Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bác sĩ, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi ạ.

Y tá mừng rỡ nói còn vị bác sĩ ấy vẫn im lặng, tiếp tục hoàn thành những đường khâu cuối cùng.

Buổi phẫu thuật kết thúc. Nơi sảnh chờ, có vị phu nhân không ngừng lo lắng, khi ánh đèn phòng phẫu thuật vừa tắt đi, y tá bước ra tươi cười nói: "Phu nhân yên tâm. Ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân đang trong phòng hồi sức ạ". Vị phu nhân nghe xong liền mừng rỡ. Lúc đó phòng phẫu thuật có vị bác sĩ lạnh lùng bước ra không nhắc nhở, không dặn dò chỉ lẳng lặng đi. Trong bệnh viện này tất mọi người đều đã quen với thái độ băng sơn của vị bác sĩ này.

Vị bác sĩ ấy là Phác Chí Mẫn, là bác sĩ phẫu thuật giỏi, nổi tiếng. Bất kể là phẫu thuật có khó như nào thì cậu cũng đều có thể làm được nhưng lại lạnh lùng, ít nói. Làm việc thì luôn nghiêm túc, cẩn trọng. Có rất nhiều lời đồn về cậu, nói cậu là thiếu gia, nói cậu dựa vào thế lực của gia đình chưa ai thực sự tin vào nó bởi Phác Chí Mẫn là vị bác sĩ giỏi như thế nào thì ai cũng biết.

Phác Chí Mẫn về phòng nghỉ ngơi, thay quần áo. Ca phẫu thuật vừa rồi khiến cậu mệt chết đi được. Vừa ngả người xuống giường thì điện thoại vang lên, Chí Mẫn thầm mắng ông trời, nhấc điện thoại nghe:

- Có chuyện gì?

"Thiếu gia, tối nay có bữa cơm gia đình, lão gia mời người về" - Bác quản gia nói.

- Ừ

Nhoài mình rời khỏi giường, thay quần áo bình thường đi ra gặp Doãn Khởi.

- Chí Mẫn cậu vừa phẫu thuật xong, đi đâu vậy?

- Đi tới ngôi nhà hắc ám.

Doãn Khởi nghe thấy thì khuôn mặt thoáng chút buồn cười.

- Vậy cậu đi đi, nhớ sống sót trở về nhé!

- Doãn Khởi tôi mà không sống sót trở về thì người đầu tiên tôi ám là cậu.

...

Vừa tới khu đỗ xe, Chí Mẫn bắt đầu ngán ngẫm. Đã rời khỏi căn nhà ấy mười năm rồi, cứ ngỡ sẽ không bao giờ trở lại nhưng không thể. Tìm xe rồi chậm rãi lái, cậu đi rất chậm, đó là cố ý, cậu muốn họ phải chờ.

30 phút sau, cậu đã có mặt tại Cẩm Tú Viên, lái thẳng vào trong sân, lạnh lùng bước ra. Quản gia đã sớm chờ ở đó.

Cậu bước vào biệt thự đi thẳng vào phòng khách, ở đây trang trí rất đẹp, tông màu trắng làm nền, ngay giữa đặt một bộ bàn ghế salon màu đen phủ lớp vải cừu, bên cạnh là chiếc piano cổ điển. Nơi phòng khách có hai người đang ngồi, người đàn ông trung niên đang đọc báo là Phác lão gia - Phác Cảnh, bên cạnh là Phác phu nhân - Vũ Sương. Chí Mẫn không quan tâm, tự nhiên ngồi vào ghế salon, tay vuốt ve con mèo nằm bên.

- Bảo Bảo, sống tốt không?

Phác phu nhân nhìn thấy hành động khinh thường của Chí Mẫn có chút tức giận nhưng đành im lặng. Lúc này, Phác lão gia mới lên tiếng: "Tại sao đến muộn?" Chí Mẫn trả lời vỏn vẹn bốn chữ: "Mạng người quan trọng" Phác phu nhân nhìn thấy thái độ hỗn láo, không kìm nén được, bà quát: "Chí Mẫn, đã đến muộn rồi mà sao vẫn còn cái thái độ hỗn láo ấy hả?"

Chí Mẫn khinh bỉ cười: "Có ai đó rong chơi trong club ấy hình như đang bận uống rượu nữa mà, xem lại bản thân đã chứ, sao lại mắng người rồi" Vũ Sương khẽ tái mặt nhìn Phác Cảnh nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn lạnh lùng của Phác Cảnh. Chí Mẫn nhìn thấy hình ảnh trước mắt thì khẽ cười.

- Quản gia - Cậu

- Vâng thiếu gia

- Có nên gọi Phác nhị tiểu thư về không? Nãy giờ tiểu thư còn bận nhảy trong club, gọi về đi, kẻo Phác phu nhân lại bảo ta hỗn láo tới trễ.

Chí Mẫn khinh bỉ nhìn về phía Vũ Sương, người đàn bà mày định mắng cậu? Xin lỗi, chưa đủ trình. Chí Mẫn đi đến bên piano, tay khẽ vuốt trên các phím đàn, nói: "Piano quả nhiên là loại tốt, chỉ có điều là dùng để làm cảnh, không dùng với tư cách chân chính!"

Một câu nói như đánh thẳng vào tim của Phác phu nhân, đây chính là ám chỉ bà ta rằng, chỉ là vợ lẻ không có tư cách làm vợ chân chính.

- Chí Mẫn đủ rồi. Con định như vậy đến khi nào nữa? - Phác lão gia vứt tờ báo xuống, tức giận nói.

- Đến khi nào mẹ và em trai tôi sống lại thì tôi sẽ dừng!

Cả phòng bỗng dưng yên lặng lạ thường, không còn ai lên tiếng. Phác lão gia và Phác phu nhiên mặt sa sầm lại, tái nhợt. Chí Mẫn nhìn thấy Phác An Tình từ phía cửa bước vào, nói: "A chà, Phác nhị tiểu thư về rồi, nên ăn cơm thôi đúng không?"  - Phác An Tình là con cùng cha khác mẹ của Phác Chí Mẫn.

Chí Mẫn khinh bỉ nhìn An Tình, nói: "Mẹ nào con nấy"

Nơi phòng ăn, cả gia đình Phác gia đang ngồi bên nhau ăn bữa tối "gia đình", đột nhiên Vũ Sương hỏi An Tình:

- An Tình, kết quả thi như thế nào?

- Đứng thứ 78 ạ!

- An Tình thật sự cố gắng, cứ phát huy - Phác phu nhân cười nhìn con gái.

- Cẩm Chiêu Thục cứ một khóa thì sẽ tuyển 90 học sinh, đều là con cái gia đình danh giá, đứng thứ 78 trên 90 quả thật không tồi - Chí Mẫn lên tiếng.

An Tình khinh thường cãi lại: "Anh nghĩ anh hơn gì tôi?"

- 7 năm học ở đó, tôi luôn đứng nhất, như vậy đã đủ chưa?

Phác An Tình tái mặt, cô vừa rồi quả thật quên rằng Phác Chí Mẫn là người như thế nào. IQ 146, 7 năm ở Cẩm Chiêu Thục đứng đầu bảng. Là nam vương học đường.

Chí Mẫn vẻ mặt tê tái của An Tình có chút vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro