CHAP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook kinh nghiệm đối nhân xử thế còn hữu hạn , cũng chỉ dừng lại ở “ngượng ngùng”, ngay cả một chút cảm giác “Bị con trai ôm như vậy có phải rất kì lạ hay không ” đều không có. Ở phương diện này, cậu thật sự tương đối chậm chạp.

Jungkook cảm thấy Kim Taehyung bề ngoài lãnh khốc thật ra là người tốt, tuy rằng tiếc chữ như vàng, nhưng lúc hai người ở chung chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, làm gì cũng tự nhiên, có một loại cảm giác ở chung lâu sinh ra quen thuộc cùng phù hợp. Cậu cũng không phải không có bạn, Jimin rất huyên náo, cũng rất mạnh mẽ, mặt khác lại có một ít bạn chơi thân từ nhỏ, không phải con cháu nhân vật trọng yếu thì là quý công tử trong thương giới, sống an nhàn sung sướng, có đôi khi không đem dân chúng bình dân để vào mắt, đối với tiền cũng hoàn toàn không có khái niệm, cậu thực sự không thích như vậy. Kim Taehyung tuy rằng tính tình hơi tệ một chút, nhưng ít ra Jungkook cảm thấy hắn vẫn tuân thủ ‘trên kính dưới nhường’, ít nhất Kim Taehyung đối với vú cũng chưa từng dùng qua giọng điệu sai bảo, ăn cơm cũng là ăn cùng trên bàn.

Jungkook hoàn hồn, mới phát hiện mình lại đem người nọ ra so sánh. Kết quả đương nhiên Taehyung toàn là ưu điểm…

***

Sau đó một tuần là cuộc thi cuối kỳ.

Kể từ khi lên trung học, trình tự thi là dựa trên bảng xếp hạng học kỳ, Jungkook luôn đứng nhất đương nhiên thi đầu tiên, Kim Taehyung thì không biết đã đi đâu. Kể từ khi tiết học cuối cùng kết thúc, hai người gần như đã không gặp mặt. Hắn không điện thoại, cũng không nhắn tin, chắc là không muốn quấy rầy cậu ôn tập.

Hắn có quên mang số báo danh không? Có bút chì 2B không? Có quên thời gian, đi muộn không? ….. Jungkook ngồi thi tâm tình không yên, cậu thật sự hy vọng lần này Taehyung thi được thành tích cao.

“Này, Jungkook, thi được không?”

Jungkook đang đi trên đường nhỏ, phía sau có người quàng vai cậu. Cậu không nhìn cũng biết là ai: “Cũng được.”

“Ai… đáng lẽ không nên hỏi cậu, lúc nào cũng một câu “cũng được”, lúc nào cũng đứng nhất. Thật nhàm chán.”

“Cậu thì sao?”

“Miễn cưỡng qua được ! Tôi chỉ vậy thôi~ aizz, cậu có biết lễ mừng năm mới năm nay có tổ chức hoạt động lớn không?”

“Hoạt động gì lớn?”

“Câu lạc bộ quốc tế Palm Springs tổ chức vào năm mới, cha cậu không nói cho cậu biết sao?”

Palm Springs International Club, nằm ở trung tâm thành phố, câu lạc bộ cao cấp đầu tiên của thành phố chỉ nhận khách VIP. Muốn có thể ra vào nơi đó phải có thân phận nhất định. Theo cậu biết, hàng năm cha cũng đến đó vài lần, có khi được mời đi chơi, có khi bàn chuyện làm ăn, cũng có thể tham gia đấu giá từ thiện.

“… Không.”

“Ba tôi với ba cậu hàng năm đều đi, năm nay. Bí thư thị ủy nói để cho bọn người trẻ chúng ta đi xem thử , cho nên tôi cũng sẽ đi!” Jimin vẻ mặt hưng phấn, mắt loé kim quang, “Mới nghĩ tới là đã ham rồi! Sau này tôi sẽ trở thành người của các câu lạc bộ tầng lớp thượng lưu, tán gái uống rượu, kể ra sẽ có người ghen tị với tôi đến chết, còn không nhanh đi được sao!”

Jungkook đối với khẩu khí lưu manh của Jimin cũng là gặp nhiều không trách: “Chỗ đó có gì chơi vui? Chắc tôi không đi đâu.” Người lớn ngồi cùng một chỗ nói chuyện cậu nghe không hiểu, mấy người trẻ tuổi lại kéo các cô gái tới khoe khoang so sánh tiền lì xì, cậu thật sự không hứng thú. Cậu thà cùng Kim Taehyung ở một chỗ, hắn xem tạp chí, cậu đọc sách còn hơn.

“Cậu ở nhà cả ngày không ngột ngạt à… Cho dù cậu không muốn, đến lúc đó cả nhà cậu đều đi, cậu có thể ở nhà sao?”

“Chờ ba nói cho tôi biết rồi tính sau…”

Từ lúc thi cử đến lễ mừng năm mới một đoạn thời gian ngắn, cậu vẫn ở nhà. Kim Taehyung hắn lại như bốc hơi rồi, không điện thoại, không tin nhắn. Hắn ta chú ý tin tức tài chính kinh tế, chuyện này làm cậu vạn phần tò mò, không tự chủ được mà muốn biết tài chính và kinh tế rốt cuộc là như thế nào có thể lọt vào mắt xanh của cái người gì cũng không thèm để ý kia. Trong thư phòng của cha có sách nhiều lắm, từ kinh tế học đến tiền tệ ngân hàng học, muôn màu muôn vẻ, cậu cũng không biết nên xem cái gì trước. Có lần ăn cơm chiều nói với cha việc này. Cha cậu vui vô cùng, cho cậu lời khuyên vài cuốn sách rồi quay đầu lại đắc ý dào dạt với mẹ cậu: “Con chúng ta đúng là có khiếu kinh doanh a! Nhỏ như vậy đã biết đọc sách kinh tế!”

Đêm 30, một nhà Jungkook quay quần bên bàn ăn cơm tất niên, trừ bỏ anh hai Jung-hyun còn đi du học không thể trở về. Jungkook trong đầu đều là muốn biết hắn lúc này đang làm gì. Chánh chủ vẫn không cho hắn vào cửa, nói vậy lễ mừng năm mới hắn cũng chỉ có thể ở căn phòng lớn lạnh lẽo tùy tiện ăn một bữa cơm. Nghĩ tới một bàn cơm hai người ăn, quả thực thê lương tới cực điểm. Không có cô dì chú bác cho tiền mừng tuổi, cũng không có quà tân niên. Bất quá hắn đại khái cũng không sao.

“…..kook, Jungkook, ba đang nói chuyện với con.”

“… Dạ?” cậu sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra cha đang nhìn mình.

“Nghĩ cái gì vậy? Gọi con nửa ngày cũng không phản ứng.”

“A… Không có…”

“Ngày mai ba dẫn con đi Câu lạc bộ quốc tế Palm Springs, mấy đứa nhỏ kia cũng sẽ đi, con thấy sao?”

Cậu muốn cự tuyệt nhưng lại nhìn ánh mắt Jeon cha có chút chờ mong, lời nói đến miệng lại không nói được nữa, với lại cậu là đứa nhỏ rất ít khi ngỗ nghịch cha mẹ. Thôi vậy, đi xem thôi… lỡ như… lỡ như hắn cũng có đi thì sao? Tuy rằng sắc xuất rất nhỏ.

Nghĩ đến đây, Jungkook không khống chế mà “Vâng…”, cũng không quan tâm tới suy đoán của mình sơ hở chồng chất như thế nào. Khi người ta muốn tin vào một điều gì đó sẽ luôn tìm thấy lý do hợp lý để thuyết phục bản thân tin tưởng.

Mấy ngày nay vẫn không có tin tức của Kim Taehyung, trong lòng cậu luôn cảm thấy có chút bất an. Mỗi ngày đến trường đều nhìn thấy người kia đã thành thói quen, cho nên mấy ngày nay hoàn toàn không có tin tức của hắn, cậu cảm thấy như là thiếu cái gì đó. Buổi tối lúc đi ngủ nằm ở trên giường đếm từ một tới một trăm lại đếm từ một trăm đếm tới một cũng không có buồn ngủ. Di động của Kim Taehyung đưa nằm ở dưới gối, im lặng, một âm thanh đều không có. Cậu thở dài, đem di động lấy ra vuốt một lần, đang chuẩn bị bỏ vào lại bỗng nhiên rung lên, trên màn ảnh chớp động thông tin một cái tên duy nhất. Cậu sửng sốt một giây mới đè xuống nút nghe.

"Chúc mừng năm mới.” Âm thanh lãnh đạm quen thuộc truyền tới. Dường như tín hiệu không tốt lắm, có chút sàn sạt tạp âm. Thông qua microphone cậu đã có thể cảm giác được bộ dáng của Kim Taehyung, lúc này chắc là lại ngậm thuốc lá, nhăn mặt nhăn mày.

“Cám ơn… Chúc mừng năm mới…”

Kế tiếp hai người như là rất ăn ý đều không nói lời nào, giống như lẳng lặng hưởng thụ giây phút yên lặng này. Ngoài cửa sổ ánh trăng xuyên thấu qua thủy tinh cùng màn mỏng chiếu vào trong phòng, cậu chưa từng cảm thấy ánh trăng lại dịu dàng như vậy.

Như là qua rất lâu, Jungkook mới mở miệng: “Cậu gần đây… đang làm gì vậy?”

“Có một số việc bận” Kim Taehyung dừng một chút, “Có thể khai giảng mới trở về.”

“Vậy à… Cậu đang ở đâu?”

“À, ở Mỹ.”

“Oh…” Không thể tưởng được, bọn họ cách xa như thế. Hắn không nói tiếng nào đã chạy ra nước ngoài rồi.

“Kia… Vậy bên cậu bây giờ là… ?”

“Giữa trưa.”

Đầu kia di động bỗng nhiên truyền đến âm thanh kêu to, hắn“hừ” một tiếng: “Lần sau nói tiếp.”

“Oh… Bye…”

Tuy rằng tò mò không biết hắn chạy đến Mỹ làm gì, bất quá cậu biết có một số việc chỉ cần người nọ không nói, cậu tốt nhất không cần hỏi. Tóm lại, đêm nay có thể yên tâm ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro