Chap 2: Cậu Thật Rẻ Mạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung là người lăn lộn chốn tình trường bao nhiêu năm qua, chút thủ đoạn nhỏ ấy của cậu sao có thể qua mặt được anh?

Jungkook cười khổ rồi lặng lẽ nhét viên thuốc vào miệng nuốc xuống.

Nhiệm vụ hôm nay hiển nhiên là thất bại! Hơn nữa, từ nay về sau e là không còn cơ hội nữa.

Cậu không giúp được ba, không giúp được chị....

Nhìn chằm chằm đến khi JungKook nuốt xuống viên thuốc, lúc này Kim Taehyung mới xoay người đi vào phòng tắm

Tiếng nước ồ ạt vọng ra, JungKook yếu ớt mặc quần áo vào. Ngẩng đầu liếc nhìn bóng dáng gợi cảm phản chiếu lại từ lớp kính thủy tinh mờ của phòng tắm, trong lòng cậu không khỏi dâng lên nỗi khổ sở chua xót.

Anh một mực cho rằng cậu là loại người có lòng dạ 'thấy người sang bắt quàng làm họ'.....

Cũng phải, thật ra cậu là loại người như thế.

Khó khăn cố chống người trượt xuống giường, cầm lấy túi xách ở đầu giường chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang phòng tắm, cậu hơi ngập ngừng dừng bước, lưỡng lự gõ cửa phòng tắm một tiếng.

Tiếng nước chảy bên trong vẫn ào ào không dừng lại, cũng không nghe được tiếng đáp lại của Kim Taehyung.

JungKook hít một hơi, cuối cùng lên tiếng

-"Kim tiên sinh, mẹ anh rất quan tâm đến anh".
Em cũng rất quan tâm đến anh...

Tiếng nước chảy bổng dừng hẳn, giọng nói của anh lạnh lẽo  truyền ra

-" Mẹ tôi phái cậu đến?"

Giọng điệu chất vấn càng lạnh hơn.

JungKook thành thật đáp:
-" Tôi rất cần tiền, nếu như tôi có thể mang thai con của anh, tôi sẽ nhận được năm mươi vạn"

'Bật' Cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong.

Kim Taehyung quấn khăn tắm đứng ở ngưỡng cửa, từng đường nét hoàn mỹ, toàn thân trên dưới không hề dư tí thịt thừa nào, từng giọt nước trong  suốt vẫn con chi chít trên lòng ngực tráng kiện. Quả là sự quyến rũ chết người.

Vòng tay trước ngực khinh bỉ liếc nhìn JungKook.

"Chỉ năm mươi vạn có thể khiến cậu bán thân, bán con mình, bán luôn cái quyền làm mẹ? Cái giá của cậu thật tẻ mạt!"

Sự châm biếm lẫn làm nhục chẳng chút thương tình của anh khiến JungKook đau nhói.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đều lén lút phía sau để nhìn người đàn ông này, nhìn anh lạc quan căng tràn nhựa sống, nhìn anh ngông nghênh bất cần.

Rồi càng về sau, nhìn anh bị vấp ngã bởi cuộc tình kia, và từ đó không có lòng tin vào chuyện tình cảm nữa.

Cậu đã từng nghĩ qua, không biết bao nhiêu lần, mình nên làm thế nào để xuất hiện trong sinh mệnh của anh, để gây chú ý với anh về mình. Nhưng không ngờ, chọn tới, chọn lui, cậu lại chọn cách tồi tệ nhất.

-"50 vạn đối với anh mà nói có thể đúng là tẻ mạc, nhưng đối với tôi mà nói thì nó lại vô cùng trân quý"

JungKook không dám nhìn vào lồng ngực để trần của anh, chỉ đành nhìn thẳng vào mắt anh, nắm chặt túi trong tay, khẽ giọng nói.

-"Tôi đi trước, hẹn gặp lại"

Việc đã đến nước này, cậu còn ở lại thêm nữa cũng chỉ tự chuộc lấy nhục nhã hơn thôi!

Tay vừa chạm lên chốt cửa, chuẩn bị kéo ra ngoài. Cổ tay nhỉ bé bổng nhiên bị giữ lấy.

Kim Taehyung áp người tới từ phía sau, lòng ngực ấm áp gần như dán thẳng lên sống lưng cậu. Cánh tay dài từ phía sau chống lên ván cửa, bónh mờ thấp thoáng rọi xuống giống như mảng lưới thiên la địa võng bao trùm lấy cậu.

Đột ngột gần gũi như thế khiến JungKook hô hấp rối loạn, bức rức liếm môi, khẽ hỏi:

-"Còn chuyện gì sao?"

-"Tôi cho cậu 50 vạn, hãy bán cậu cho tôi!"

-"Hả" JungKook tưởng mình nghe nhầm.

-"50 vạn, làm bạn giường cho tôi" Anh kiên nhẫn đáp lại.

JungKook bỗng quay người lại, do khoảng cách cả hai quá gần nên vừa xoay người, môi cậu suýt chạm vào anh. Cũng may cậu phản ứng nhanh, vội vàng lui về phía sau một bước tựa vào cánh cửa. Tròng mắt lấp loáng anh nước không hiểu hỏi anh

-"Tại Sao?"

Anh khinh bỉ cậu, chán ghét cậu, thì còn giữ cậu lại làm gì ?

-"Rất đơn giản, bởi vì tôi thích cái cảm giác khi làm tình với cậu". Anh chẳng ngại ngùng mà còn nói chuyện vô cùng thẳn thắn.

- "Quan trọng nhất là...."
Anh nói giữa chừng rồi dừng lại, ngón tay xuông dài mang theo độ ấm từ từ xoa nhẹ khóe mắt JungKook
-" Nốt ruồi này của cậu, rất đẹp...."

"Tôi....Tôi nghĩ, tôi cần thời gian để suy nghĩ". Jungkook không đồng ý ngay, cũng không thằn thừng từ chối .

-" Kiên nhẫn của tôi không có giới hạn, không có thời gian chờ đợi bất kì ai". Kim Taehyung thu tay lại, ung dung xoay người đi, đứng nghiêng người chỉ vào cửa, chẳng thèm nghé mắt nhìn tới JungKook nói
"Lúc đi nhớ đóng cửa!"

Người đàn ông này đã quen kiêu ngạo tự phụ, sao có thể để mặt cậu làm càn? Nhưng nếu bây giờ đồng ý yêu cầu của anh, đó cũng chính là lối thoát duy nhất của cậu

JungKook cắn cắn môi
"Được, tôi đồng ý!"

End chap2
Xin lỗi ra trễ nhé :(
Vote & cmt ủng hộ tớ nhé ﹋o﹋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro