Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9


♥Edit: Yurii + Thaomilk
Chuyển Ver: Dau_jeti

Tiffany khẩn trương đến nỗi đau cả dạ dày, từ nhỏ nàng và mẹ đã nương tựa nhau mà sống, tuy nói là mẹ con thường thân thiết, nhưng lý tưởng sống của mẹ là luôn cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ. Bình thường luôn nghiêm túc làm cho nàng cảm thấy rất khó gần.

Lần trước khi mẹ nằm viện, nàng nắm tay mẹ, nói với mẹ những lời nàng giấu kín trong lòng, có thể nói là khó được trân quý, nhưng còn chưa đủ, nàng cảm thấy vẫn chưa đủ, nàng còn muốn nhào vào trong lòng mẹ, làm nũng với mẹ, cùng mẹ đàm luận về người mà nàng thích. . .

Nhưng mà, đó chỉ có thể là ảo tưởng của nàng mà thôi!

Giờ nghĩ tới việc mẹ gọi nàng vào trong phòng, có lẽ là muốn nàng chia tay với Jessica, nàng liền nơm nớp lo sợ vô cùng. . .

Mẹ Hwang vỗ vỗ giường, muốn nàng ngồi cạnh.

Tiffany không dám chần chờ liền ngồi ngay xuống, giường rất êm, nhưng nàng lại cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

"Fany, con thật sự thích tiểu thư sao?"

Tiffany gật gật đầu, rồi sau đó dường như sợ mẹ phản đối, nàng nói liền một mạch như bắn súng liên thanh: "Mẹ, mẹ không thể vì Jessica là tiểu thư mà ngăn cản chúng con ở bên nhau, bây giờ xã hội ngày càng tân tiến, mọi người sinh ra đều ngang hàng nhau, không phân biệt ai cao ai thấp. . ."

"Mẹ có nói không cho phép sao?"

Não bộ Tiffany ầm ầm vang lên một tiếng 'sửng sốt', mẹ vừa mới nói gì cơ? Nói nàng không xứng với tiểu thư, nàng phải lập tức cùng thiếu gia chia tay, tốt nhất là có chết cũng không được gặp lại. . . Không không không, mẹ đang nói là 'mẹ không cho phép sao'?

Như vậy, chính là cho phép?

Tiffany cảm thấy thật ngoài ý muốn, nàng đã mất công tính toán vô ích, giờ lại có thể được mẹ cho phép, nàng thấy cứ như đang mơ vậy, nhưng cũng không dám cao hứng quá sớm. "Nhưng mà, từ nhỏ mẹ đã nói với con, phải luôn mang ơn mà chuyên tâm hầu hạ tiểu thư, phải biết bổn phận của mình, không thể quá thân cận với tiểu thư, giờ tụi con lại thế này, me sẽ không cảm thấy. . . Con không xứng với cô ấy chứ?"

Mẹ Hwang như là bị ý tưởng của con gái đánh bại, cười lắc đầu. "Fany, con có biết vì sao mẹ lại đồng ý để con làm con dâu nuôi từ bé của Jung gia không?"

"Bởi vì báo ân. . . . . ." Tiffany hạ mi xuống, chỉ cần là vì báo ân, kể cả chuyện vượt lửa qua sông mẹ đều có thể làm, việc này nàng cũng đã biết từ lâu rồi. . .

"Đúng là báo ân, nhưng kỳ thật còn có nguyên do khác, phu nhân nói sẽ nguyện ý chi trả tất cả học phí trong tương lai của con."

Tiffany ngẩn người, ngẩng đầu nhìn mẹ.

Mẹ Hwang từ ái nở nụ cười. "Mẹ là người phụ nữ của gia đình, các kỹ năng cao siêu gì gì đó đều không có, cũng chỉ biết một chút chuyện nấu nướng, cho nên mẹ hy vọng con có thể đọc nhiều sách, học thêm được những điều hay, sau này không cần dựa vào bất cứ ai vẫn có thể tự mình đứng vững trong xã hội này. Như vậy thì sau khi chết gặp được ba con, mẹ có thể ngẩng đầu mà nói với ông ấy rằng 'Tôi đã dạy con gái chúng ta thành tài!'"

"Mẹ. Con cũng không biết. . ." Tiffany kinh ngạc khi biết được suy nghĩ của mẹ.

"Vậy nên cho tới bây giờ mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng con không xứng với tiểu thư, con là do mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng, so với những đứa trẻ khác, đương nhiên là con quan trọng hơn. Chỉ là, đối với công việc này mẹ luôn rất cẩn thận, dù sao chúng ta đang trả ơn, tuyệt đối không thể ỷ vào tình cảm của chủ nhân mà quên bổn phận của chính mình."

"Trước đây con lại rất nghịch ngợm, thân thể của tiểu thư không tốt, nói thật, mẹ còn phải lo lắng con sẽ bắt nạt tiểu thư đó! Cho nên mới vô lý mà bắt con được không tiếp cận với tiểu thư, đỡ phải gây chuyện phiền toái, đến lúc đó cả hai mẹ con ta đều không gánh nổi. . ."

"Cô ấy không bắt nạt con thì tốt rồi. . . . . ." Tiffany nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Fany, tiểu thư thường bắt nạt con sao?"

A ~~ bị nghe được rồi, Tifffany vội chối. "Không, không phải. . . . . ."

Gương mặt mẹ Hwang trở nên nghiêm túc hơn hẳn, vậy thì không thể cho qua được. "Fany, hôm đó nằm viện mẹ đã nghe thấy hết rồi, mẹ biết con và tiểu thư là tình đầu ý hợp, cũng biết chuyện trước đây tiểu thư luôn ức hiếp con."

Vậy mẹ cũng nhìn thấy nàng khóc đến chết đi sống lại rồi sao?

Tiffany chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, nàng chưa bao giờ khóc trước mặt mẹ a!

"Mẹ rất áy náy. Không biết chuyện con bị tiểu thư khi dễ, nếu lúc ấy mẹ biết, nhất định sẽ giúp con dạy dỗ cô ấy một chút!" Nhưng mà quá khứ thì vẫn chỉ là quá khứ, đối với chuyện này, mẹ Hwang cảm thấy có phần day dứt.

"Mẹ xin lỗi, Fany, vì con không có ba, cho nên mẹ phải đồng thời sắm cả vai ba con để giáo dục con, mẹ nghĩ chỉ cần quản giáo con thật chặt, con mới không bị lạc lối. . . Nhưng mẹ lại chưa từng quan tâm suy nghĩ của con, đi vào lòng của con. Không hề biết con bị tủi thân. Là do mẹ luôn cố chấp buột con phải đi theo mẹ hầu hạ gia đình tiểu thư, mẹ thật sự là quá đáng. . ."

Mẹ đang giải thích với nàng sao?

Nghe được những lời này, hốc mắt Tiffany đỏ lên, những oán hận tích lũy trước đây trong nháy mắt đều tan biến, đến giây phút này nàng mới biết được, có lẽ mẹ yêu thương tiểu thư, nhưng điều này cũng không có nghĩa là mẹ không yêu thương nàng, chỉ là mẹ không có biểu đạt ra ngoài mà thôi.

"Mẹ, cám ơn mẹ. . ." Nàng làm chuyện mà nàng đã muốn làm từ rất lâu rồi! Nhào vào trong lòng mẹ ấm áp, giống như một đứa trẻ, làm nũng nói: "Mẹ, tất cả đều đã là quá khứ, con không trách mẹ, là do con không hiểu chuyện, chỉ biết giận dỗi, không dám nói cho mẹ chuyện con bị bắt nạt, mẹ cũng không nên tự trách. . . , với lại, Jessica không phải cố ý khi dễ con đâu, cô ấy đã giải thích với con rồi, mẹ cũng không nên mắng oan cô ấy. . ." Nàng đau lòng nói.

"Fany, đối với chuyện giữa con và tiểu thư, mẹ vẫn không tỏ thái độ rõ ràng, là bởi vì mẹ cảm thấy không yên tâm, trước đây mẹ luôn cho rằng các con không thể có khả năng, trong một thời gian ngắn không biết phải thừa nhận chuyện này như thế nào." Mẹ Hwang nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, trong mắt đều là sự yêu thương của người mẹ. "Hơn nữa nhân duyên giữa tiểu thư với phụ nữ lại tốt như vậy, những cô gái trước đây từng hẹn hò đều rất xinh đẹp, mẹ lo cô ấy có mới nới cũ, sợ con phải chịu thiệt thòi. . ."

"Mẹ, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, Jessica thật lòng với con. Mẹ không cần lo lắng. Mẹ, con thật sự rất thích cô ấy, rất thương cô ấy. . ." Rốt cuộc thì nàng cũng nói ra, nằm trong lòng mẹ, nói nàng yêu người kia biết bao nhiêu.

Nếu con gái đã chọn, mẹ Hwang cũng chỉ biết tôn trọng, "Được, mẹ sẽ thử tin tưởng tiểu thư một lần, nhưng nếu con phải chịu chút thiệt thòi gì, nhất định phải nói với mẹ, mẹ sẽ luôn đứng về phía con."

Nghe được những lời này, trái tim Tiffany trở nên rất ấm áp, còn muốn làm nũng nhiều hơn nữa. "Mẹ, thật ra con có rất nhiều điều chưa từng nói với mẹ. . ."

"Con muốn nói tới chuyện con bán ví da ở vỉa hè chợ đêm sao? Nếu không phải bác hàng xóm nhìn thấy nói với mẹ, không biết là con muốn giấu mẹ tới khi nào!" Mẹ Hwanb không vui nói.

"Không nói là bởi vì mẹ muốn con trưởng thành, muốn con luôn độc lập, cho nên mẹ không muốn can thiệp vào những chuyện mà con thích làm, chỉ là mẹ không nghĩ rằng con cố gắng kiếm tiền như vậy là để mua nhà" Tâm tư của con gái trước đó bà luôn không hiểu, nhưng từ giờ trở đi, bà sẽ đóng tròn vai một người mẹ thấu hiểu biết con gái mình, hy vọng là còn kịp.

"Fany, vậy giờ con yêu tiểu thư rồi, con xác định còn muốn mua nhà, rời khỏi Jung gia sao?" Những lời này phần lớn mang hàm ý chế nhạo.

"Mẹ, mẹ đừng trêu con!" Trước kia vì chán ghét Jessica nên mới muốn chuyển ra ngoài, giờ nàng còn hận không thể luôn dính chặt vào một chỗ với cô.

"Được, không cười cũng không trêu con nữa, điều cuối cùng mẹ muốn nói với con là, Fany, mẹ chưa bao giờ cho rằng con là cô dâu nuôi từ bé của tiểu thư, thì nhất định phải gả cho tiểu thư hoặc là con trèo cao tới tiểu thư, đây là cuộc sống của con, con phải tự mình quyết định, biết chưa?"

Đây là cuộc sống của con, con phải tự mình quyết định, biết chưa? Những lời này còn lưu lại sự ấm áp đến khi mẹ nàng ra khỏi phòng. Những gì còn vấn vương trong lòng Tiffany lúc này, chính là nguyên nhân vì sao Jessica không nghĩ tới chuyện kết hôn, làm cho nàng hết sức bất an.

Ở bên ngoài, Jessica nhìn thấy mẹ Hwang mỉm cười đi ra, liền ngang nhiên bước vào. "Nói chuyện với mẹ em thế nào rồi?"

Tiffany ngẩng mặt lên, nở nụ cười tươi sáng lạng với cô.

Jessica khóa cửa, liền nhận được cái trừng mắt của nàng.

"Jessie vốn đang suy nghĩ, nếu mẹ em không cho phép chúng mình ở bên nhau, Jessie sẽ đi cầu xin bà, xin đến khi bà gật đầu đáp ứng mới thôi." Nếu không đáp ứng, liền lấy kết hôn làm điều kiện đầu tiên, mong nàng đem con gái phó thác cho cô.

Tuy nói rằng cô không nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng cô không muốn nàng luôn cảm thấy bất an, cô đã suy nghĩ rất nhiều, muốn dùng hành động để chứng minh cô yêu nàng biêt bao nhiêu. Cô đã quyết định chờ công tác của cô đi vào quỹ đạo, sẽ lập tức cầu hôn nàng.

"Fany, Jessie mang tạp dề đến rồi này, mặc cho Jessie xem đi." Jessica thật đúng là không biết xấu hổ, lấy tạp dề từ trong áo khoác ra.

"Sắc lang!" Tiffany kéo kéo áo cô, nhiệt tình hôn cô.

Người quyết định là nàng, vậy nên nàng quyết định phải tin tưởng cô, cô đã vì nàng trả giá so với những vấn đề kia quan trọng hơn.

Chỉ cần trái tim cô thuộc về nàng, vậy là đủ rồi.

Bị Jessica gây sức ép một đêm, lúc Tiffany tỉnh lại, đã là hơn mười giờ sáng.

"Tiêu rồi! Mình còn phải đi học. . ." Nàng hoang mang khẩn trương định ngồi dậy, không phát hiện chăn bị tuột xuống gần thắt lưng, lộ ra một phần da thịt tuyết trắng nõn nà.

"Hôm nay là cuối tuần, không phải đến lớp." Jessica khàn khàn nói, cố gắng áp chế dục vọng muốn ăn nàng ngay lập tức, kéo chăn lên giúp nàng.

"Ừa ~~" Tiffany nhắm mắt lại, cuộn tròn người giống con mèo nhỏ, tiếp tục ngủ.

Jessica biết nàng mệt, cúi người xuống hôn lưng nàng.

Làn da nàng mềm mại nhẵn nhụi như sữa vậy, dù có hôn thế nào cũng không cảm thấy thỏa mãn.

"Hay nhỉ ~~ Jessie là cún à?" Tiffany bị cô hôn nên thấy nhột nhạt, muốn trốn tránh nụ hôn của cô, lùi người về phía bên trái giường, đột nhiên nhìn thấy trên mặt tủ đầu giường có một tấm thiệp, nàng tò mò ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là cái gì? Thiếp cưới à?"

"Đó là mời họp lớp cũ." Jessica liếc tấm thiệp, không giấu được vẻ phiền muộn.

"Họp lớp cũ. . ." Tiffany đáng yêu ngáp một cái, lẩm bẩm nói: "Có vẻ rất thú vị nha! Muốn em đi cùng Jessie không?"

"Không cần!" Jessica cự tuyệt quá nhanh, dường như đã cảm nhận được mình vừa bộc lộ biểu cảm không nên có, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: "Ý Jessie là, Jessie muốn giấu em đi, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy." Đây cũng là nói thật, Tiffany của cô rất đẹp, là nữ thần chỉ thuộc về riêng coi.

"Jessie đùa à, em cũng đâu phải là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. . ." Tiffany lẩm bẩm nói, bên môi còn tràn đầy nụ cười đắc ý, hắc hắc, xem ra người này mê mệt vì nàng rồi.

Ông trời ơi! Thật hy vọng hạnh phúc của nàng có thể vĩnh viễn dừng lại tại giây phút này.

"Fany, em ngủ thêm một chút đi, đến trưa Jessie sẽ gọi em dậy ăn cơm."

Tiffany chậm rãi ngủ, không nghe thấy bất kì tiếng động nào, cho đến khi bị những tiếng đập cửa đánh thức.

"Fany, bạn của tiểu thư đến chơi, con còn muốn ngủ tới khi nào nữa? Còn không mau dậy tiếp khách!"

Là giọng của mẹ! Tiffany bị tiếng gọi của mẹ làm bừng tỉnh , nàng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ báo thức. Trời ạ! Đã mười một rưỡi rồi. Sao nàng có thể ngủ đến giờ này, khó trách mẹ đang muốn phát hỏa.

Từ từ, đây là phòng của Jessica, sao mẹ lại đến đây gọi nàng dậy?

Phải chăng là, mẹ đã biết nàng qua đêm ở phòng Jessica. . .

Đây không phải là lúc Tiffany nên xấu hổ, nàng nghe thấy mẹ nói bạn của Jessica đến đây, nếu nàng tiếp tục ngủ, chắc chắn sẽ bị mẹ mắng đến nổ đầu; nói thân là bạn gái của Jessica, nàng cũng phải đi rót nước pha trà, chiêu đãi bạn bè của cô vân vân, giúp Jessica có chút mặt mũi.

Không biết bạn Jessica là những người như thế nào. . .

Tiffany thật sự là tò mò cực kỳ, nàng từ bỏ ý định sẽ thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới, rồi đi xuống lầu.

Một lúc sau, nàng bị mẹ gọi vào phòng bếp. "Bạn của tiểu thư ở phòng khách, thanh niên đều thích uống cà phê, mẹ không rõ khẩu vị lắm, con pha đi!"

"Có mấy người ạ?"

"Có ba người."

"Còn cả Jessica nữa, con sẽ pha bốn tách." Tiffany thuần thục pha cà phê, bởi vì đây là lần đầu tiên gặp mặt bạn bè cô, nên nàng rất chuyên tâm, hy vọng có thể pha ra được những tách cà phê ngon nhất, gây cho bọn họ ấn tượng tốt.

Trong phòng khách, Jessica ngồi trên ghế sô pha, hai chân vắt chéo lên nhau. "Sao chưa nói tiếng nào đã chạy đến nhà tớ, có chuyện gì quan trọng à?"

Cô thà cùng Tiffany ngủ, ăn cơm trưa với nàng, chứ không muốn phải tiếp chuyện với ba đứa bạn này, nhàm chán muốn chết.

Từ sau khi lĩnh ngộ ra hương vị tuyệt vời của tình yêu, cô chỉ muốn quên hết bạn bè anh em, không thích tham gia các cuộc tụ hội, dù sao mùi vị của rượu chè cũng không thể so sánh được với hương thơm ngọt ngào trên người phụ nữ. Cô chỉ muốn lúc nào cũng có thể cùng Tiffany triền miên ở trên giường. . .

TaeYeon liếc mắt một cái nhìn Yuri đang say rượu, rồi ngả người trên ghế sô pha, thay cậu lên tiếng: "Tối hôm qua tâm trạng cậu ấy rất tệ, ở nhà tớ uống rượu hò hét suốt một đêm, tớ và SooYoung muốn đưa cậu ấy về nhà, cậu ấy lại nói thuận đường muốn tới nhà cậu chơi, hỏi cậu xem có đi họp lớp cấp ba không? Bọn mình bị cậu ấy lôi kéo, không làm gì được?"

Họp lớp?

Jessica lạnh lùng nhếch miệng, chỉ vì một việc nhỏ như thế mà đến náo loạn nhà cô, "Tớ không đi." Ba chữ này cô nói từng tiếng rất rõ ràng, tầm mắt lại nhìn ra hướng khác, cũng không biết có lọt vào tai Yuri được chữ nào không, lặp lại một lần nữa. "Nghe thấy chưa? Tớ không đi!"

Yuri biết rõ cô kiêng dè, thế nhưng còn không thức thời chạy tới hỏi cô có muốn tham dự họp lớp hay không, thật là nực cười! Sao cô lại có thể muốn tới buổi họp lớp cấp ba cơ chứ!

Lớp 11 luôn là bóng ma trong tâm trí cô, cô bị bạn học châm chọc khiêu khích, chế giễu suốt một năm. Đoạn chuyện cũ này đối với cô đã dần dần phai nhạt, mấy ngày trước lại nhận được thiệp mời, một lần nữa gián tiếp khơi lại nỗi tức giận trong lòng cô.

Trên danh nghĩa thì họp lớp cũng là một bữa tiệc khá lớn, luận chức vị, luận thành tựu, cô đều không sợ bị so sánh với bất kì ai, nhưng họp lớp khó tránh khỏi. . . Không, nhất định mọi người sẽ lại tán gẫu về chuyện cũ năm xưa của cô, thiệp mời có quy định cần phải tham gia cùng người yêu, điều này làm cho cô không thể không suy nghĩ.

Đưa Tiffany đi cùng? Để nàng trở thành động vật tuyệt chủng bị người ta nghiên cứu soi mói sao?

Cho dù cô không đề cập tới chuyện nàng là cô dâu nuôi từ bé của cô, nhưng họp lớp có nhiều việc sẽ không thể lường trước được, cô không muốn khiến nàng phải chịu nhiều ánh mắt tò mò không thiện chí.

Nói ích kỷ một chút thì, cô muốn đem Tiffany giấu đi, không chỉ là muốn bảo vệ nàng, còn là vì muốn bản thân không bị mọi người chỉ trỏ bàn tán. . .

"Bạn à, đi họp lớp một chút cậu sẽ chết sao. . ." Yuri đã say chuếnh choáng, nửa say nửa tỉnh nói, đột nhiên như nhớ tới điều gì, vội vã tìm rượu uống. " Sica, nhà cậu có rượu không?"

Sẽ không chết người sao? Xem ra câu ta thật sự là say đến không biết trời đất gì nữa rồi, mới dám chọc giận cô nhiều lần như vậy!

Jessica nheo nheo mắt. "Cậu đang say rượu, tớ sẽ không so đo với cậu." Nhưng mà đừng hòng nghĩ đến chuyện uống rượu, cái gì cũng không cho cậu uống?

"Không biết Yuri gặp phải chuyện gì mà tâm tình không tốt, chỉ muốn mượn rượu giải sầu" TaeYeon bất đắc dĩ nhún nhún vai, SooYuong bị Yuri náo loạn một đêm, dáng vẻ cũng vô cùng mệt mỏi.

"Rốt cuộc thì có rượu để uống hay không? Người tới a!" Yuri lớn tiếng đòi rượu.

"Cậu coi nhà tớ là khách sạn sao! Việc cậu nên làm bây giờ không phải là uống rượu, mà là ngủ một giấc thật sâu. Như thế này đi, tớ sẽ bảo lái xe đưa cậu về nhà." Jessica không nhịn được nữa, tuy rằng ba mẹ không ở nhà, nhưng trong nhà còn có Tiffany và dì Hwang, cô cũng không muốn bị hai người họ hiểu lầm bạn bè cô quen đều là những con ma rượu.

"Không, tớ không về đâu, tớ đến là muốn cậu dẫn theo cô dâu nuôi từ bé của cậu đi họp lớp!"

"Tớ sẽ không đưa cô ấy đi cùng!" Khuôn mặt tuấn tú của Jessica trầm xuống, nếu không vì Yuri uống say đến nỗi hồ ngôn loạn ngữ, cô chắc chắn sẽ chỉnh Yuri một trận.

Nào có loại bạn bè gì mà... mà ... lại, lại cố tình khơi mào nỗi phiền muộn trong lòng cô, bắt buộc cô tham gia buổi họp lớp mà vốn dĩ cô không thích, còn muốn cô đưa Tiffany đi cùng?

Yuri bị làm sao vậy, say là có thể vô ý thương tổn bạn bè sao?

"A ~~ Vậy là cậu đang bảo vệ cô dâu nuôi từ bé của cậu sao?" Yuri bất mãn kêu gào nói: "Cậu gọi cô ta ra đây! Tớ muốn nhìn xem người có thể khiến cậu bỏ rơi Park đại tiểu thư là một nhân vật tầm cỡ đến thế nào!"

Rốt cuộc thì Jessica cũng biết mấu chốt tại sao Yuri lại khác thường như vậy, khẳng định là có dính líu đến vị Park đại tiểu thư kia.

Cô khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nói: "Park Đại tiểu thư đã chạy tới kể lể điều gì với cậu sao?"

Chính xác là vì cô cự tuyệt mà nàng mang hận ý trong lòng.

Nghe vậy, Yuri đột nhiên nhảy xuống sô pha, điên cuồng tóm lấy cổ áo của cô, "Park Đại tiểu thư nói cậu có bạn gái, cậu thà chọn cô gái kia mà không để ý tới cô ấy! Cô ấy còn khóc lóc ép hỏi tớ, vì sao tối hôm đó tớ lại mang cậu vào nhầm phòng? Đều là do tớ đưa cậu vào nhầm phòng, cậu mới có thể yêu thương người con gái khác! Cậu nói thử xem, người mà Park Đại tiểu thư nhìn thấy có phải chính là cô dâu nuôi từ bé của cậu không?"

"Yuri, chuyện gì cũng từ từ, không nên động tay động chân!" Thấy thế, Taeyeon vội vàng ôm lấy Yuri, sợ cậu gây bất lợi cho Jessica, còn thúc giục gọi SooYoung sớm đã ngủ say sưa ở một bên. "SooYoung, cậu còn ngủ cái gì nữa? Còn không mau tới đây giúp một tay!"

Jessica nhìn Taeyeon với ánh mắt 'Đừng lo', Taeyeon mới buông Yuri ra.

"Cậu nên cảm thấy may mắn vì đã mang tớ vào nhầm phòng đấy, bằng không nhất định tớ sẽ đánh chết cậu." Dướn cao mi, ngay cả cổ áo bị tóm chặt lấy, cô cũng không có một chút sợ hãi, kiêu căng hất cằm lên.

Người phải nao núng ngược lại là Yuri, cậu còn chần chờ vài giây, nhưng tưởng tượng đến cảnh Park Đại tiểu thư bị Jessica bỏ rơi, hại cậu cũng bị em họ của nàng 'đá'. Cậu liền trút hết nỗi oán giận lên đầu Jessic, cho rằng Jessica hại cậu thất tình!

Hơn nữa Jessica cũng không phủ nhận lời cậu nói, cậu càng khẳng định cô gái mà Park Đại tiểu thư nhìn thấy chính là cô dâu nuôi từ bé của cô!

"Park Đại tiểu thư là mỹ nhân hiếm có khó tìm, cậu xác định vì cô dâu nuôi từ bé đó mà từ bỏ cô ấy sao?" Chỉ cần Jessica quay đầu lại tìm Park Đại tiểu thư, có lẽ cậu cũng có thể hợp lại với em họ nàng.

Jessica cảm thấy bực bội, cứ phải nghe cậu lải nhải một câu Park Đại tiểu thư, hai câu Park Đại tiểu thư, đối với người mê gái như cô ta mà cứ ca ngợi như vậy, người bạn này như cô thì tính là cái gì?

"Cậu luyên thuyên đã đủ chưa? Chuốc cho tớ quá chén, rồi an bài tớ qua đêm cùng cô ta, tớ đều có thể tha thứ cho cậu, rốt cuộc thì cậu còn muốn lôi kéo cô ta vào tớ để làm gì nữa? Hay là tớ phải đánh cho cậu một trận, cậu mới có thể tỉnh táo lại?"

Yuri tỏ vẻ không sợ hãi nắm chặt tay, cậu đã sớm bị rượu làm mất hết lý trí rồi, trong đầu óc chỉ có oán hận, chỉ muốn trút hết những hận thù trong lòng cậu! "Cậu bảo vệ cô dâu nuôi từ bé của cậu cẩn thận thật đấy! Trước đây không phải cậu chán ghét cô ta lắm sao? Hóa ra là cậu yêu thương cô dâu nuôi từ bé a!"

"Bỏ tay ra!" Jessica không thể nhịn được nữa, dùng sức gạt tay Yuriđang tóm cổ áo cô ra, hung hăng đấm một đấm vào cằm Yuri, làm Yuri mất trọng tâm, ngã xuống đất.

Yêu thương Tiffany là chuyện sớm hay muộn cô cũng sẽ nói chuyện thẳng thắn với bọn họ, nhưng không phải là lúc này, cô không muốn sau khi nói xong chuyện cô yêu thương Tiffany, lại bị một kẻ say rượu cười chê nhạo báng!

Có người cố tình muốn gây sự, vốn đang ngủ ngon giấc, đột nhiên tỉnh dậy lại bắt đầu khơi mào chiến hỏa. "Đúng vậy! Sica, không phải cậu ghét nhất là cô dâu nuôi từ bé của cậu sao, còn nói cô ta vừa xấu xí lại bẩn thỉu, cậu yêu cô ta từ khi nào thế?"

"SooYoung, câm miệng!"

SooYoung lập tức bị TaeYeon che miệng lại, miễn cho khó giữ được cái mạng nhỏ này. Nhưng câu nói này lại khiến Yuri đang ngã ngồi dưới đất vỗ tay hoan nghênh cười điên cuồng. "Thần thánh ơi! Jessic, cậu lại yêu thương cô dâu nuôi từ bé a! Nếu tớ đem chuyện này nói tại buổi họp lớp, cậu nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng; nghe nói một bạn học đang làm phóng viên, đến lúc đó sẽ bảo cậu ấy đến phỏng vấn cậu, còn có thể nhờ giới truyền thông đến chụp ảnh đám cưới cậu cùng cô dâu nuôi từ bé đó, đến lúc ấy cậu sẽ trở thành người nổi tiếng! Tớ hâm mộ các cậu chết đi được."

"Yuri, cậu hơi quá đáng rồi đấy, mau giải thích với Sica đi!" Những lời nói quá đáng này cực kì đả thương người, từng câu từng chữ đều khiến TaeYeon và SooYoung thở dốc vì kinh ngạc.

Jessica cảm thấy trước mắt tối sầm lại, như đang quay về thời điểm năm đó, những hình ảnh bị bạn bè chế giễu và cười trộm lần lượt hiện lên trong tâm trí Jessica.

Khuôn mặt tuấn tú của cô trở nên xanh mét, dường như có thể nghe thấy được tiếng máu trong toàn thân đang sục sôi vì phẫn nộ, nhắc nhở cô nỗi nhục nhã này đã vượt quá khả năng chịu đựng của cô rồi, cô chịu đủ rồi! Cô thống hận tất cả mọi thứ, cô phải vứt bỏ cái quá khứ chết tiệt này -- "Các cậu đừng hiểu lầm, cô ta chỉ là con gái của người làm, hại tớ mất mặt còn không kịp rồi, sao tớ lại có thể yêu thương cô ta, còn lấy cô ta làm vợ chứ?"

Vừa vặn Tiffany bưng cà phê đi vào phòng khách, bắt đầu từ lúc bạn Jessica hỏi cô có phải đã yêu thương cô dâu nuôi từ bé rồi hay không, nàng chợt nghe đoạn đối thoại của bọn họ.

Những lời Jessica nói, một chữ nàng cũng không nghe lầm, sao cô lại có thể yêu thương nàng, còn lấy nàng làm vợ! Mặt nàng trắng bệch, tưởng chừng như có thể ngất bất cứ lúc nào, nhưng nàng cố gắng đứng thẳng người lên, không để cho bản thân lùi bước.

"Fany . . ." Lúc này Jessica mới phát hiện Tiffany đứng ở phía sau cô, nguyên bản đang phẫn nộ bừa bãi trong nháy mắt bỗng dưng đứng hình, cả người cũng tỉnh táo lại, chỉ còn nỗi sợ hãi trong lòng khiến cô phát run lên, những lời nói xúc động khi nãy khiến cho cô hối hận không thôi, sợ nàng bưng cà phê sẽ bị bỏng tay.

Tiffanu cúi đầu, hai mắt đẫm lệ mù sương, bả vai run rẩy, chỉ sợ nàng thất thần một chút, sẽ lỡ tay làm đổ cà phê lên người cô.

'Bởi vì em rất đẹp, nên Jessie muốn giấu em đi'. Cô thật sự muốn giấu nàng đi sao? Đừng mơ mộng, nàng chính là con gái của người làm, cô mất mặt còn không kịp, sao lại có thể yêu nàng, còn lấy nàng làm vợ!

Bởi vì nàng khiến cô rất mất mặt, nên cô mới muốn giấu nàng đi? Mất mặt đến nỗi cô phủ nhận tình yêu của cô dành nàng, còn không buồn lấy nàng!

Khó trách cô lại xin nàng đừng ép cô phải kết hôn, đừng tăng thêm áp lực cho cô, thì ra cô vẫn không thể quên được chuyện bị bạn bè giễu cợt trong quá khứ, chỉ cần một ngày nàng còn ở bên cô, nàng sẽ giống như bóng ma bao phủ lấy cô, làm cho cô mệt mỏi, không có can đảm để giới thiệu nàng với bạn bè. . . . . .

Tiffany tự nhận là nàng không trộm, không cắp, chưa từng làm những chuyện trái với luân thường đạo lý; cô vội vàng chối bỏ quan hệ với nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã, lòng nàng rất đau, rất muốn học theo những người đàn bà chanh chua vừa chửi vừa đánh mắng cô một trận, đánh đến khi coi bị đầu rơi máu chảy, mới mát lòng mát dạ của nàng.

Nhưng nàng chỉ hít thật sâu, rồi thở ra một hơi, lặp đi lặp lại những động tác này.

Rốt cuộc nàng cũng có thể bình tĩnh để ngẩng đầu lên đối mặt với cô, hai tay bưng cà phê không ngừng run rẩy.

"Fany, em hiểu lầm rồi, em hãy nghe Jessie nói. . . . . ."

Nàng nhanh miệng ngắt lời cô, không có chút lưu luyến nói với cô. "Jessica Jung, chúng ta tạm thời tách ra nhé!"

Hết Chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro