01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh mồ hôi nhễ nhại, nằm thở dốc trong phòng tập. Bây giờ cũng đã 11 giờ khuya, trong phòng tập chỉ còn duy nhất một mình cậu. Kim Thái Hanh chẳng khi nào ỷ lại bản thân, cho rằng mình đã giỏi rồi mà lười biếng cả.

Sắp xếp đồ đạc gọn gàng vào túi, cậu lái motor trở về nhà. Mẫn Doãn Kỳ đang bận bịu bên đống deadline, vừa thấy tiếng mở cửa đã biết ngay là Kim Thái Hanh đã về, nói vọng ra:

- Đồ ăn tớ để phần cậu trong bếp, hâm lại đi!

Kim Thái Hanh khẽ ừm một tiếng, vào phòng cất đồ đạc, tắm rửa xong mới vào bếp hâm lại đồ ăn.

- Hôm nay về muộn thế? Lại tập cố?

Mẫn Doãn Kỳ rời bàn làm việc, vừa dọn đồ ăn giúp cậu vừa hỏi.

Kim Thái Hanh chăm chú dọn đồ ăn ra bàn, lấy một bát đầy, chậm rãi ăn, cũng chẳng nói năng gì với Mẫn Doãn Kỳ. Doãn Kỳ quá quen với thói quen ăn không nói chuyện của bạn mình, vẫn kiên nhẫn ngồi bấm điện thoại đợi cậu ăn xong. Những ngày này Kim Thái Hanh đều tập luyện điên cuồng hơn ngày thường, phải chăng, điều ấy cũng đến?

- Phải, nó đến rồi!

Kim Thái Hanh đặt bát xuống, dường như đoán được suy nghĩ của Doãn Kỳ.

- Thật sao? Điền Chính Quốc đích thân muốn tìm vệ sĩ thân cận! A Hanh à chẳng phải cậu nắm chắc trong tay phần thắng sao! Tốt quá rồi!

- Danh tiếng Điền gia và Chính Quốc ai ai cũng biết, không tránh khỏi có nhiều người giỏi đến ứng tuyển vệ sĩ, không thể coi thường!

- Vậy nên mấy nay cậu tập luyện bạt mạng như vậy?

Mẫn Doãn Kỳ nhìn Thái Hanh có chút xót xa. Công việc hàng ngày của Thái Hanh ở tiệm motor đã rất vất vả rồi, tối còn tranh thủ đến võ đường tập luyện. Đến khuya về nhà mới được chút cơm vào bụng. Mà cậu ta còn vừa ngang vừa cố chấp, đã quyết tâm cái gì thì sẽ thực hiện bằng được, không ai cản nổi. Nên việc tốt nhất mà Doãn Kỳ có thể làm cho cậu đó là ủng hộ cậu.

- Cuối tuần này sẽ diễn ra, cậu đi không?

- Tất nhiên là có! Tớ cũng muốn gặp Điền Chính Quốc bằng xương bằng thịt! Trời ơi! Vậy là cậu sắp được gặp Chính Quốc rồi A Hanh ơi! Không hiểu sao tớ nghĩ mà còn hồi hộp thay cho cậu này!

Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười. Cuối cùng cậu cũng sắp được gặp Điền Chính Quốc rồi. Cũng vì thân thế hiện tại của Chính Quốc, muốn tiếp cận quả thực quá khó, chỉ có thể thành vệ sĩ thân cận của anh mới có thể đường đường chính chính mà bên cạnh anh, bảo vệ anh được.


----------------------------------

*10 năm trước*

Kim Thái Hanh đưa đôi tay run rẩy của mình ra, cố giữ lấy con búp bê đã bị lũ trẻ trong cô nhi viện giẫm đạp lên, rách nát bẩn thỉu...

Lũ trẻ cười đắc ý, bồi thêm vào lưng cậu nhóc mấy cái nữa, mỉa mai:

- Cái đồ con trai lớn rồi còn chơi búp bê, đã thế lại còn như cục bột, lêu lêu cái đồ yếu đuối!

Kim Thái Hanh vẫn không để ý, mặc kệ chúng cố giẫm lên tay mình, vẫn lấy tay mình để che chở cho con búp bê, vì nó là món quà duy nhất mà mẹ cậu tặng cậu trước khi biến mất hoàn toàn để cậu chật vật sống ở trong cái cô nhi viện này. Kim Thái Hanh lại vô cùng lì lợm, bị đánh như vậy, một câu xin tha cũng không hé răng.

- Này! Mấy đứa làm cái gì thế?

Lũ trẻ thấy có người lớn, vội vã bỏ chạy. Điền Chính Quốc chỉ là muốn đi dạo dưới mưa một chút, trong lúc chờ chị gái Điền Bảo Quyên của mình nói chuyện với Sơ ở đây. Chính Quốc nghĩ rằng, bản thân chẳng bao giờ rảnh rỗi để lo chuyện bao đồng không liên quan đến mình, và cũng chẳng bao giờ để tâm đến những người không cùng tầng lớp với mình, nhưng đứa trẻ kia không phải quá tội nghiệp sao?

Chính Quốc nhặt con búp bê rách và lem luốc đã thấm đẫm nước mưa lên, Kim Thái Hanh thấy vậy cũng lồm cồm bò dậy, anh đưa con búp bê cho cậu, che ô về phía cậu:

- Không sao chứ?

Kim Thái Hanh chìa tay nhận lại con búp bê, lau lau gương mặt lem luốc của mình, ấp úng:

- Em... không sao... cảm... cảm ơn anh...

Chính Quốc nhìn cậu, quan sát một lượt:

- Thằng nhóc này lì gớm, tay chảy máu rồi kìa!

Thế rồi Chính Quốc lấy trong túi ra chiếc khăn đắt tiền hiệu Gucci của mình, chẳng ngần ngại kéo tay của cậu ra, cẩn thận buộc lại:

- Nước bẩn rất dễ nhiễm trùng, lát nói Sơ ở đây sát trùng cho!

Sau đó còn lấy trong ví một xấp tiền, dúi vào tay cậu:

- Cho nhóc!

Kim Thái Hanh ú ớ chẳng nói thành lời. Lúc này cậu mới chỉ là cậu nhóc 12 tuổi sống trong cô nhi viện, được các Sơ nuôi nấng chăm sóc, còn chưa biết tiêu tiền thế nào. Con người này lại sẵn sàng cho cậu nhiều tiền đến thế, lại còn giúp cậu đuổi bọn đàn anh đi, quan tâm đến vết thương trên tay cậu. Lần đầu tiên có người quan tâm cậu đến thế.

- Em... em không biết tiêu tiền!

Chính Quốc ngạc nhiên:

- Không phải có tiền sẽ có tất cả sao? Chẳng lẽ nhóc sống mà không cần tiền?

- Em được các Sơ nuôi nấng, em còn chưa biết tiêu tiền!

Kim Thái Hanh lễ phép đưa trả Điền Chính Quốc số tiền đó, nhưng anh chỉ lắc đầu, đưa ô cho cậu, vừa rời đi vừa nói vọng lại:

- Điền Chính Quốc này đã cho ai thứ gì không bao giờ có khái niệm nhận lại, nhóc không biết tiêu thì đưa cho Sơ! Còn nữa! Tự bảo vệ bản thân cho tốt!

-------------------------------------------


Kim Thái Hanh nhìn ngắm con búp bê cũ kĩ cậu đặt ngay ngắn trên giá, cũng đã mười năm trôi qua rồi. Hỏi Sơ mới biết, anh là thiếu gia của Điền thị, thường xuyên cùng chị gái đến đây từ thiện, còn cả chiếc khăn băng tay ngày nào của anh nữa. Lớn lên cậu mới biết chiếc khăn tay anh tiện tay vứt cho một đứa trẻ mồ côi cũng trị giá vài chục triệu. Đúng là Điền thiếu gia, tiền tài, danh vọng chẳng thiếu một thứ gì. Kim Thái Hanh đặt chiếc khăn ngay ngắn vào ngăn kéo:

"Chính Quốc, em sắp được gặp lại anh rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro