Chap 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên trực thăng.

- Ah~ tẩu thoát thành công. Quá xuất sắc! -Rin vươn vai.

Len nhìn nhỏ một hồi rồi cười, tiến đến ôm eo Rin, thì rhầm:

- Về chỗ ngồi đi!

- Dạ. - Rin cười cười nhéo hai cái má trắng trắng lạnh lạnh của Len

- Đau anh.. - Len búng vào cái trán trớn nhẵn, hồng hào của nhỏ.

- E..hèm.. - Miku ho khan, liếc liếc mắt sang cặp đôi đang tình tứ

- Sao thế? - Mikuo quay qua hỏi.

- À.. Chỉ là có mấy con bọ cứ bay qua đây thôi... - Miku bâng quơ trả lời.

- Hay là ghen tị. - Mikuo cười, cụng trán của mình vào trán Miku

- Aidaa.. Đau! Ai thèm ghen tị! - Miku nhéo mũi Mikuo.

- Còn chối! - Mikuo tiến sát lại mặt nó, hôn một cái vào đôi má phúng phính của nó

Khởi nguồn từ cặp đôi Ma, tất cả mọi cặp đôi bất đầu trao những hành động thân mật đáng yêu.

- Haha.. Nii - nii, xem họ kìa. Thật là... - Gumi hí ha hí hửng nhìn mọi người.

- Ngồi yên, ngã bây giờ! - Gumiya nhắc nhở đứa em của mình. Đúng lúc máy bay nghiêng một cái. Gumi chới với ngã vào người Gumiya. Hai người mặt kề mặt rất gần.. Rất gần..rồi...

- Phụt..! - Rin phun một tiến cười cắt đứt bầu không khí lãng mạn của cặp anh em nhà nọ.

Gumi và Gumiya chợt nhận ra rồi ngồi thẳng yên vị trên ghế, không ai nhìn ai, mặt đỏ tía tai, rồi hai người đưa mắt liếc trộm nhau, sau đó kẽ cười vài tiếng.

- Thật là ghen tị nha!!! - Meiko rên.

- Ý bà là muốn được Gumiya hay Mikuo làm như vậy chứ gì! Hứ! - Kaito dỗi, quay mặt đi.

- Đâu có đâu! Ý tui là "sao Kaito dễ thương đây không làm được như vậy đó" thôi mà!

- Bà nghĩ tui không làm được? - Kaito hơi nghiêng sang phía Meiko.

- Chắc vậy! - Meiko vừa dứt lời thì bên má phải đã có một hơi ấm tỏa ra. Nó bất ngờ, đỏ mặt quay sang thì thấy Kaito đang cười với mình:

- Tui cũng làm được mà!

Meiko nép vào người Kaito, cả hai liếc mắt đưa tình với nhau làm Rin sặc nước:

- Hai người can đảm quá! Khá khen!

- Em cũng vậy đấy, ngồi yên đi. - Len tiến tới, ôm sau lưng Rin, đặt cằm lên vai nhỏ.

- Nhột haha. Biết rồi! Anh lạnh quá. - Rin cười khẽ, sau đó lôi Len đến chỗ cách xa mọi người nhất.

- Nào, nói đi. Em biết anh có bí mật giấu em mà. - Rin hỏi.

- Ừ, không thể qua mắt được em. Nhưng anh không thể nói bây giờ được. - Len xoa xoa vành tai đang dần dần đỏ vì lạnh của Rin.

- Thôi, anh đã không muốn nói thì em không ép. Ngủ đi. Khoảng mấy tiếng mới về tới nhà đấy. - Rin ôm đầu Len, cho đầu hắn ngả vào vai mình. Sau đó tựa đầu mình lên cái đầu vàng lạnh ngắt ấy.

Ah.. Một bầu không khí hường phấn sực lên bao quanh chiếc trực thăng ấy. Chỉ tội cho chú phi cơ phải ăn bánh GATO một mình.

Sau vài tiếng cực nhọc bay tới bay lui, bây giờ hiện chúng nó đã có mặt tại nơi đất nước của nó.

- Mệt quá ~~ - Gumi ưỡn ngực, xoay đều hai bên.

- Ngồi không mà cũng mệt.. Ây dà.. Chúng ta già rồi. - Mikuo đấm lưng cho Miku mà than thở.

- Phải phải.. Bây giờ chống gậy đi cũng không phải kiêng dè... - Gumiya vỗ vai Mikuo.

- Ông bạn.. Chúng ta phải là đã rất già.. Vậy mà giới trẻ giờ chằng coi chúng ta ra gì.. Nhìn xem, chúng ta lại phải đi đấm lưng cho họ.. - Kaito giả giọng một ông già vỗ vai Gumiya và Mikuo. Sau đó cả ba nhìn nhau mà cười lớn.

Miku, Kaito và Gumi nhìn nhau một hồi, không hẹn cùng cho ba ông già kia một cái cốc lên đầu. Khiến cả lớp phải vỡ lên tiếng cười. Cả ba đồng thanh:

- Nii - nii/ Ông hãy nhìn Len mà học tập kìa!

Ba đứa vừa dứt lời thì cả đám quay sang phía Rin và Len.

- Em có mỏi chân không?

- Dạ có!

- Ngồi ở đây nhé!

- Vâng!

- Em có khát nước không?

- Cũng có!

- Uống cái này đi, anh mới mua đó.

- Cảm ơn anh!

- Chút xíu về ngủ tiếp đi! Anh thấy em ngủ không ngon trên trực thanh.

- Vâng!

- Có đói không? Ăn bánh nhé!

- Cảm ơn anh nhiều!

Cả lớp đứng hình. Biết là cả hai đang hẹn hò nhưng mà làm như vậy chẳng khác nào đập nguyên cái bánh GATO vô mặt mấy đứa khác.

- E hèm, lại đây hai đứa kia! Lại đây nghe Miku thông báo nè! - Gumiya hắng giọng. Rin và Len tí tởn dắt tay nhau lon ton chạy về cả đám.

- Ê.. Tôi có một bí mật, muốn nghe không? - Miku bí hiểm hỏi.

- Ực.. Nghe! - Cả bọn nhìn Miku chằm chằm như đang trông ngóng cái gì đó. Miku đảo mắt qua cả lớp một hồi rồi lấy hơi lên tiếng:

- còn 3 ngày nữa..............là....

- Là..?

- Thi cuối kì!! - Miku nói to nhất có thể rồi cười lớn.

Cả lớp điêu đứng nhìn Miku. Khuôn mặt đứa nào cũng nhăn như khỉ ăn ớt.

- Mày nè.. Đây là thông tin chẳng ai muốn nghe đâu. - Meiko nhéo hai cái má trắng hồng của Miku.

- Ai..đau.. Nói cho mất hứng thôi mà.. - Miku nũng nịu nhìn Meiko.

- Xong chưa? Cũng đã trễ lắm rồi, về ngủ đi. Mai cả bọn đến nhà của Rin nhé. - Len, người im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng.

- Ờ..

- Ê.. Để ý không? Giờ Han cứ sao sao ấy. - Khi cả bọn tản ra hết, chỉ còn lại nhóm Gumi, Gumiya, Kaito, Meiko, Mikuo và Miku.

- Ừ.. Hắn khác quá.

- Hắn bị gì vậy?

- Lúc mới đầu gặo, hắn rất vui tính. Đùng một cái trở thành con người lạnh lùng.

- Có ẩn khúc gì a?

- Tao nhớ hắn của ngày xưa..

- Tao cũng vậy.. Hầy.. Không biết Rin nghĩ sao nhỉ?

- Có ai nghĩ rằng vì lý do gì không?

- Theo tao.. Ổng có bí mật giấu cả lớp.

- Đừng bao giờ tin tưởng bất kì ai một cách tuyệt đối. Tụi mày nên nhớ điều này! - Rin lên tiếng.

- Rin? - Cả bọn quay đầu lại.

- Ừ. Len thay đổi chắc tụi mày cũng nhận ra. Tao cũng đang thắc mắc như mấy người thôi. Không hiểu sao.. Tao có linh cảm chẳng lành.. - Rin vừa dứt lời, cả bọn im lặng, không ai nói bất cứ lời nào.

- Thôi tạm biệt. Nhớ lời tao nói. "Đừng tin tưởng bất kì ai một cách tuyệt đối." Nhưng tao đặt niềm tin ở sáu người đấy. Đừng để tao thất vọng. - Rin cười hiền. Lâu rồi, cô mới có một nụ cười thoải mái như thế.

- Bye. - bốn người đồng thanh. Khi Rin đi khuất bóng, họ mới nhìn nhau, nhún vai và cười.

- Đúng là đừng bao giờ nghe lời của ma quỷ.

- Thế thì hãy nghe lời của thiên thần đi! - IO và IA từ đâu đó xuất hiện.

- Ồ.. Lâu rồi không gặp. Khá lâu rồi đấy. - Mikuo cười.

- Nghe lời của thiên thần à? Lỡ bán thân rồi, làm sao có thể chuộc? Haha. Sự độ lượng của thiên thần cũng chỉ do con người ảo tưởng mà thôi. Tốt nhất "đừng nên tin tưởng bất kì ai một cách tuyệt đối" nhỉ? Haha - bốn đứa mỗi người nói một câu, rồi cả đám phá lên cười. Làm cho IO và IA ngây ngốc. Sau đó bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro