Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Kinh, sân bay thủ đô.


Trong loa phát thanh sân bay đang nhắc nhở, hành khách đi Pari lên máy bay, lặp đi lặp lại tên hành khách chưa lên máy bay. Lối ra của chuyến bay quốc tế, người đẩy hành lý ra ngoài, lúc nhìn thấy người đang đợi mình, không nhịn được vẫy tay ra hiệu.

Dần dần, người đi ra càng lúc càng ít, có lẽ là hành khách của chuyến bay này đều đã đi gần hết rồi.

Người đứng ở sau hàng rào mặc quần áo màu trắng, nhón mũi chân ra sức nhìn vào bên trong.

Sau đó, thì thấy một chàng trai mặc áo khoác vest dài màu đen, đi đến trạm ra. Trên mặt đeo kính đen lớn, gần như che nửa khuôn mặt to bằng bàn tay.

Tiết lạnh mùa xuân tháng ba của Bắc Kinh chưa đẩy lùi, có nhiều người sợ lạnh, trên người còn mặc áo ấm.

Nhưng người đeo kính đen, bên trong áo khoác vest dài đến gối là áo sơ mi và quần sort màu đen, một đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng.

Vóc dáng cậu tốt, dáng vẻ lại đẹp, đoàn người đứng phía sau lan can cũng không nhịn được mà nhìn cậu.

Càng thu hút sự chú ý của người khác là hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen đi theo phía sau cậu, một người trong tay đẩy xe hành lý, phía trên để bốn năm va li hành lý, một người đi theo sát bên cạnh cậu.

Một cảnh như thế, muốn không hấp dẫn cái nhìn của người khác cũng khó.

Cái nhìn đầu tiên của Chung Quốc khi ra ngoài, là quét đến tên của mình.

Năm nay đến đón người còn có bảng tên, thật mới mẻ.

Bên tai vang lên tiếng phổ thông tiêu chuẩn, so với đủ loại ngôn ngữ nghe được ở sân bay nhiều năm, thì ngược lại tiếng trung là lần đầu tiên anh lại có thể có chút không quen thuộc.

Nhiều năm nay sống ở Mỹ, đã đi qua Paris, Luân Đôn, đi qua thị trấn nhỏ của Bắc Âu, nhưng về nước lại là lần đầu tiên.

Chung Quốc đi thẳng đến trước mặt cô gái ấy, đưa tay: "Xin chào, tôi là Chung Quốc."

Người đón là một cô gái nhỏ, không ngờ Chung Quốc sẽ thân thiết như vậy, có hơi kích động buông bảng tên trong tay xuống. Hai người bắt tay, Chung Quốc cảm giác được lòng bàn tay cô ấy hơi ướt.

Không ngờ trợ lý của Lý Khải Mộ, là một cô gái nhỏ thẹn thùng như vậy.

"Tuấn thiếu gia, xin chào, tôi tên Trần Gia Gia." Cô ấy hơi căng thẳng, cẩn thận nhìn Chung Quốc.

Từ sau khi Trần Gia Gia đi theo ông chủ hiện tại, bình thường không biết có thể tiếp xúc được nhiêu người đẹp, ngay cả nữ ngôi sao của giới giải trí cũng đã thấy qua không ít lần.

Nhưng mà người trước mắt này, có một khuôn mặt khiến người ta nhìn qua thì không quên được, đặc biệt là đôi mắt tròn đen nhánh kia, đuôi mắt nhếch lên, hơi liếc qua, chỉ nhìn lướt sơ qua mà tim cũng đập nhanh

Vị Tuấn thiếu gia này thật sự là mỹ nam nhân thanh tú xinh đẹp.

Lúc này Chung Quốc đang gọi điện thoại, giọng nói trong veo lại êm tai, không biết có phải ở nước ngoài lâu hay không, mà tiếng Trung luôn có chút âm điệu. Nhưng vẫn dễ nghe.

"Vừa xuống máy bay, uhm, bây giờ đi khách sạn." Giọng nói cậu vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, âm cuối hơi dài, có loại ngọt ngào không tan.

Đến lúc ra khỏi sân bay, thì tài xế đã đợi ở trước vẻ mặt hốt hoảng, trong trí nhớ, có một người cũng từng nói với cô như thế. Bắc Kinh thành phố kí ức này, cuối cùng đã vạch ra những chuyện xưa chôn sâu ở đáy lòng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro