15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hanh đặt Chính Quốc xuống giường rồi ngồi xuống cởi dép ra giúp anh.

"Cậu, đi đâu?"

Chính Quốc trong lòng có một thắc mắc, không nhịn được mà khẽ hỏi

"Thâm Quyến, sao vậy anh? Anh muốn đi cùng à?"

Thái Hanh ngước lên hỏi, cậu thấy nếu anh muốn đến đó du lịch cũng không tệ. Tuy không hẳn là nổi trội về ngành này nhưng khung cảnh và sự phát triển đáng ghi nhận.

"Không có, hỏi cho biết thôi"

Thái Hanh cười nhạt, đứng lên đi rót nước cho Chính Quốc. Nếu anh không hỏi thì sáng trước khi đi cậu cũng sẽ nói mà thôi.

"Cậu thật là đi công tác?"

Thái Hanh đưa mắt đi đôi với sự kinh ngạc nhìn Chính Quốc, anh hỏi vậy là đang nghi ngờ gì sao?

"Anh sợ em đi ngoại tình à?"

Chính Quốc bị trêu một câu liền sinh khí. Quay mặt đi hướng khác, vẻ mặt không quan tâm và chẳng thèm cầm ly nước bảo

"Tôi có là gì của cậu đâu, muốn đi đâu thì đi...ngoại tình với mấy cô cũng được"

Miệng nói là vậy, nhưng lòng Chính Quốc đúng là khó chịu. Biết rõ là Thái Hanh đang chọc tức anh thôi, nhưng vẫn là rất để tâm.

"Lại giận rồi à?"

Thái Hanh đặt ly nước xuống bàn rồi ôm lấy Chính Quốc từ phía sau, mặt gác lên vai của anh mà hỏi

"Ai bảo nào?"

Bộ dạng của Chính Quốc giờ này không phải dỗi thì là gì chứ? Thái Hanh cười nhẹ một cái đầy sủng nịnh, cho tay siết chặt lấy anh hơn và bảo rằng

"Em thật đi công tác, đi làm lễ động thổ rồi về với anh ngay"

Thái Hanh làm sao có gan ngoại tình? Cậu đã tốt vượt mức cho phép rồi mà Chính Quốc vẫn chưa hề có gì được xem là đáp lại. Vậy nếu như cậu còn mèo mỡ thì chẳng phải nhận được một cái thẻ đỏ từ anh sao?

"Mặc xác cậu"

Chính Quốc ban đầu không biết Thái Hanh sẽ đi công tác hay đi giải quyết chuyện gì ở thế giới ngầm nên mới tò mò hỏi. Vì nghĩ lỡ cậu đi đánh đấm cũng đâu dám nói với anh, thành ra mới hỏi.

Nhưng Chính Quốc lại thấy, bản thân lo xa rồi. Sao phải nghĩ cho Thái Hanh đến thế? Muốn biết cậu đi đâu, làm gì, muốn nghe lời thật từ cậu làm gì? Dù có bị người ta bắn chết cũng đâu liên quan đến anh chứ.

"Được rồi, là em không nên chọc anh, đừng giận nữa nha"

Thái Hanh kéo Chính Quốc ngã ra giường, song nằm xuống ôm lấy anh. Anh không thích nên cho cơ thể dịch chuyển muốn thối lui thoát khỏi cái ôm chặt siết của cậu.

"Tránh xa tôi ra"

"Không tránh, không tránh"

Thái Hanh biết Chính Quốc không phải vì bực mà muốn cậu thôi ôm, nguyên nhân chẳng phải do vẫn còn giận lẫy sao? Do đó cậu càng ôm siết, khiến anh thở muốn không nổi.

"Được rồi, đừng nghịch nữa...tránh ra đi...."

Miệng luôn bảo Thái Hanh tránh ra, nhưng cơ thể đã thôi phản kháng, nằm yên đó mặc cho cậu ôm chặt.

"Một chút thôi, mai em đi rồi, đi tận ba ngày, nhớ lắm đó"

Thái Hanh hạ giọng cầu xin, cậu sợ rồi đây đi công tác mấy hôm sẽ nhớ Chính Quốc đến chết mất. Nên giờ đây ôm bù, hít hơi bù, kẻo đi xa rồi nhớ không kiểm soát được.

"Liên quan gì tôi?"

Chính Quốc vẫn nằm yên, người nghiêng sang bên cho Thái Hanh thuận tiện ôm lấy cái eo nhỏ của mình. Cũng như để cho cậu có thể dễ dàng hôn hít chỗ ót và hõm cổ trắng ngọc của anh.

"Em mà nhớ anh đến chết thì nghĩ xem anh tránh được liên quan không? Anh chính là nguyên nhân, là gián tiếp. Mà thường thì gián tiếp nặng tội lắm đó nha"

Thái Hanh thao thao bất tuyệt nói, nói xong miệng còn gặm gặm cổ Chính Quốc. Anh rụt cổ lại, đưa tay ra sau đánh lên người cậu.

"Biến thái, bẩn"

Nước bọt của Thái Hanh còn đọng trên da thịt của Chính Quốc, làm anh thấy muốn nôn chết đi được. Thịt da con người mà cạp cạp cắn cắn cái gì chứ?

"Em còn muốn nuốt luôn anh vào bụng đó a"

Thái Hanh leo hẳn lên người Chính Quốc, anh đưa tay tát nhẹ cậu một cái, rồi nói

"Cậu nuốt nổi không mà đòi? Muốn nghẹn họng chết à?"

Chính Quốc cũng sáu mươi ký có trên, Thái Hanh liệu có gặm nhắm nổi hay không mà mặt hăng hái như thế?

"Không chỉ nổi, mà còn chẳng nhả xương"

Thái Hanh cười tít mắt nói, ngón tay thì gõ gõ môi Chính Quốc. Cậu muốn tạo nên một mối tình trong sáng, hợp với tích cách của anh nên mọi thứ đều cố kiềm chế. Chứ thật với bản tính của cậu mà đối với những món muốn sở hữu thì đã làm thịt anh lâu rồi.

Đối với Thái Hanh, Chính Quốc là để yêu thương, để cưng chiều, không phải món đồ hay thứ gì. Khi thích cũng là rung động từ tâm, trúng sét ái tình, tiễn tình yêu bắn vào tim. Chứ chẳng phải dạng hứng thú nhất thời. Cho nên, loại chuyện xác thịt không có cũng không sao.

"Biến thái thật mà"

Chính Quốc lại đưa tay đánh Thái Hanh, cậu chỉ cười rồi ngoan ngoãn nằm xuống vị trí cạnh anh, tay vẫn tiếp tục ôm song cũng nói

"Sư tử mà, gặp thỏ không nuốt trọn thì không phải là sư tử rồi"

Chính Quốc chau mày, mặt khó hiểu, rồi quay sang hỏi Thái Hanh

"Sư tử? Trong 12 con giáp có sư tử à? Mà tôi cũng đâu phải thỏ a"

Thái Hanh cười trước sự ngây thơ của Chính Quốc. Chỉ là dùng con vật như sư tử và thỏ để diễn tả cả hai thì đâu phải cần đến con giáp.

Vấn đề là Chính Quốc trắng bông, thơ ngây, thuần khiết, đanh đá nhưng hiền lành trái ngược hoàn toàn với Thái Hanh, cậu bá đạo, chiếm hữu.

Cũng do vậy nên cậu mới dùng con vật tượng trưng để hình dung lên tình cảnh sâu xa trong mối quan hệ của cả hai mà thôi.

"Đúng là không có sư tử trong mười hai con giáp, nhưng lại tồn tại một Thái Hanh như em trên đời"

Thái Hanh đem mặt chôn ở cổ Chính Quốc suốt, cứ như một đứa trẻ đang tìm hơi ấm từ mẹ mình vậy. Anh cũng thấy bứt rứt, đụng chạm vầy quả thật không quen, nhưng cũng đỡ hơn chuyện cậu chẳng khắc chế được bản thân. Vì thế mà ráng nằm yên chịu đựng.

"Mai bay thì hôm nay ngủ sớm đi"

Giờ đây cũng đã muộn, Chính Quốc cũng có chút buồn ngủ. Nghe anh nói thì Thái Hanh cũng đồng ý khép mắt lại ngủ ngay lập tức. Anh thở ra một hơi đầy bất lực, đêm nay cả nhúc nhích cũng không dám, khiến khi ngủ dậy đến giờ toàn thân anh sẽ ê ẩm hết cho mà xem.

"Đêm qua, mình bị cái gì vậy không biết nữa..."

Chính Quốc đấm đấm vai, và bắp tay của mình, xong rồi đến phần cổ. Thái Hanh ngủ rất tốt tướng, cả lăn cũng không do thế mà duy trì ôm anh ngủ đến sáng. Thế nên anh không thể xoay trở đi đâu được, để giờ đây cơ thể đau nhức.

Chính Quốc trách mắng bản thân không dứt, ngẫm lại anh cũng chẳng rõ đêm hôm bị cái gì mà hỏi Thái Hanh câu chán rồi sao. Chưa kể còn đồng ý ở lại đây, cuối cùng là để yên cho cậu ôm ngủ.

Nếu hồi hôm Chính Quốc kiên quyết, thì Thái Hanh cũng sẽ đi xuống giường mà thôi. Nhưng sự ôn nhu, tâm tình chùng xuống khi nghĩ cậu chẳng còn bên cạnh là thế nào? Sao lại xuất hiện? Anh không hiểu rõ bản thân mình được rồi...

Chính Quốc vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra thì đã đứng lặng tại chỗ, khi thấy Thái Hanh chỉ chỗ cho những người lạ vị trí đặt đàn piano trong phòng.

"Cậu mua làm gì mà nhiều vậy? Cậu biết chơi sao?"

Chính Quốc thắc mắc lắm, Thái Hanh mua không riêng gì cây piano, mà có cả guitar, dương cầm, violin. Cậu mua nhiều như thế là để làm gì chứ.

Mà chưa dừng ở chuyện dụng cụ âm nhạc, Thái Hanh còn mua thêm giấy vẽ, màu nước, giá đỡ tranh họa nữa.

"Em đương nhiên là biết, nhưng cái này là mua cho anh cả đó"

Chính Quốc nhướng mày, Thái Hanh mua cho anh làm gì? Anh muốn thì tự có thể mua. Mà nhạc thì anh chỉ biết chơi piano và violin thôi, còn vẽ thì anh là dân thiết kế đương nhiên cân được. Vẫn là không hiểu cậu mua nhiều thế cho anh làm chi.

"Em sợ mình đi công tác thì anh sẽ buồn, cho nên mua mấy thứ này cho anh đỡ nhàm chán"

Chính Quốc cũng bị đuổi rồi, Thái Hanh đi làm thì chỉ còn mình anh ở nhà. Cậu sống chung với anh cũng nửa tháng rồi thành ra khá hiểu rõ tính tình của anh, vì cậu không dám tự nhận bản thân hiểu đối phương toàn phần, nên mới dùng từ khá rõ để biểu đạt.

Đôi lúc, chính bản thân còn chưa hiểu mình muốn cái gì. Thì người kia dù bỏ công sức, cố gắng hoặc sống cạnh lâu đến đâu cũng không thể hiểu rành được.

"Hả...."

Chính Quốc ngớ người, để anh đỡ buồn chán mà Thái Hanh mua đồ chật cả phòng luôn sao? Cậu rút tiền ra trả cho mấy người khiêng vác để họ ra về và tiến lại trước mặt anh.

"Còn nếu anh ra ngoài chơi, đi đến đâu chỉ cần đưa cái thẻ này ra là được"

Thái Hanh đặt vào tay của Chính Quốc một cái thẻ bạch kim, anh vẫn là mặt đầy ngơ ngác nhìn cậu.

"Ngoan, em sẽ về nhanh thôi, yêu anh"

Thái Hanh kéo Chính Quốc ôm vào lòng, cậu không muốn đi chút nào. Gần anh bấy lâu, giờ phải xa đúng thật không quen, lực ôm cũng dần tăng lên theo sự lưu luyến chẳng nỡ của cậu.

"Được rồi...được rồi a..."

Chính Quốc cũng chẳng đẩy ra, lòng anh cũng đang không được vui cho lắm. Nhưng chịu thôi, cậu đi vì công việc mà.

"Yêu anh nhiều lắm"

Thái Hanh đưa tay ra sau ót của Chính Quốc, dùng lực để đầu anh hơi cúi xuống rồi cậu nhớm người lên hôn trán anh một cái.

Nói xong, Thái Hanh cũng kéo vali và đưa tay chào tạm biệt Chính Quốc. Cậu không thể đưa anh ra tận sân bay chỉ vì chữ tiễn, thứ nhất sẽ khiến anh mệt, thứ hai là cậu sẽ chẳng nỡ đi.

Chính Quốc ngồi xuống giường, thở ra một hơi đầy ưu phiền. Lòng của anh sao tự dưng lại chạnh như vầy chứ?

"Khó chịu thật đó..."

Chính Quốc xoa xoa ngực của bản thân, tim bên trong không rõ bị gì mà khiến anh chẳng thoải mái được.

Thái Hanh đi có ba ngày, nhưng Chính Quốc lại thấy như rất lâu rồi. Anh nằm lì ở trên giường chứ chẳng đi đâu, mắt dán vào cái điện thoại đặt cạnh bên. Lòng trách sao nó không nhận được cuộc gọi đến nào.

Chính Quốc muốn biết cậu đáp sân bay chưa, có an toàn không, về khách sạn chưa nhưng sao một chút tin tức cũng chẳng có. Làm anh nản chết đi được...

"Mình bị hâm rồi hả? Sao cứ nghĩ về cậu ta chứ?"

Chính Quốc bĩu bĩu môi, liên tục thở dài...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro