Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Jeon JungKook tỉnh dậy thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, cậu đảo mắt nhìn xung quanh thì nhận ra đây là phòng của mình... Có khi nào chuyện tối qua chỉ là một cơn ác mộng... Đúng vậy, chỉ là ác mộng thôi...

Sau khi định thần lại, cậu chồm dậy thì thắt lưng và hậu đình truyền đến một cơn đau khiến cậu co người "A" một tiếng... Chết tiệt! Tất cả là sự thật... Tối qua cậu thật sự đã bị nam nhân thượng, mà ngay cả mặt của hắn ra sao cậu cũng không biết.

Hắn là ai? Hắn làm sao biết tên cậu? Cậu bằng cách nào về được phòng của mình? Trong đầu Jeon JungKook hiện ra hàng tá câu hỏi, cậu nghĩ ngợi một hồi liền cảm thấy đau đầu...

"Thôi không nghĩ nữa, coi như bị chó cắn", cậu vò vò đầu tự nói với bản thân. Liếc nhìn đồng hồ đã chỉ đúng 5 giờ chiều, cậu liền phát giác hôm nay mình không đi làm, lại còn không gọi điện thoại xin phép... một cơn buồn tủi ùa tới khiến cậu thật muốn khóc. Cậu chợt nhận ra, ở Seoul này cậu quả thật rất cô đơn. Suy nghĩ một hồi thì chợt điện thoại vang lên làm cậu giật mình.

"Alo, cậu vẫn ổn chứ? Tối qua tôi vui quá, xoay đi xoay lại thì chả thấy cậu và Trưởng phòng Kim SungHo đâu nữa", đầu dây bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc, đó là Park Jimin.

"Hôm nay tôi có chút không được khỏe, nhưng lại quên xin phép nghỉ...", Jeon JungKook ủ rũ nói.

"A, cậu yên tâm, tôi không thấy cậu đi làm thì đã chạy đến chổ Giám đốc Min xin phép rồi. Nhưng lạ là Giám đốc Min chẳng những không hỏi lý do mà còn bảo cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi. Cậu nói xem như vậy có lạ không?", Park Jimin thấy có chút kỳ lạ.

"Là vậy sao? Thật kỳ lạ...", cậu nghe Park Jimin nói cũng lấy làm thắc mắc, trong sâu thẳm tâm trí có một tia suy nghĩ hoang đường xẹt qua: Có khi nào là Giám đốc Min, sau đó liền lắc đầu bác bỏ. Loại chuyện này tốt nhất là không nghĩ tới nữa.

"Jeon JungKook, cậu có nghe tôi nói gì không, này?", Park Jimin nói một lúc thì không thấy cậu trả lời, liền lớn tiếng gọi.

"A... Tôi đây. Cậu nói gì?", Jeon JungKook hoàn hồn, vội vàng trả lời Park Jimin.

"Hầy, tôi bảo là tối nay đi hẹn hò nhóm đi. Cậu cũng nên có bạn gái rồi a!", Park Jimin thong thả nói.

Nghe Park Jimin nói đến hẹn hò, cậu mới phát giác đúng là bây giờ cậu nên có bạn gái, sau sự việc tối qua cậu càng phải có bạn gái: "ĐÚNG... Tối nay xem mặt đi", cậu không chút nghĩ ngợi liền đồng ý với Park Jimin.

"Ô hay, hôm nay cậu hưởng ứng nhiệt tình thế? Bình thường đã chịu đi đâu?", Parl Jimin nghe cậu tấp tấp đồng ý, không khỏi cảm thấy có chút khác ngày thường.

"À ha ha... chỉ là tôi cảm thấy cậu nói đúng. Tôi nên có bạn gái ha ha. Quyết định như vậy, tối gặp a!", Jeon JungKook cười cười như thể đó là điều hiển nhiên, sau đó vội vàng chào tạm biệt rồi tắt máy.

...

Đúng 8 giờ tối, Park Jimin lái xe đến đón Jeon JungKook, cả hai cùng đến một nhà hàng cũng khá sang trọng ở gần công ty để gặp mặt đối tượng.

"Chào anh Jeon! Em là NaNa. Hân hạnh được gặp!", Jeon JungKook vừa ngồi vào bàn thì cô gái đối điện đã đưa tay ra ý muốn bắt tay cậu. Bởi vì đây là lần đầu tiên hẹn hò kiểu này, nên cậu có chút không quen, liền nhìn sang Park Jimin.

Park Jimin thấy biểu hiện vụng về của cậu, liền thở ra: "Hầy, NaNa tiểu thư đã có thiện cảm với cậu như vậy, còn không mau đáp lễ", nghe Park Jimin nói vậy, cậu liền nắm lấy đôi tay mềm mại của NaNa gập một cái. Cả bàn ba người không khỏi bật cười trước sự thật thà của cậu.

Park Jimin thấy việc tốt tiến triển thuận lợi, liền nhanh tay nhanh chân mời mọi người ngồi xuống, gọi món ăn rồi cùng nhau trò chuyện.

"Nghe danh anh Jeon đã lâu, hôm nay mới có dịp diện kiến", NaNa đưa đôi mắt hữu tình hữu ý nhìn Jeon JungKook. Quả thật cô nàng đang rất có hứng thú với cậu.

"Cứ gọi tôi là JungKook. Em làm sao biết tôi?", Jeon JungKook có chút thắc mắc, cậu chỉ là một nhân viên kế toán bình thường, tên không phải ai cũng biết chứ đừng nói đến danh.

"A hi, được làm việc ở TK Bank quả thật không dễ... huống hồ anh lại khôi ngô như thế này...", NaNa ngại ngùng đáp...

Thấy cô bạn của mình có vẻ ngập ngừng, MiMi liền trêu chọc: "Ây da, NaNa cậu thật là, có phải đã thích anh Jeon rồi không?".

Jeon JungKook nghe MiMi nói vậy, liền nhìn sang NaNa tỏ vẻ bất ngờ. NaNa thấy cả ba đều đang hướng về phía cô, liền xấu hổ che mặt nói: "Mọi người thật là... Sao lại hỏi thẳng tôi như vậy chứ? Thật làm người ta ngại muốn chết".

Park Jimin cơ hồ nhìn ra NaNa tiểu thư xinh đẹp, dịu dàng này đã chấm Jeon JungKook, liền được nước đẩy thuyền: "A ha ha, vậy thì thật là tốt, thật ra anh Jeon đây cũng có ý muốn kết giao với NaNa tiểu thư a".

Park Jimin và MiMi kẻ tung người hứng làm tròn nghĩa vụ ông mai bà mối, còn Jeon JungKook và NaNa chỉ biết ngồi im lặng xem hai người họ biểu diễn. Sau khi ăn xong, theo phép lịch sự, Jeon JungKook chịu trách nhiệm đưa NaNa về nhà. Còn Park Jimin và MiMi chả biết thế nào, vừa mới ra khỏi nhà hàng là vẫy tay đi mất.

"JungKook, anh có thể đưa em đến nhà anh chơi một chút không?", NaNa dáng vẻ có chút ngại ngùng nói với Jeon JungKook.

"Ư, chuyện này... có chút không nên", Jeon JungKook không phải là một người tùy tiện, cậu từng quen qua vài người, nhưng họ quá chủ động nên làm cậu cảm thấy có chút choáng ngợp. Vậy nên dù cậu đã 24 tuổi, nhưng các mối quan hệ trước đây cũng chỉ dừng lại ở mức độ nắm tay, hôn môi.

"Em thích anh! Thật sự muốn gần gũi anh một chút", NaNa lấy hết can đảm đưa tay lên nắm lấy tay cậu.

Nhìn thấy khóe mắt NaNa có chút long lanh, cậu liền không đành lòng. Lúc trước mỗi khi JungHa khóc, dù rất muốn nhưng cậu không biết phải an ủi như thế nào? Con gái thật sự khó hiểu mà.

"Được rồi... Để anh gọi taxi!", cậu rời tay NaNa, vội đi ra đường lớn vẫy xe.

...

Jeon JungKook ở một chung cư khá tiện nghi cách công ty không xa, do lương bổng của TK Bank khá tốt nên cuộc sống của cậu cũng rất thoải mái, mỗi tháng đều gửi ít tiền về cho gia đình. Cậu là người gọn gàng nên dù chỉ ở một mình nhưng căn hộ của cậu vẫn luôn sạch sẽ, ngăn nắp.

Bây giờ đã là 10 giờ 30 tối, cậu đồng ý đưa NaNa đến nhà cũng có nghĩa là tối nay NaNa sẽ ngủ lại. Bản thân cậu luôn tin tưởng phẩm chất của mình, không bao giờ có ý nghĩ đen tối với phụ nữ, nên đối với NaNa cũng vậy, cậu dự là nếu tối nay NaNa ở lại thì cậu sẽ ngủ ở phòng khách.

"Em uống gì tôi lấy giúp em?", Jeon JungKook đi vào bếp mở tủ lạnh lướt tay qua lại, từ tốn hỏi vọng ra.

"Em muốn uống bia", NaNa ngọt ngào đáp.

Vừa nghe NaNa nói, Jeon JungKook liền dừng động tác, cơ hồ biết được ý nghĩ của NaNa, đây chính là gián tiếp câu dẫn cậu.

"Hừm... Em là muốn...", cậu hừ lạnh một tiếng rồi xoay mặt lại thì đã nhận ngay một cái chạm môi của NaNa.

Jeon JungKook vì bất ngờ mà lùi về sau, ngã lưng vào tủ lạnh, đứng hình vài giây.

"JungKook, em thích anh, cùng em được không?", NaNa tiến về trước ôm chằm lấy cậu. Lúc này cô nàng đã cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ bên trong là một chiếc váy màu đen ôm sát đường cong cơ thể. Gương mặt xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, trên người lại phẳng phất hương hoa hồng quyến rũ, không khỏi khiến Jeon JungKook có chút xao động.

Không gian bốn bề im ắng, chỉ còn xót lại tiếng nhịp tim "Thình thịch, thình thịch" của Jeon JungKook... NaNa xà vào lòng cậu, địa phương nhạy cảm liền ma sát vào người, khiến cậu có chút bối rối, định đẩy nàng ra nhưng không nỡ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau có chút mê luyến, NaNa thấy cậu ngây người, liền chủ động kiễng chân lên định hôn thì "Rầm~" một tiếng phát ra từ phía phòng ngủ của Jeon JungKook.

Một mảnh hữu tình bị đập tan, Jeon JungKook vội đẩy NaNa ra, chạy về phía cửa phòng xem xét.

Vừa từ bếp chạy ra thì Jeon JungKook đã bị một sự việc làm cho giật mình đứng lại, trước mắt cậu là một nam nhân cao lớn, trên người chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn trắng ngang bụng, tóc còn lấm tấm vài giọt nước, chính xác là người này mới vừa tắm xong.

Cậu chưa kịp há miệng hỏi tại sao người này lại ở trong nhà mình, thì đã bị hắn đi tới dùng chút sức siết chặt cậu vào lòng, điềm đạm nói: "Bảo bối, em thật hư. Không có tôi ở đây, em liền cùng người khác vui vẻ".

Ban đầu cậu có chút giãy dụa, nhưng sau khi nghe nam nhân này lên tiếng liền nhận ra rồi hét lớn: "LÀ TÊN KHỐN NHÀ NGƯƠI", sau đó cậu càng dùng sức giãy dụa kịch liệt hơn.

Thấy cậu phản kháng thái quá, hắn liền dùng sức siết chặt cậu, nhưng vẻ ngoài vẫn rất ôn nhu, tỏ vẻ chiều chuộng cậu: "Bảo bối, tôi sẽ bù đắp cho em, đừng giận mà!". 

Hầy... nếu người ngoài nhìn vào thì chẳng khác nào hai người họ là một cặp tình nhân đang giận dỗi cả.

Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đều lọt vào đôi mắt xinh đẹp của NaNa, cô nàng mắt chữ A mồm chữ O, đứng chết trăn nhìn hai người biểu diễn.

Sau khi xâu chuỗi lại sự việc, NaNa liền hét lớn: "ÁÁÁáá... Biến thái... Jeon JungKook anh là đồ bệnh hoạn...", rồi bỏ cả áo khoác mà tung cửa chạy đi mất.

Jeon JungKook thấy NaNa kích động như vậy, liền vùng ra định chạy theo thì bị Kim TaeHyung kéo lại đè xuống thảm: "Bảo bối, em lớn mật".

"Buông ra. Buông tôi ra. Đồ thần kinh", cậu không ngừng vùng vẫy, nhưng sức của cậu so với sức mạnh cơ bắp của Kim TaeHyung thì có chút khập khiểng.

Hắn bóp mặt cậu, rồi xoay hướng nhìn của cậu thẳng vào mắt hắn mà nghiến răng nghiến lợi: "Em hảo... Định chơi trò đồng tính à? Đồ đàn bà hư hỏng!".

"Khốn! Tôi là nam nhân. Anh mới là đồng tính luyến ái", cậu cảm thấy vô cùng hoang đường, cái tên thần kinh này luôn miệng nói cậu là đàn bà.

"Vậy ai tối qua nằm dưới thân tôi mà rên rỉ đi?", giọng nói của hắn có phần trầm thấp nhưng khi thốt ra lại lạnh như băng, khiến cậu rùng mình.

"Đó là do anh ép tôi... Anh cường bạo tôi... Đồ khốn! Buông ra!", bị hắn nhắc đến chuyện không muốn nhớ, cậu liền cảm thấy có một chút tủi nhục, khoé mắt như rỉ nước, cậu càng vùng vẫy dữ dội hơn.

"Em tốt nhất nên an phận một chút. Đừng để tôi bức quá mà hủy hoại em!", hắn vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt loé lên một tia giận dữ, khiến cậu cảm thấy con người này quá đỗi nguy hiểm.

"Anh tha... tha cho tôi được không? Tối qua xem như tôi bị chó... à không, là tôi say quá nên loạn. Từ nay đừng làm phiền nhau nữa!", cậu biết là giờ phút này cậu không thể chống đối lại hắn, nên dùng kế xuống nước xin tha, sau đó báo cảnh sát cũng không muộn. Dù gì bây giờ cậu đã nhìn rõ dung nhan của hắn rồi.

"Ha ha, thật thú vị. Em coi tôi là MB sao?" (Trai bao), nghe cậu ngây thơ phát biểu, hắn nhịn không được mà phá lên cười lớn, sau đó lại bóp mặt cậu chặt hơn.

"A... Đau... Buông ra... Vương bát đản... Anh muốn gì?", cứng không được, mềm cũng không được, cậu thật sự đã làm chuyện ác tày trời gì để bây giờ phải gặp tình cảnh như vậy a...

"Tôi muốn gì? Muốn ăn em. Ngay bây giờ!", hắn nhấn mạnh từng chữ một, ánh mắt như xuyên qua tâm can, khiến người cậu một cơn ớn lạnh.

"Tha... tha cho tôi. Van cầu anh...", nghĩ đến cơn đau như chết đi sống lại tối qua, người cậu đột nhiên run lên, liền không chút sĩ diện mà thật sự hạ mình van xin hắn.

"Bảo bối ngoan, nếu em chủ động thì sẽ không đau!", hắn đột nhiên mỉm cười, xoa xoa vầng trán cậu.

Thấy hắn đột nhiên ôn nhu, cậu thoáng ngẩn người... Lời nói của con người này quả thật lúc cần thì đúng như mật ngọt, dụ hoặc người khác càng lún sâu mà tiêu khiển. Nếu cậu là con gái, chắc chắn sẽ can tâm nguyện ý vì hắn mà chết đi... Nghĩ đến đây, người cậu khẽ rùng mình.

"Thế nào, bảo bối? Em đang nghĩ nên dùng tư thế nào để chơi với tôi à?", hắn thấy cậu có chút thất thần, liền ý cười man trá.

"A! Đồ không biết xấu hổ. Đồ biến thái. Đồ ác ma. Anh sẽ bị trừng phạt, sẽ bị trời...", miệng cậu đang tuông ra một tràn mắng chửi thì bất ngờ bị hắn áp môi lên hôn. Cậu còn chưa kịp phản ứng, thì lưỡi hắn đã hoạt náo linh đình trong khoang vị, mạnh mẽ quấn lấy đầu lưỡi ẩm ướt của cậu mà liếm mút.

Kỹ thuật hôn của Kim TaeHyung phải nói là đỉnh cao của sự sáng tạo, trước đó đã có biết bao chàng trai, cô gái dục tiên dục tử trước màn hôn của hắn... tất nhiên cậu cũng không ngoại lệ.

Trước nụ hôn thô bạo mà dịu ngọt, mạnh mẽ mà mềm mại của hắn, cậu có một chút tiêu hồn mà đáp trả.

Đang lúc lâng lâng cơ hồ mí mắt sắp híp lại, thì trong thân tâm cậu chợt nhớ ra, người áp phía trên mình chính là một kẻ bệnh hoạn nguy hiểm, cậu liền sực tỉnh, mở mắt ra định cắn vào môi hắn thì "Chát~" một tiếng, mặt cậu liền hằn lên vết đỏ, khoé môi rỉ máu.

"Lớn mật! Còn định cắn tôi lần nữa. Em có hay không là muốn chết?", hắn hung hăng gằn giọng.

Cậu bị tát đến choáng váng đầu óc, má phải và khoé môi sưng đỏ đau rát... cậu hít một hơi rồi như điên hét thẳng vào mặt hắn: "CẦM THÚ. MÀY CÚT ĐI. KHÔNG TAO BÁO CẢNH SÁT!".

Trong cuộc đời của hắn cho đến thời điểm này, người chống đối hắn mà vẫn sống bình yên chỉ có duy nhất một mình Jeon JungKook. Hắn ngay bây giờ có nên giết quách cậu đi cho xong không? Vì cớ gì cậu lại ngoặc cường như vậy? Hắn thật sự muốn mổ ra xem bên trong nội tạng của cậu có điểm nào khác người...

"Hảo. Hôm nay ông đây sẽ chơi nát em, sau đó còn đưa em đến sở cảnh sát trình báo!", mắt hắn long lên một cơn thịnh nộ như muốn giết người. Jeon JungKook chưa kịp vùng vẫy thì đã bị hắn lôi vào phòng ngủ, hai tay trói chặt vào giường.

Đối với Kim TaeHyung, Jeon JungKook như một con ngựa hoang cần phải thuần phục. Cậu càng ngoặc cường, hắn càng có hứng thú chiếm hữu cho bằng được. Hắn chính là muốn cậu phải chấp nhận số phận của mình, phải quỳ rạp dưới chân cầu xin hắn, vạn lần phục tùng hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro