Chap 5: Bảo bối có bạn trai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn ai nhớ tui không??

____________________

- Gì cơ??? Họp phụ huynh á?

TaeHyung tý thì sặc khi nghe JungKook bảo anh đi họp phụ huynh cho cậu.

- Hyung không đi thì ai đi, em gọi cho umma, umma bảo umma đang ở Châu phi ngắm tuyết (Oái!!! Châu phi có tuyết sao ta?). Umma bảo hyung là chồng em hyung phải đi.

- Gì chứ? Hyung biết gì mà đi họp?

TaeHyung tuổi đời còn chưa quá 30 sao có thể đi họp phụ hyunh cho JungKook chứ? Chuyện thật mà cứ như đùa. Hơn nữa đến đó rồi TaeHyung biết giới thiệu sao chả nhẽ lại nói mình là chồng JungKook à? thế thì ngại chết.

- Hyung không đi họp thể nào em cũng bị cô mắng. Em không đi học nữa đâu.

- Này tiểu bảo bối, Em không phải kiếm cớ trốn học đâu. Cứ lo học đi, hyung sẽ đến.

Đưa tay nhéo đôi má phúng phính của cậu. Lâu rồi không để ý, tiểu bảo bối lớn hơn nhiều rồi. Dù vẫn trẻ con, vẫn quậy phá nhưng xem ra giờ đã lớn hơn nhiều rồi.

- Mà này, em... sao cao thì không thấy cao lên mà bề ngang thì ngày càng to ra thế này? - TaeHyung tinh nghịch trêu chọc JungKook của anh.

- Hyung trêu em, em không chơi với hyung nữa - cậu nhóc phù mỏ giận dỗi.

...

- Lịch làm việc ngày hôm nay của tôi thế nào?

TaeHyung vẫn chăm chú vào đống giấy tờ mà hỏi BamBam

- Giám đốc, 10h sáng mai anh có hẹn với giám đốc điều hành công ty BH, 11h có cuộc họp... blo bla... và... - BamBam khẽ ngập ngừng - 2h chiều đi họp phụ hyunh cho cậu JungKook.

- Hôm nay sao?

- Dạ???

- Tôi hỏi hôm nay là ngày họp phụ hyunh cho nhóc ấy sao?

- Vâng.

- Chết rồi tôi còn chưa chuẩn bị gì hết. Bam à hủy hết lịch ngày hôm nay cho tôi.

- Nhưng hôm nay đều là những cuộc hẹn quan trọng.

- Tôi mặc kệ tôi phải chuẩn bị đi họp phụ hyunh cho Kookie.

Không đợi BamBam nói thêm gì? TawHyung vớ vội cái áo khoác chạy thẳng. để lại cậu thư kí mắt tròn mắt dẹt tạm thời vẫn chưa hiểu gì?

Lục tung cái tủ quần áo... TaeHyung cố chọn cho mình một bộ bảnh nhất (dù tủ đồ của anh bộ nào cũng là hàng hiệu cao cấp), tóc tai chỉnh tề, dù gì thì hôm nay cũng lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách là "chồng" của JungKook anh muốn trông mình phải thật tươm tất.

...

Đúng 2h chiều, TaeHyung xuất hiện trước cổng trường JungKook trong hình ảnh không thể đẹp hơn, mặc chiếc áo sơ mi màu xám, khoác áo vest màu đen cách điệu, chân đi giày da bóng lộn khỏi nói nhìn vào cũng đủ biết đẳng cấp không thuộc hạng tầm thường. Mái tóc dấu phẩy lịch lãm. Bước ra khỏi xe không biết bao nhiêu ánh mắt vây quanh anh trầm trồ thán phục.

Bước vào lớp giữa các bậc phụ huynh thuộc hàng đứng tuổi, TaeHyung càng nổi bật trông như anh đang tỏa sáng vậy. Nhìn sang cậu nhóc đang ngồi cạnh anh, trong bộ đồng phục học sinh JungKook đã đáng yêu này càng đáng yêu hơn nữa.

...

- Xin lỗi, anh là gì của học sinh Jung JungKook vậy ạ?

Cô giáo chủ nhiệm của JungKook không khỏi ngạc nhiên nhìn TaeHyung, trẻ như vậy thì chắc chắn không phải appa của JungKook rồi, theo như cô biết thì JungKook không có anh trai. Vậy đây rút cục là ai?

- Tôi.. - TaeHyung đang định giới thiệu mình là chồng của cậu nhóc thì..

- Là anh họ của em ạ, appa với Umma của em đang đi Châu Phi ngắm tuyết nên anh họ em đi họp thay ạ (Kookie à, anh quên cái vụ đi ngắm tuyết đi được không mất mặt quá, Châu Phi thì làm gì có tuyết mà ngắm).

Rõ ràng cách trả lời của JungKook rất hợp lý vào lúc này. Nhưng không hiểu sao TaeHyung thấy bực bội ghê gớm. Trong lòng cảm giác khó chịu trào dâng. Suốt cả buổi họp TaeHyung chả hiểu cô giáo JungKook đang nói những gì? trong anh giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ??? Tại sao JungKook không nói với mọi người quan hệ thật sự của anh với cậu? tại sao cậu lại nói dối, JungKook ngây thơ trước nay chưa từng biết nói dối nhưng sao giờ lại nói dối chuyện này???

...

- Woa... anh họ cậu sao? Đẹp trai quá???

Buổi họp phụ hyunh vừa kết thúc, đám bạn trong lớp JungKook đã vội vã vây lấy TaeHyung. Tâm trạng của TaeHyung từ đầu vốn đã không tốt nhưng vẫn phải cố kiềm chế mà mỉm cười với lũ nhóc:

- Kookie, đây là anh họ cậu thật à?

Một cậu bé tóc vàng cũng khá dễ thương (nhưng giờ trong mắt TaeHyung nó chẳng dễ thương tẹo nào) đang khoác tay JungKook hỏi. TaeHyung ước giờ này tiểu bảo bối nói anh là chồng cậu biết bao nhiêu. Nhưng JungKook vẫn cứ hồn nhiên:

- Ừ là anh họ tớ.

Thề luôn là giờ TaeHyung thật sự muốn tóm cổ tên nhóc kia về nhà cho một trận. Nhưng giờ anh phải nhịn có thế nào cũng phải nhịn không thể để mất mặt trước lũ nhóc kia được.

- Chào hyung - cậu nhóc nhìn TaeHyung bằng đôi mắt cười lúng liếng dễ thương - em là Kim MinGyu bạn trai của JungKook . - vẫn cười.

TaeHyung đứng ngây ra, sét nào mới đánh anh giữa trời quang mây tạnh thế này? Bạn trai á??? Cậu ta mới nói là bạn trai của vợ anh á? Jung JungKook, tôi cưng em, tôi chiều em, yêu thương em như thế mà sau lưng tôi em dám phản bội tôi hả? TaeHyung nghiến răng ken két, khỏi phải nói lửa đang bốc ngùn ngụt trên đầu anh.

JungKook về nhà em biết tay tôi.

...

JungKook mở cửa vào nhà suýt nữa rụng tim khi thấy TaeHyung ngồi đấy mặt đằng đằng sát khí. Dù ngây thơ, dù ngốc nghếch nhưng 1 năm ở chung nhà cũng cho JungKook đủ tỉnh táo để nhận ra nguy hiểm từ con người kia. Tốt nhất giờ không nên đụng vào, 36 kế chuồn là thượng sách. Nói là làm cậu rón rén bò bò, lẩn lẩn dưới cái ghế sô pha, gì chứ cứ trốn đã rồi tính. TaeHyung nhìn cái dáng người mũm mĩm bò bò ở sau ghế thì suýt nữa phá lên cười, Nhưng giờ không phải lúc để cười, anh cần tức giận.

- Jung JungKook, em làm gì ở đó?

Dùng giọng nói nghiêm trang đầy tính uy hiếp hỏi JungKook.

- Em... em... à em tìm bánh kem. (có nói dối cũng chọn câu nào nó hợp lý tý chứ tiểu bảo bối).

- Bánh kem nào ở đó?

- À... Em mới thấy có con chuột cõng bánh kem chui vào đây.

Jung JungKook em coi tôi là trẻ con hả mà định lừa kiểu ấy - TaeHyung thầm nghĩ. Nhìn tiểu bảo bối đang sợ sệt đúng là có chút mềm lòng, nhưng chuyện này thật sự đáng giận anh phải giận không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy được.

- Em... Sáng nay nói dối giỏi lắm cơ mà, sao giờ lại dở thế hả?

- Em...

- Tôi là anh họ của em hả? Được lắm JungKook.

- Nếu biết em có chồng các bạn sẽ trêu chọc em mất - JungKook cúi gằm mặt lí nhí.

- Chứ không phải sợ cậu bạn trai đó giận hả? - TaeHyung nói bằng giọng điệu mỉa mai.

- Bạn trai??? Kim MinGyu á??? Sao cậu ấy lại giận? - mắt chớp chớp ngây thơ.

Kì thực JungKook không đủ thông minh để hiểu hết hàm ý sâu xa trong câu nói của TaeHyung. Nhưng cái điệu bộ ngây thơ ấy như đang trêu ngươi thách thức TaeHyung làm cơn giận vốn định lắng xuống trong anh bùng phát.

- Jung JungKook, tôi thương em, yêu em chăm sóc cho em... thế mà sau lưng tôi em dám ngoại tình.

- Ngoại tình? - ngây thơ tiếp.

- Này, em bỏ cái điệu bộ ngây thơ ấy đi nhá. Dù em thừa nhận hay không thừa nhận thì tôi cũng là chồng của em, sao em dám... sau lưng tôi đi lăng nhăng với cái tên Kim MinGyu cao kều ấy chứ? - TaeHyung thực sự nổi giận.

- Cái gì mà lăng nhăng chứ? Hyung nói chậm thôi để em còn suy nghĩ.

...

- Á... Hyung nói em với Kim MinGyu yêu nhau á? - Sau gần 30 phút bất động suy nghĩ thì cuối cùng JungKook cũng hiểu ra vấn đề.

- Đến giờ này em còn định dấu tôi sao?

- Hyung điên à, cậu ấy là bạn thân của em mà.

JungKook cũng bắt đầu to tiếng.

- Em còn chối, Trước mặt tôi cậu ta đã thừa nhận là bạn trai của em còn gì?

- Đương nhiên là bạn trai.

- Em...

TaeHyung giận đến tím mặt, gì chứ? giờ lại còn thừa nhận nữa cơ à?

- Cậu ấy là bạn thân của em, người yêu cậu ta là Jeon WonWon cơ mà. Hyung nghĩ cái gì đấy?

JungKook gào lên.

- Sao... Sao... sao cậu ta lại nói cậu ta là bạn trai em?

- Không lẽ cậu ta là bạn gái? Cậu ta có nói em là người yêu cậu ta không hả?

JungKook vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. Cậu thấy oan lắm, khi không bị anh mắng. Anh lại còn to tiếng với cậu, JungKook còn tưởng anh hết thương cậu rồi. Nhìn giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt ai kia TaeHyung có chút xót xa mà ôm JungKook vào lòng dỗ dành.

- Thôi được rồi, là hyung sai hyung xin lỗi em. Được chưa? Nhưng em cũng hư mà, em nói dối. Hyung đâu có dạy em nói dối chứ?

JungKook khẽ dụi vào lòng anh, cảm giác yên bình và ấm áp. Không biết từ bao giờ cậu cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn khi bên anh. Đôi khi cậu phá phách gây chuyện cũng chỉ là để anh chú ý đến cậu hơn mà thôi. Dù cách đó có hơi trẻ con, Nhưng tình yêu trẻ con nó thế mà.

Hyung em...em yêu hyung mất rồi, hyung có giống em không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro