31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người Điền Chính Quốc bất động, Kim Thái Hanh nắm chặt lấy cổ tay anh, ghì mạnh người anh sát vào tường, cuồng nhiệt hôn anh ngay trước mặt Tiểu Cách.

Xài Tiểu Cách mắt chữ A mồm chữ O, thuốc kích dục cô định cho Điền Chính Quốc uống, kết quả lại thành ra thế này, mà chuyện còn đang nước sôi lửa bỏng, cô còn chưa thỏa thuận được với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cố gắng đẩy Kim Thái Hanh ra, nhưng lực tay Kim Thái Hanh khỏe quá, lại chịu tác dụng của thuốc và rượu, cuồng nhiệt tách miệng anh ra, đầu lưỡi cũng tiến vào thăm dò, trêu đùa trong khoang miệng anh.

Con mẹ nó cái quái quỷ đang xảy ra với anh vậy, đang yên đang lành Kim Thái Hanh làm cái quái gì đây. Kim Thái Hanh tửu lượng không hề tồi, lại chỉ vì một ly rượu vang mà mặt mũi và cử chỉ đã như người say, quả thực không bình thường chút nào.

Điền Chính Quốc cố gắng giãy dụa, cắn vào môi Kim Thái Hanh một cái, máu tanh mới làm cậu tỉnh táo hơn.

- Con mẹ nó, cậu điên rồi à Kim Thái Hanh? - Điền Chính Quốc tức giận đấm mạnh vào mặt Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, cổ áo đã bị cậu kéo đến xộc xệch, đôi môi còn dính máu của cậu, mặt mũi đang vô cùng tức giận, mới hiểu được mình vừa làm hành động ghê tởm gì. Kim Thái Hanh còn không hiểu tại sao bản thân lại làm thế, người ngợm rất bứt rứt khó chịu, vừa nhìn Điền Chính Quốc đã không nhịn được mà muốn động thủ với anh.

- Xài Tiểu Cách!

Điền Chính Quốc chưa bao giờ gọi tên cô trong trạng thái tức tối đến thế:

- Em cho cái gì vào rượu đúng không?

- Em... không có! - Tiểu Cách lắp bắp...

Điền Chính Quốc nắm chặt lấy cổ tay cô, gằn giọng:

- Anh với em bao nhiêu năm nay, em nghĩ em lừa được anh à? Em định chơi anh sao? Nếu hôm nay Kim Thái Hanh không uống ly rượu đó, thì anh là người uống đúng không? Em biết anh dễ say, nên cho thuốc kích dục vào, định lôi anh vào cái bẫy của em đúng không? Nhưng em không ngờ là Kim Thái Hanh uống, nên em đành phải mượn dư luận gây sức ép cho anh! Còn nói không phải đi!

Tiểu Cách chưa bao giờ thấy Điền Chính Quốc giận giữ đến thế, lại còn là tức giận nổi nóng đến nỗi bóp chặt cổ tay cô, mới khóc lóc van xin.

- Anh Quốc em xin lỗi, em xin lỗi anh, vì em quá yêu anh thôi, em xin lỗi, xin lỗi mà. Anh tha thứ cho em được không? Em thề sẽ không bao giờ có lần sau nữa, được không?

Điền Chính Quốc vẫn một nét lạnh lùng đến đáng sợ:

- Trước giờ, anh đối với em thế nào không phải để có chuyện này rồi xin lỗi! Anh cũng đã nói với em, tình yêu không thể tính toán được. Em đang tự gây đau khổ cho chính mình. Chúng ta từ nay, không còn quan hệ gì nữa!

Điền Chính Quốc gọi cho anh Vỹ lo liệu đánh lạc hướng những người ở buổi tiệc. Còn mình dìu Kim Thái Hanh xuống gara, lái xe thẳng về nhà cậu.

- Anh nói sao? Quốc Quốc về rồi? - Vừa nghe anh Vỹ nói, Điền Bảo Quyên vô cùng hốt hoảng

Cô cũng không hiểu tại sao hôm nay Tiểu Cách đường đột muốn cầu hôn em trai mình ngay tại đây, chỉ nghĩ rằng nếu Điền Chính Quốc chưa muốn kết hôn, cũng không nên không nói gì mà bỏ đi như thế, mặt mũi của con gái rất quan trọng, đặc biệt Tiểu Cách còn là một nữ minh tinh nữa. Buổi tiệc hôm nay có rất nhiều người nổi tiếng và giới báo chí, rồi cô sẽ giấu mặt đi đâu.

Điền Bảo Quyên gọi cho Điền Chính Quốc, nhưng điện thoại đã tắt nguồn, chỉ đáp lại hai chữ thuê bao. Thấy không ổn, cô đành tìm lên phòng của Tiểu Cách.

- Tiểu Cách!

Cửa phòng vẫn đóng chặt, không một tiếng trả lời.

- Tiểu Cách, mở cửa cho chị, là chị Bảo Quyên đây.!

Lúc này Tiểu Cách mới mở của cho Điền Bảo Quyên, Bảo Quyên kinh ngạc nhìn đống bừa bộn bên trong, như vừa xảy ra một cuộc hỗn Quốc vậy. Tiểu Cách run rẩy nhìn cô, gương mặt vì nước mắt đã lấm lem hết cả, đôi mắt sưng lên, chỉ vừa thấy Điền Bảo Quyên đã ôm chầm lấy cô mà khóc.

- Anh Quốc nói từ nay không cần em nữa... hức hức..

- Hai đứa không phải đang rất tốt sao? - Điền Bảo Quyên vội xoa xoa lưng Tiểu Cách trấn an.

- Anh ấy hiểu lầm em. Nói là em cho thuốc kích dục vào rượu cho Kim Thái Hanh, để cậu ta không kiềm chế được ôm hôn anh ấy trước mặt em. Nhưng thực sự em không có làm gì cả, Kim Thái Hanh cậu ta cố ý đóng vai nạn nhân, để phá em. Bây giờ anh ấy tin là em hại cậu ta, bỏ đi rồi, chị nói xem, hôm nay em biết để mặt mũi vào đâu bây giờ. Em yêu anh ấy đến mức như thế, có thể vứt bỏ sĩ diện của một minh tinh để cầu hôn anh ấy, để được ở bên anh ấy, em làm sai gì sao chị Bảo Quyên?

Điền Bảo Quyên cảm thấy thật kinh tởm, không nghĩ Kim Thái Hanh lại đến mức ghê sợ như thế, rồi còn biết em trai mình đi cùng cậu ta, càng thêm tức giận:

- Chuyện hôm nay chị sẽ lo hết, không thể có tin tức nào lọt ra ngoài. Còn chị không nghĩ Quốc mê muội Kim Thái Hanh đến thế, chị sẽ tìm nó nói chuyện cho ra lẽ

.

.

.

.

.

Đóng cảnh hôn đã nhiều, nhưng chưa bao giờ Điền Chính Quốc lại gặp phải cảnh này. Vừa lái xe trong tức tối, vừa lẩm bẩm:

- Kim Thái Hanh nếu không phải cậu vì uống ly rượu đó thay tôi mà thế này thì cậu chết chắc rồi!

- Xin.. lỗi!

Kim Thái Hanh khó nhọc nói từng chữ, hô hấp khó khăn, cả người như muốn phát điên. Uống thuốc kích dục mà không được động tay động chân, có lẽ đó là cảm giác kinh dị nhất của cuộc đời. Điền Chính Quốc nghĩ thầm, cảm thấy ớn lạnh thay cho Kim Thái Hanh, mới thì thào:

- Này, hay tôi tìm người cho cậu giải quyết tạm nhé. Hôm sau tôi sẽ coi như không có gì!

- Không... cần...

- Hay cậu... tự...

- Để tôi yên đi!

Điền Chính Quốc không biết, Điền Chính Quốc càng nói, mong muốn chiếm hữu anh của Kim Thái Hanh càng cao. Kim Thái Hanh càng cố kiềm chế, lại có tiếng Điền Chính Quốc thì thầm bên tai, nếu không phải vừa thấy bộ mặt kinh hãi của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh không thể kiềm chế được những khao khát, hành động thô bỉ của mình lại. Cậu nghĩ thầm, cũng may cậu là người uống ly rượu đó, nếu ngày hôm nay người uống là Điền Chính Quốc, thì anh xong rồi, chắc chắn Xài Tiểu Cách sẽ bắt anh chịu trách nhiệm, còn cậu thì mất đi người mình yêu.. quả thật đáng sợ.

Tay chân Kim Thái Hanh đã bủn rủn hết ra, Điền Chính Quốc khó nhọc dìu cậu lên nhà. Vừa về đến, Kim Thái Hanh loạng choạng vào nhà tắm, cố xả nước cho bản thân tỉnh táo, thậm chí tự cắn vào miệng đến chảy máu...

- Kim Thái Hanh!

Điền Chính Quốc lo lắng chạy vào phòng, xem Kim Thái Hanh thế nào, nhìn bộ dạng của Kim Thái Hanh thật thảm. Người ướt sũng, vết cắn vừa nãy anh cắn cậu bị cậu cắn lại vào, lại chảy thêm máu, ngồi co ro trong nhà tắm.

Điền Chính Quốc suy nghĩ mãi, sau đó nắm chặt bả vai Kim Thái Hanh, nhìn thẳng vào mắt cậu:

- Để tôi giúp cậu, tôi sẽ coi như không có gì!

Nói rồi chủ động kéo Kim Thái Hanh lại gần, lau đi vết máu trên miệng, cuồng nhiệt hôn lấy cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro