Chap 111: Chàng sẽ yêu thương nó chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, Khởi My ngồi thẫn thờ trên giường với đôi mắt đỏ ngầu, sưng húp. Một ngày khóc quá nhiều cùng với một đêm không ngủ khiến tinh thần của nàng suy nhược, đôi mắt vừa sưng mọng vừa đau. Nàng mệt mỏi nằm xuống giường, nhắm mắt, muốn chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên một đạo thanh âm dõng dạc vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng của buổi sớm mai, đồng thời cũng đuổi bay cơn buồn ngủ của nàng.

" Thái hậu giá đáo, hoàng thượng giá đáo. "
Khởi My vội vàng bật dậy, vuốt vuốt lại mái tóc dài cho đỡ rối, vội vàng ra mở cửa nghênh đón. Nàng vừa mở cửa, đã nhìn thấy Vương Ngọc thái hậu cùng Huy Nam đang khoan thai tiến dần đến. Thái hậu một thân hoàng y thêu chim phượng, mái tóc búi cầu kì, trên đầu cũng đội một mũ miện phượng hoàng, phong thái ung dung, khí chất bất phàm, giống như một con chim phượng hoàng cao quý đang sải cánh.
Huy Nam phe phẩy chiết phiến đi bên cạnh, một thân hoàng bào rực rỡ, nụ cười ôn nhu vẫn thường trực trên môi, vân đạm phong khinh, nhưng vẫn không cách nào che giấu được vẻ tiều tụy cùng nét đau buồn trong đáy mắt.

Khởi My đứng trước cửa phòng, vội vàng khom người hành lễ.
" Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. Thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế. "
" Đứng lên, mau đứng lên. " Vương Ngọc thái hậu vừa thấy Khởi My đã vội tới gần đỡ nàng dậy, nhẹ giọng trách cứ " Nha đầu ngốc, ở đây không có người ngoài, con lại đang có thai, không cần phải hành lễ. "

Vừa nói, bà vừa đỡ Khởi My vào phòng, ấn nàng ngồi lên giường, sau đó xót xa xoa xoa gương mặt có phần tiều tụy của nàng.
" Nha đầu này, sao lại không biết tự chăm sóc bản thân mình như thế, nhìn con xem, sắc mặt xấu quá, hôm qua ngủ không ngon sao? "

" Con không sao, người đừng quá lo lắng. " Khởi My mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Vương Ngọc thái hậu.
" Nào nào, mau nằm xuống, nằm xuống nghỉ ngơi đi. " Vương Ngọc thái hậu khẽ đẩy nàng nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho nàng. Nét mặt kinh hỷ, bàn tay cũng vì quá xúc động mà khẽ run lên " Sáng nay ta vừa nhận được tin báo, liền lập tức tới đây thăm con ngay. Đã lâu như vậy, cuối cùng thì con cũng có tin vui, ta thật sự rất cao hứng. "

Khởi My cười ngượng nghịu, ánh mắt vô tình quét về phía Huy Nam đang đứng ở phía cuối giường. Gương mặt tuấn tú hơi tái, lộ ra vẻ tiều tụy, đôi môi vẫn nhếch lên, nhưng lại không mang ý cười, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo cùng đau thương đang chằm chằm nhìn nàng. Nàng hơi quay mặt đi, né tránh ánh mắt của hắn. Nàng mỉm cười gượng gạo nhìn Vương Ngọc thái hậu vẫn đang vui mừng cười nói.

Hai người hàn huyên một lúc lâu, chủ yếu toàn là Vương Ngọc thái hậu nói, Khởi My chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Một lúc sau, xem chừng đã lâu, Vương Ngọc thái hậu mới luyến tiếc đứng dậy.
" Ta cùng Nam nhi hồi cung, con nghỉ ngơi cho tốt. "
" Dạ, cung tiễn mẫu hậu. " Khởi My mỉm cười.
" Mẫu hậu. " Huy Nam im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng " Người cứ ra trước đi, con có chút chuyện muốn nói với Khởi My. "

Vương Ngọc thái hậu giương mi nhìn Huy Nam, rồi lại nhìn đến gương mặt cứng ngắc thiếu tự nhiên của Khởi My, khẽ mỉm cười ra ngoài. Sau khi thái hậu rời đi, Huy Nam cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Khởi My, ánh mắt dần tối đi. Khởi My cảm thấy cổ họng mình khô khốc, toàn thân bị nhìn đến thiếu tự nhiên, cơ hồ như muốn bật khóc. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, cuối cùng Huy Nam cũng mở miệng.
" Hy vọng nàng cùng hoàng huynh hạnh phúc."
Nói xong, hắn khẽ cười nhạt, một nụ cười thê lương. Hắn đưa tay nhẹ gái sống mũi thẳng tắp của mình, xoay người bước đi.

Khởi My nhìn theo Huy Nam, nước mắt vòng quanh khóe mắt. Nàng muốn khóc, nhưng đôi mắt cay xè không khóc nổi nữa, chỉ có nỗi đau vẫn len lỏi trong tim...

Vương Ngọc thái hậu cước bộ tới cầu độc mộc, một thân ảnh tha thướt cũng từ xa tiến đến. Thoáng thấy gương mặt quen thuộc, gương mặt bà liền tái đi. Nữ nhân này, trong lễ mừng thọ của bà cũng có xuất hiện, nhưng lần đó nàng ngồi cách bà khá xa, hơn nữa lại có nhiều người nên bà có thể dời sự chú ý của mình đi nơi khác. Nhưng là...lúc này...mặt đối mặt, khiến bà có chút bối rối. Nữ nhân này, năm năm trước khiến cho hài nhi của bà đau đến tê tâm liệt phế, khiến cho tình mẫu tử của họ rạn vỡ, cũng là nguồn cơn của mọi sự việc rắc rối, nếu nàng ta không quay về, Khánh nhi và My nhi của bà cũng sẽ không...

Liễu Song Song dường như không có chút gì bối rối hay ngạc nhiên khi gặp thái hậu, ngược lại còn vô cùng thản nhiên, bước chân tiêu sái tiến đến càng lúc càng gần. Nàng đứng trước mặt thái hậu, mỉm cười, hơi khom người hành lễ.
" Thái hậu thiên tuế. "

" Đứng lên đi. " Vương Ngọc thái hậu thái hậu phất tay áo, cảm thấy không thoải mái. Ngày mừng thọ của bà, bà đã cảm thấy có chút kì lạ, nhưng giờ khi đối mặt với Liễu Song Song, cảm giác ấy lại càng rõ rệt hơn. Liễu Song Song này không giống với Liễu Song Song toàn thân run rẩy đứng trước mặt bà năm ấy nữa. Người đứng trước mặt bà hiện giờ, sóng mắt lãnh đạm, phong thái ung dung, đôi môi hơi nhếch thành một nụ cười đầy bí ẩn, gương mặt tươi cười nhưng lại không mang theo ý vui vẻ. Toàn thân phát ra một loại khí chất cao quý, lãnh đạm, khiến bà cảm thấy mình có chút ngột ngạt.

" Thái hậu, đã lâu không gặp. " Liễu Song Song cười nhạt, khóe mắt khẽ giương lên.
Vương Ngọc thái hậu thái hậu hừ mũi, lập tức đi lướt qua Liễu Song Song, bà ngàn vạn lần không muốn tiếp tục nhìn thấy nàng nữa. Liễu Song Song hơi cúi đầu, tiếng cười khúc khích rất khẽ truyền đến tai thái hậu. Bà rảo bước thật nhanh, không giấu nổi vẻ căng thẳng. Bậc mẫu nghi thiên hạ như bà, lần đầu tiên cảm thấy lép vế trước một nữ nhân.

Vương Ngọc thái hậu cùng Huy Nam trở về, Khởi My trùm chăn che kín người, an ổn chìm vào giấc ngủ. Mặt trời dần ngả về phía tây, ráng vàng phủ khắp không gian một màu vàng cam trầm ấm. Một vệt bóng đen dài xuất hiện ở trước cửa phòng của nàng, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên giường.

Văn Khánh lặng nhìn Khởi My đang chìm trong giấc ngủ say, hắn khẽ khàng ngồi xuống, vươn tay chạm vào gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của nàng. Ánh mắt hắn chứa đựng tình cảm sâu nặng cùng sự dịu dàng chưa từng có. Đầu ngón tay nhẹ lướt trên từng đường nét trên gương mặt, ôn nhu vén mấy sợi tóc mai của nàng. Rèm mi khẽ động, Khởi My mở mắt ra nhìn hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp. Toàn thân Văn Khánh cứng ngắc, bàn tay khựng lại một chút rồi tiếp tục gạt mấy sợi tóc ra sau mang tai cho nàng. Hắn nhìn nàng, muốn nói rồi lại thôi. Đôi mắt hắn nhắm nghiền lại như đang suy nghĩ gì đó, một hồi lâu sau hắn mở mắt, thở dài.

" Xin lỗi vì đã làm nàng thức giấc, nàng cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi. "
Văn Khánh do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy. Bước chân còn chưa tới cửa, một giọng nói mềm mỏng, ngập ngừng vang lên phía sau lưng hắn.
" Chàng...muốn có nam nhi hay nữ nhi? "

Văn Khánh xoay người lại, ánh hoàng hôn bao phủ cơ thể hắn, khiến Khởi My có chút nhìn không rõ, đôi mắt đau của nàng chỉ có thể thấy thân ảnh của hắn mờ mờ ảo ảo, không nhìn ra loại biểu tình gì. Văn Khánh từng bước, từng bước tiến đến bên cạnh nàng ngồi xuống, ôn nhu cầm lấy tay nàng.

" Ta chỉ cần mẫu tử đều được bình an. "
Khởi My nghe những lời nói chân thành của hắn, trái tim ấm áp như có một dòng nước ấm len qua, nàng mỉm cười dịu dàng.
" Cuối cùng ta cũng đã có hài tử với chàng rồi."
" Ân. "
" Chàng có vui không? "
" Ân. "
" Chàng sẽ yêu thương nó chứ? "
" Ân. " Văn Khánh gật gật đầu, nghĩ nghĩ một lúc lại bổ sung " Lần trước nàng cũng hỏi y như vậy. "

Khởi My bật cười, bàn tay khẽ siết lấy tay Văn Khánh, rèm mi buông xuống, che kín đôi mắt to tròn, đưa thế giới xunh quanh nàng chìm vào bóng tối tịch mịch.

Văn Khánh ngồi yên lặng bên cạnh nàng, bàn tay vẫn nắm lấy tay nàng. Khóe miệng giương lên thành một nụ cười.
Hạnh phúc...đôi khi chỉ đơn giản như vậy....

#1648 từ.
Hé lu é ry bó đỳ...tui đã trở lại rồi đây...
Xin lỗi đã biệt tích trong mấy ngày qua. Mình không phải chảnh cún không rep cmt của các bạn đâu mà mình k thể cmt được,không truy cập trang chủ được. Mn thông cảm nhé!!!!
Mk rất vui khi các bạn cmt truyện của mình,nhưng nếu mk k rep cmt của các bạn thì thông cảm cho mk nhé...không cố ý đâu ạ. Samkamita...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro