoài nói tiếng Việt khá rõ từ trong đi ra khi thấy Đại Nhân và Mun bước vào.


- Chào Jack! Cho cô ấy thử váy dạ hội nha anh!? – Nhân.


- Ok ok! Hello! Nice to miss you! – Jack chìa tay ra với Mun.


- Me too! – Cô cũng bắt tay lại.


- Anh ấy nói tiếng Việt giỏi lắm đấy ngốc! Vào thử váy đi! – Đại Nhân cúi xuống véo mũi Mun.


- Nhưng làm gì! Em đâu có thiếu quần áo! – Cô vẫn chưa biết gì.


- Anh biết! Nhưng em cứ thử xong thì anh mới nói được! – Đại Nhân cười.


- Em đi theo anh! – Người đàn ông ngoại quốc cúi người, đưa tay mời Mun, cô tự tin bước theo.


Trong phòng chọn váy…



- Chị là Thanh, trợ lý của Jack. Để chị lấy số đo body của em! – Trợ lý của người đàn ông ngoại quốc nói với Mun.


- Vâng! – Ngọc lịch sự đáp.


- Thưa sếp! Đây là số đo của khách hàng ạ!


- Ok! …- Quay sang Mun-… Em thích màu gì hả cô bé? Một chiếc váy dạ hội màu gì nào? – Jack nhã nhặn hỏi cô.


- Em thích váy dạ hội màu đen. Nhưng tùy anh cũng được! – Mun cười.


- Số đo của em rất chuẩn đấy! Xem ra em mặc gì cũng đẹp! – Jack cũng cười rồi bước qua kéo tấm rèm.



“ Roẹt!”.



Tấm rèm được kéo ra, hàng chục bộ váy với ba tông màu gồm đen, trắng và hồng phấn được treo ngay ngắn. Mun thì khá quen đối với việc này, cô còn là người kế thừa của một tập đoàn thời trang nửa là khác.


- Em chọn đi! – Jack.


- Để xem…


Cô bước đến, vừa xem vừa nhận xét. Thái độ của cô làm cho Jack khá là bất ngờ, rất chuyên nghiệp và chu đáo. Sau một lúc, cô chọn cho mình một chiếc váy màu hồng phấn cúp ngực, đuôi cá ngang gối, rất đẹp.


- Mắt thẩm mỹ của em được liệt vào hàng chuyên gia đó cô bé! Đây là chiếc váy độc quyền được chuyển về bằng đường hàng không đó! Em thật là có mắt thẫm mỹ cao. – Jack trầm trồ.


- Không có gì đâu anh! – Ngọc cười rồi bước vào phòng thử đồ.


“ Roẹt!”. (Tg// như tiếng xé đồ vậy á)


Tiếng rèm cửa được kéo lên. Mun bước ra trông y như một nàng công chúa làm cho Jack nhìn không chớp mắt.


- Anh thấy sao? – Mun.



- You are very beautiful! Colin, em vào đi! – Jack nói lấp bấp vì thật sự choáng trước vẻ đẹp của cô.


Vừa nghe Jack gọi, Đức Anh bước vào. Và thêm một nạn nhân nữa bị trúng mỹ nhân kế của chị Hoa nhà mình, thậm chí Đại Nhâm còn nhìn Mun ghê hơn cả Jack.


Anh từ từ bước đến bên cô, lấy hai tay luồng qua eo cô. Mun cũng đáp trả, lấy hai tay quàng qua cổ Đại Nhân.



- Em rất đẹp ngốc à! – Đại Nhân cười tươi, lấy tay chạm nhẹ chóp mũi của Mun và nhìn thẳng vào đôi mắt biết nói của cô.


Mum chỉ cười mà không nói gì, cả hai như đọc thấu suy nghĩ của nhau qua từng nhịp thở.


Thấy tình hình có vẻ “ căng thẳng” quá mức cho phép, Jack ho một tiếng để lấy lại không khí, kéo đôi trẻ ra khỏi bầu không khí lãng mạng.


- Được rồi! Chúc hai người buổi tối vui vẻ! – Jack giả làm điệu bộ cúi đầu.


- Cảm ơn anh! – Mun cũng cúi đầu đáp.



- Đi thôi! – Đại Nhân nắm tay cô kéo đi.


Khi hai người đã khuất dạng, Jack vẫn đứng nhìn theo và mỉm cười hài lòng. Từ trước đến nay, Jack chưa từng gặp cô gái nào đẹp như Mun. Từ thân hình đến gương mặt đều tuyệt sắc. ( Tg// Tại ông anh chưa gặp nó thôi!. Chị ấy còn chuẩn hơn nhiều ạ! ~_~)



Hôm nay quả là một ngày làm ăn tuyệt vời đối với Jack. Toàn bộ chỗ quần áo mà anh đưa cho Mun chọn, toàn bộ chỗ đó Đại Nhâm đều thanh toán hết, nhưng cô thích bộ nào là tùy vô, chỗ còn lại cửa hàng vẫn cứ giữ. Hóa đơn của Đại Nhân lên đến hơn 5.000.000$, không tuyệt vời cũng lạ.



Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo lớn ở siêu thị, Mun và Đại Nhân lên xe đi tiếp khi trời đã chập tối.



- Em đoán thử xem chúng ta sẽ đi đâu!? – Anh.


- Ừm… Để coi! Chắc là dự tiệc hả? – Mun.


- Ừ! Một bữa tiệc do gia đình anh tổ chức. – Đại Nhân.


- Ấy chết! Vậy thì em phải trang điểm một tí mới được. – Cô cuống lên.



- Không cần không cần! Tứ Đại để mặt mộc là đã đẹp rồi, em cũng vậy. – Đại Nhân.


- Hì! – Mun cười tít mắt làm Đại Nhân cũng cười theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro