Chương 1: Ngốc ạ, tớ thích cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn có thể không biết hiệu trưởng của trường Đại học Cypher , nhưng không thể không biết đến Kim Tại Hưởng của trường đại học ấy.

Đó là thủ khoa Đại học chuyên ngành Khoa học tự nhiên của cả thành phố Bắc Kinh, là Quán quân cự ly 1500m chạy dài của giải Điền kinh Thanh niên toàn quốc, là chàng thanh niên đẹp trai chơi đàn dương cầm hay đến mức có thể ví với Clayderman (1)

Tôi không biết nói như thế có phóng đại chút nào không, nhưng lần đầu nhìn thấy Kim Tại Hưởng, tôi đã bị anh cuốn hút, tuy rằng lần đầu tiên đó, ấn tượng anh để lại trong tôi chỉ toàn là màu trắng.

Ngày hôm ấy, tôi đến phòng tập thể dục thẩm mỹ, một nam sinh cứ chằm chằm nhìn tôi không biết xấu hổ.

Cũng chẳng phải chưa bao giờ nhìn thấy con trai, làm sao cứ phải tỏ cái vẻ mặt háo sắc mê muội đó chứ.

Tôi trừng mắt ngước nhìn hắn.Hắn thật không biết điều, sán lại gần

–Nè nhóc, em xinh quá, học ở lớp nào vậy?

–Giáo viên của chúng tôi dặn rằng, nhất định không được nói cho những kẻ khả nghi biết mình học ở lớp nào, tránh việc họ bén mùi mà tìm đến!– Tôi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của hắn, làm cho hai nam sinh đang ngồi nghỉ ở khu bên cạnh phá lên cười.

Một trong hai nam sinh đó là lớp trưởng Nam Tuấn của chúng tôi, còn một người dáng cao ráo, mặc bộthể thao trắng, da cũng trắng, khi cười làm người ta cảm giác lấp lánh như nhìn thấy ánh mặt trời trên biển vậy.

Tuy nhiên, ánh mắt anh lại hướng về phía tên háo sắc đứng cạnh tôi. Điều đó làm tôi cảm thấy hụt hẫng.

Các bạn trong tổ tập thể dục nhìn thấy anh chàng cao to ấy đều ngạc nhiên reo lên: “Trời ơi, Kim Tại Hưởng kìa, cậu ấy chính là Tại Hưởng đó!”

Nghe thấy mọi người gọi, Tại Hưởng và Nam Tuấn đứng dậy bước đi.

Đi được khoảng mười mấy mét, cậu bèn quay đầu lại cười với mọi người, vẻ mặt rạng rỡ ấy lập tức làm rộ lên một trận huyên náo.Thì ra đó là Tại Hưởng! Kim Tại Hưởng!!! Một người mới hoàn mỹ làm sao!

Sau khi tập erobic xong, đi đến nhà ăn, tôi vẫn còn nghĩ, người đẹp trai như Kim Tại Hưởng thật là hiếm gặp.

Nhà ăn ở đại học Hitman mỗi buổi trưa đều có món canh trứng cà chua, món canh này không những ngon mà còn miễn phí nữa.

Tôi múc một bát canh miễn phí thật to đi từ đầu bên này đến cuối bên kia của nhà ăn, tay bị bát canh nóng làmtê cứng, muốn để xuống, lại không nỡ, làm sao có thể để cho người khác một cách dễ dàng vậy được?

Cố nhịn, cố nhịn, tôi tự nhủ, kiên trì chính là thắng lợi!

Khi cách bàn ăn tôi chọn còn khoảng hơn năm mét nữa, ai ngờ được, một nam sinh ngồi ở bàn phía trước tôi bỗng nhiên đứng lên, tôi cũng không kịp tránh, thế là tiêu tan bát canh của tôi.Là ai vậy chứ!

Tôi tức khi ngùn ngụt, trợn mắt như phát điên, nhưng giây phút nhìn thấy anh chàng đó, vội im bặt – thật không ngờ lại là Kim Tại Hưởng!

Nhìn trên đỉnh đầu anh ta như mọc đầy hoa lá, nước canh chảy ròng ròng, cả bộ đồ thể thao trắng tinh cũng bẩn mất rồi, đúng thật là kinh khủng.

–Xin lỗi, xin lỗi!

Tôi sợ hãi hoảng hốt xin lỗi, chỉ còn chút nữa thôi là cách mạng đã thành công, thế mà giờ lại thành công cốc.

Tại Hưởng ban đầu giận dữ nhìn sang phía tôi, sau đó lại mỉm cười, chắc bị bát canh của tôi làm nóng đầu thànhra ngớ ngẩn mất rồi, nếu không thì là đầu óc có vấn đề.

–Sao lại là cậu?

Vẻ mặt của cậu ấy giống như một đứa bé lười biếng.

–Cậu phải giặt quần áo giúp tôi !

–Không vấn đề gì!– Tôi vội vàng thậntrọng nở nụ cười lấy lòng, nói ra họ tên của mình.

–Tôi là Phác Chí Mẫn học lớp Quản trị Viễn thông, cậu có thể mang đến lúc nào cũng được!– Tôi chỉ chỉ bộ thể thao ngấm đầy nước trên người cậu ấy.

Ăn cơm xong, quay trở lại lớp học đã thấy Tại Hưởng anh ta ôm một bọc to quần áo đứng đợi tôi ở cửa lớp.

–Cậu bảo giặt quần áo giúp tôi!–Tôi ngốc rồi mà~~

–Tôi nói chỉ giúp cậu giặt bộ vừa nãy thôi chứ!

–Đằng nào cũng tiện thể, giặt cả đi.

Tại Hưởng nhìn tôi cười.

Cũng phải, giặt hai chiếc cũng phải tốn một đồng tiền giặt, mà giặt nhiềumột chút cũng chỉ tốn một đồng, chẳng muốn tranh luận với cậu, ai bảo tôi vừa nãy úp cả bát canh to lên đầu người ta chứ.

Cho quần áo vào máy giặt, tôi bị các bạn gọi đi xem đá bóng, dù chẳng hiểu gì về bóng đá, nhưng tôi vẫn đứng bên ngoài hò reo theo, quên bẵng luôn việc giặt quần áo.

Hai ngày sau, Tại Hưởng đến lớp tìm hỏi quần áo, tôi mới nhớ ra đống quần áo của cậu ấy vẫn để trong máy giặt công cộng của trường.

Mấy hôm nay, phòng giặt đồ đang cải tạo lại đường ống nước, các máy giặt đều đã ngừng sử dụng. Vừa mở nắp máy giặt ra Tại Hưởng đã vội bịt mũi.

–Thối hết rồi! – Tôi vừa ngửi, suýt nữa thì ngất xỉu, đúng là đã lên men hết sạch.

–Tôi đền đồ mới cho cậu…–Để bù đắp lỗi lầm của mình, tôi đành phải liều thôi. Tại Hưởng nhìn tôi.

–Vậy cậu đi mua đồ mới với tớ nhé, mấy ngày nữa Đại hội thể thao, tớ phải mặc rồi.

Tôi đau lòng đành phải đập vỡ con lợn đất tiết kiệm, cầm mấy trăm tệ đáng thương, nghĩ bụng, “Nếu mà Kim Tại Hưởng kia cố tình tống tiền, sẽ đưa cả cho cậu số tiền ít ỏi này”.

Tại Hưởng dẫn tôi đi lượn nửa ngày trời trong siêu thị, lượn lờ đến nỗi tôi hoa mắt chóng mặt. Xem ra người ta đang trả đũa báo thù rồi, tôi thầm nghĩ.

Quả đúng thế, cậu chọn được một bộ thể thao, và mặc vào nhìn rất đẹp.

–Thế nào?–Cậu hỏi tôi.Tôi liếc nhìn mác giá, ôi mẹ ơi, 1800,tiền trong con lợn bé nhỏ của tôi trả cũng không đủ số lẻ 800 !

–Đẹp thì có đẹp, nhưng mà tôi khôngđủ tiền đâu…

–Phải rồi, hình như nên là cậu trả tiền chứ, tôi quên mất cả vụ này – Cậu cười, ánh mắt sáng lấp lánh, ánh lên sự tính toán.

–Nếu mà để tôi trả tiền thì chọn đồ rẻ thôi! – Tôi kéo cậu sang khu sản phẩm trong nước.

–Lừa gạt tiền của người khác cũng phải có nguyên tắc một chút chứ, con mắt nào của cậu thấy tôi trông giống người có tiền chứ? – Tại Hưởng chỉ nhìn tôi cười,

–Phác Chí Mẫn, cậu thật là keo kiệt!

–Tôi đâu phải keo kiệt? Tôi chỉ tiết kiệm thôi!–  Tôi cố nói lý với cậu.

Tại Hưởng cũng không phải là người không biết điều, chỉ bắt tôi đền một đôi giày Nike giá rẻ đặc biệt 398 tệ do tôi chọn, thiết kế đơn giản rất vừa mắt tôi.

–Tôi thấy không tồi, nếu mà cậu không thích, tôi sẽ mua đôi LiNing rẻnhất cho cậu – Tôi uy hiếp cậu ta.

–Được rồi…–Cậu miễn cưỡng đồng ý

–Cậu nhìn người thì rõ dịu dàng, không ngờ tính khí lại hung hãn như vậy

–Tôi đâu có hung hãn?

Tại sao mọi người đều thấy tôi xinh đẹp dịu dàng, mà với cậu lại trở thành hung hãn?

Hôm Đại hội thể thao toàn trường, Kim Tại Hưởng mời tôi đến cổ vũ cho cậu.

Toàn trường có bao nhiêu mỹ nữ, cậu chỉ mời mỗi mình tôi, tôi thấy mình thật vinh dự, còn cố tình tô một chút son đỏ, nhưng chỉ là đánh một chút lên má thôi, các bạn trong phòng tôi nói, như thế càng thấy tôi đáng yêu, chuẩn man hơn.

Đứng cùng với các bạn nữ của lớp bên đường biên chạy, tim tôi đập rộnràng, tôi đến là để cổ vũ cho Kim Tại Hưởng cơ mà!Lớp trưởng Nam Tuấn cũng tham gia chạy ở cự ly 1500m, lúc khởi động, cậu ấy thản nhiên vứt áo khoác cho tôi.

–Phác Chí Mẫn, cầm lấy, lát nữa nhớ cổ vũ cho mình đấy – Kim Tại Hưởng ở bên cạnh cũng chạy lại, ném cho tôi hai chai nước

–Khi tớ vềđến đích, nhớ đưa nước cho tớ đấy

–Được! – Tôi đều đồng ý.

Đến lúc thi đấu thực sự, mới phát hiện ra nữ sinh lớp tôi chia làm hai phe, một phe cổ vũ cho Nam Tuấn, một phe cổ vũ cho Tại Hưởng , tôi ở giữa hia phe nên bị đẩy tụt ra đằng sau, chẳng còn nhìn thấy ai nữa, cũng chẳng quan tâm đến ai được.

Kim Tại Hưởng về đến đích đầu tiên, ở đó sớm đã có bạn gái đợi để đưa nước rồi, vốn dĩ chẳng đến lượt tôi.

Người thứ hai về đến đích là Nam Tuấn cũng bị người người vây quanh, tôi thất vọng vứt chai nước của Tại Hưởng và áo khoác của Nan Tuấn xuống, một mình bỏ về lớp học. Mất công tôi cố tình đánh son lên mặt, đúng là mất công toi.

Tại Hưởng đạt giải nhất của cuộc thi tất nhiên là rất đáng mừng rồi, nhưng cũng không đến mức buổi tối phải chạy sang lớp tự học của chung tôi gào lên:

–Phác Chí Mẫn, đôigiày Nike giảm giá cậu tặng tớ tuy không đẹp lắm, nhưng đi vào thật thoải mái, chạy cũng thấy có trợ lực hơn! Lần sau cậu lại mua giày tiếp cho tớ nhé! – Câu nói này đúng là không có chỗ để thương lượng, lớp tôi lúc đó nổ như cái chợ vỡ, bạn học xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.

–Mẹ kiếp, cậu hét cái gì thế Tại Hưởng? – Lớp trưởng Nan Tuấn của chúng tôi giận dữ nhìn cậu chằm chằm.

–Không nhìn thấy Chí Mẫn đang trong giờ tự học à? – Tôi cúi đầu giả vờ đang làm bài tập, nhưng trong lòng vô cùng ngượng ngùng.

Tại Hưởng cứ dăm ba bữa lại chạy sang lớp tôi điểm danh, làm tôi không có tâm trí nào học được, toàn mất tập trung, trước mắt cứ hiện ra khuôn mặt cười mà lại như không cười của cậu.

Sau này, Tại Hưởng chạy luôn sang lớp học giờ tự học buổi tối. Tôi ngưỡng mộ nhìn cậu ngồi cùng với một đại mỹ nhân nào đó, đúng là tiên đồng ngọc nữ, lại cũng là trai tài gái sắc chứ, đến lúc nào tôi có thể tìm được người bạn trai như Kim Tại Hưởng thì tốt biết mấy!

Đúng lúc Tại Hưởng quay lại nhìn tôi, tôi cảm thấy như có tật giật mình, không dám mở mắt ra, vội vàng thu dọn sách vở vào túi.

Không thể ở đây lâu được, nhìn người ta thì thầm to nhỏ, càng cảm thấy lòng dạ xót xa.Tôi gần như bỏ chạy khỏi lớp học, Tại Hưởng liền đuổi theo.

–Phác Chí Mẫn, cậu không chịu học, chạy ra ngoài làm gì? – Tại Hưởng hét sau lưng tôi.

Tôi chẳng biết nên nói gì, càng không thể nói:

–Tôi nhìn thấy cậu ngồi cùng người con gái khác thì thấy không thoải mái được, thế nên chẳng nói gì.

–Này, tớ ngồi cùng cô ấy nói về côngviệc tổng kết của Hội học sinh, tớ định kỳ sau từ chức Hội trưởng để chuyên tâm ôn thi Cao học

Tại Hưởng chạy đến trước mặt tôi giải thích.

–Cậu làm gì cũng đâu có liên quan đến tôi?

–Hi hi, tớ sợ cậu ghen mà! – Tại Hưởng nhìn tôi cười nhăn nhở..

Tôi không thể giải thích được tại saomỗi lần nhìn thấy tôi, cậu ấy lại cười giống như một con cáo vậy?

–Ghen? Tại sao tôi lại phải ghen?

–Chẳng lẽ không phải? – Tại Hưởng kéo tay tôi lại.

–Ngốc ạ, tớ thích cậu –  Đợi đã, có phải tôi nghe nhầm không?

–Cậu nói lại một lần nữa?

–Đồ ngốc, tớ thích cậu! –  Tại Hưởng nắm lấy tay tôi hét to.Tôi cảm thấy như những bông hoa tươi đang nở rộ trước mặt, thế giới này thật là tươi đẹp và tuyệt vời làm sao.

Không ngờ Tại Hưởng lại nói thích tôi! Tôi ôm chặt lấy khuôn mặt nóng ran, trời ạ, chẳng lẽ đây là sự thật sao? Xin đừng là đang nằm mơ.

——————
(1) Richard Clayderman: (28/12/2953 – ): Nhà diễn tấu đàn dương cầm nổi tiếng người Pháp.

Mọi người thấi tui nên về tên tiếng Hàn hay Trung??!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro